QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh không quan tâm tới biểu hiện của lão tổ Kim Cương Tông, lúc

này hắn vừa trấn áp cái bóng, vừa ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa.

Trong đầu của hắn đang hiện lại một màn lần đầu tiên thu được cái bóng.

Lúc đó hắn đang ở bên trong cấm khu rừng rậm, hắn và tiểu đội Lôi Đình

cùng nhau đánh chết bầy Hắc Lân Lang, khi một đầu Hắc Lân Lang tử vong, cái

bóng của nó lập tức lan tràn đến trên người hắn, dường như muốn ký sinh cùng

hắn.

Mà thủy tinh màu tím cũng chính là nguồn gốc xuất hiện sự biến hóa này, nó

đã phong ấn cái bóng lại.

Từ đó về sau, cái bóng của hắn liền trở nên biến dị.

Chuẩn xác mà nói, cái bóng của hắn hẳn là đã trở thành vật dẫn của cái bóng

Hắc Lân Lang, hai cái bóng đã dung hợp lại với nhau.

Đối phương có thể hấp thu dị chất khiến cho Hứa Thanh tu hành càng thêm

trôi chảy, bản thân hắn cũng trở nên tinh khiết vô cùng, đồng thời cái bóng cũng

đang không ngừng hấp thu dị chất để phát triển, chiến lực cũng theo đó mà tăng

lên.

Về sau cái bóng ngoại trừ tác dụng phụ trợ để hút dị chất thì thủy chung

không có những biến hóa khác, nhưng sau khi Hứa Thanh phát hiện mình có thể

điều khiển cái bóng, đối phương đã trở thành đòn sát thủ ẩn giấu của hắn.

Cho đến lần hắn giết tên thiếu chủ nhân ngư tộc, cái bóng bỗng lộ ra một tia

linh tính, sau đó hắn lại được thiếu niên câm kia nhắc nhở một câu, cùng với lúc

trên Nhân Ngư Đảo cái bóng liền chân chính tỉnh lại, sau đó liền dập tắt Linh

Tức Đăng.

Từ đó về sau, cái bóng chẳng những hiển lộ linh tính, cũng lộ ra tất cả

những thứ mà Hứa Thanh đã sớm đoán trước trong lòng.

Nhưng tu vi của hắn vẫn luôn có thể áp chế đối phương, còn có thủy tinh

màu tím trấn áp, cho nên tuy có chút ít băn khoăn, nhưng hắn vẫn mặc kệ đối

phương trở nên mạnh mẽ, cho đến bây giờ liền xuất hiện một màn cắn trả thế

này.

Thực ra Hứa Thanh không ngoài ý muốn với việc cái bóng cắn trả, cái này

cũng nằm trong dự liệu của hắn.

Nhưng Hứa Thanh lại rất kinh ngạc về việc cái bóng vậy mà có thể hấp dẫn

