Bích hoạ vẫn chưa kết thúc, đến mấy tấm tiếp theo thì Hứa Thanh còn nhìn
thấy thiếu niên đội Đế quan ở trên cỗ long liễn được kéo xuyên thẳng qua
những tầng mây, đi đến tận nơi cuối cùng của phía chân trời, sau đó liền bước
xuống khỏi long liễn, hóa thân trở thành một mặt trời.
Treo trên bầu trời!
Phát ra tia sáng phổ chiếu cả đại địa!
Mà một bức điêu khắc cuối cùng thì lại miêu tả lúc hoàng hôn, mặt trời lại
biến thành người thiếu niên, lúc này đã trở về cỗ long liễn của mình, lại ngồi
xuống rồi sau đó được người khổng lồ kéo thẳng đến biển khơi.
Một loạt những bích hoạ này khiến cho tâm thần Hứa Thanh chấn động
mãnh liệt như sóng vỗ, đồng thời giờ phút này trong miệng người khổng lồ
đang kéo cỗ long liễn cũng truyền ra âm thanh.
Ken két, ken két…
Thanh âm quỷ dị vang vọng, tựa như đang đáp lại cái bóng vậy!
Mà lúc này mặc dù cái bóng của Hứa Thanh đang ở trong nước biển nên
không cách nào bị người khác thấy, nhưng Hứa Thanh vẫn có thể cảm giác được
bộ dáng của nó vẫn là cái cây cổ thụ quỷ dị kia, cũng vẫn còn vẻ hung ác và
điên cuồng, lại truyền ra âm thanh lần nữa.
Ken két, ken két.
Thân thể người khổng lồ chấn động, chợt cất bước đi về phía Hứa Thanh, gã
càng tới gần thì càng khiến trái tim của Hứa Thanh đập nhanh hơn.
Hứa Thanh nhìn thật kỹ người khổng lồ ở đáy biển xa xa, bản thân lựa chọn
rút lui, đồng thời thủy tinh màu tím trong cơ thể cũng ầm ầm bộc phát, trực tiếp
truyền lực lượng ra trấn áp về phía cái bóng.
Đồng thời cũng lấy ra Pháp Thuyền rồi đạp lên, nhảy lên trên mặt biển.
Bây giờ bên ngoài là sáng sớm, ánh nắng trong sáng chiếu vào trên người
Hứa Thanh, đồng thời cũng lộ ra cái bóng rõ ràng ở trên thuyền.
Lúc này cái bóng đang vặn vẹo, giống như đang điên cuồng chống cự sự
trấn áp của Hứa Thanh.
Trong lúc nó vặn vẹo thì hình thái của nó cải biến toàn bộ, bốn phía của cái
cây bắt đầu mọc ra từng cái xúc tu, rõ ràng đang dần dần tương tự như người
khổng lồ kéo long liễn ở dưới đáy biển.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra sát cơ, lập tức vận hành toàn bộ 44 đạo pháp
khiếu trong cơ thể, tràn toàn bộ pháp lực vào khối thủy tinh màu tím ở trong
ngực.
Âm thanh nổ to vang lên, khối thủy tinh màu tím bị xung kích rung chuyển,
một đạo ánh sáng màu tím mơ hồ từ trong ngực Hứa Thanh tràn ra, chiếu thẳng
lên trên cái bóng đang vặn vẹo.
Không chỉ một lần, Hứa Thanh rất quyết đoán, một hơi liên tục trấn áp hơn
50 lần!
Cái bóng run rẩy mãnh liệt, còn phát ra tiếng gầm nhẹ, tất cả đôi mắt đều
tràn ra ánh sáng màu đỏ mãnh liệt, nó mở ra cái miệng lớn của mình, hình như
còn muốn phát ra âm thanh nhưng Hứa Thanh hừ lạnh một tiếng, dứt khoát
dung nhập lực lượng mệnh hỏa trong cơ thể vào trong khối thủy tinh màu tím,
đồng thời cũng vung tay phải lên, một cây dù khổng lồ màu đen lập tức xuất
hiện ở bên trên đầu của hắn.
Cây dù màu đen này vừa hiện ra thì thiên địa liền trở nên biến sắc, từng trận
gió cuốn lên, Hứa Thanh lập tức điều khiển cây dù bao phủ ở phía trên cái bóng,
cây dù vừa che đậy ánh mặt trời, đồng thời cũng chặt đứt liên hệ của cái bóng
với bên ngoài.
Cái bóng ở dưới cây dù thì người ngoài không nhìn thấy, nhưng Hứa Thanh
lại có thể cảm giác vô cùng rõ ràng, sau khi cái bóng bị chém đứt liên hệ cùng
với ngoại giới, giờ phút này nó liền lộ ra cảm xúc kinh hoảng, vùng vẫy kịch
liệt.
"Ngu xuẩn."
Hứa Thanh chậm rãi mở miệng, theo mệnh hỏa dung nhập vào khối thủy
tinh màu tím, mức độ kích phát của khối thủy tinh màu tím cũng càng trở nên
cao hơn, lực lượng trấn áp tuôn ra cũng mạnh hơn trước đó chưa từng có, gần
như đã tạo thành thực chất, oanh oanh trấn áp về phía cái bóng.
Ba lần, bảy lần, mười sáu lần...!
Uy lực của lực lượng trấn áp dưới trạng thái mệnh hỏa hầu như đã vượt hơn
lúc trước rất nhiều, toàn thân cái bóng cũng rung rung, dần dần không cách nào
vùng vẫy được nữa, trong miệng cũng không thể phát ra âm thanh, cuối cùng lại
bắt đầy run rẩy mạnh.
Cùng lúc đó dưới sự quan sát gắt gao của Hứa Thanh, theo cây dù màu đen
bao phủ cái bóng, theo hắn trấn áp cường hãn, rốt cuộc người khổng lồ kéo long
liễn ở dưới đáy biển cũng đã ngừng bước chân lại.
Giống như đã mất đi nguồn cảm ứng, cho nên người khổng lồ lại chậm rãi
xoay người, dùng lực kéo cỗ long liễn về chỗ sâu trong biển khơi, trở lại địa
phương cũ.
Cho đến khi xác định người khổng lồ đã đi xa, tim của Hứa Thanh mới hết
đập nhanh, hắn quay đầu nhìn cái bóng với vẻ lạnh lùng, cái bóng cũng đã ý
thức được chuyện lớn không ổn, càng lúc càng run rẩy mạnh hơn.
"Kế hoạch của ngươi, đã thất bại." Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.
Cái bóng run rẩy, hình dạng cũng cải biến trở về lúc trước, những chiếc xúc
tu tan biến rồi lại hóa thành một cái cây, chỉ có những con mắt ở bên trên vẫn
còn là màu đỏ, nhưng bên trong không còn có quang mang hung hăng nữa, mà
lộ ra vẻ nịnh nọt.
Giờ phút này ánh sáng bên ngoài đã lên cao, nếu so với trên bờ thì mặt trời
mọc trên biển càng thêm hùng tráng hơn nhiều, dường như mặt trời từ tẩm cung
trong biển bay thẳng đến trên bầu trời, phóng ra tia sáng chiếu rọi bát phương,
những tia sáng giống như là ngọn lửa màu đỏ, muốn đốt cháy hết khắp thiên
địa.
Thậm chí biển cấm màu đen, dường như trong một cái chớp mắt này cũng
đang tranh nhau phát sáng, tựa như vào thời điểm này của mỗi ngày, mặt trời
mới là nhân vật chính duy nhất.
Nhưng bây giờ Hứa Thanh lại không rảnh chú ý tới những điều đó, hắn
vung tay phải lên, cây dù màu đen biến mất và cái bóng lại hiện ra ở phía dưới.
Theo ánh nắng chói chang từ trên trời chiếu xuống, rõ ràng có thể thấy được
cái bóng được chiếu ở trên mặt thuyền.
Chỉ là nếu so sánh với lúc trước, sau khi bị trấn áp nhiều lần thì màu sắc của
nó không còn đen như lúc vừa mới đột phá nữa rồi, dưới mắt ánh mắt lạnh lùng
của Hứa Thanh, nó càng thêm run rẩy kịch liệt.
"Ta...sai...."
Một tia cảm xúc chấn động vừa mới tràn ra, thủy tinh màu tím trong cơ thể
Hứa Thanh liền tuôn ra lực lượng trấn áp, ầm ầm hạ xuống.
10 lần, 30 lần, 70 lần, 120 lần....
Hứa Thanh dứt khoát khoanh chân ngồi ở một bên, nhìn bầu trời xa xăm mà
không có bất kỳ ý nghĩ dừng lại nào, lúc đầu lão tổ Kim Cương Tông ở bên
cạnh còn thấy rất hưng phấn, nhưng sau khi nhìn một hồi thì trái tim của lão
không nhịn được mà run lên.
Lão nhìn cái bóng dưới sự trấn áp đang không ngừng tan vỡ ra, ảm đạm và
rất thê thảm, thậm chí còn sắp không cách nào giữ được hình thái nguyên vẹn,
khí tức cũng đã suy yếu tới mức gần như sắp tử vong rồi, lại nhìn Hứa Thanh
mặt không cảm xúc, lão nhịn không được thấp giọng mở miệng.
"Chủ tử, nó...nó sắp chết rồi."
Hứa Thanh liếc mắt nhìn lão tổ Kim Cương Tông.
"Ngươi đồng cảm với nó?"
"Tuyệt đối không có!"
Lão tổ Kim Cương Tông bị ánh mắt của Hứa Thanh làm cho sợ hãi, vội
vàng dùng sức vỗ ngực, thậm chí lực đạo có phần hơn lớn nên đánh ra cả tia
chớp, trong khi những tia sét đang cách cách tách tách chạy trên người, lão lớn
tiếng mở miệng.
"Chủ tử, chúng ta cùng nhau giết chết cái bóng ăn cây táo rào cây sung này,
đồ vong ơn bội nghĩa!" Nói xong, thân thể của lão hiện ra những tia chớp lập
lòe rồi phóng thẳng đến phía cái bóng, hiệp trợ toàn lực, chỉ sợ động tác của
mình chậm.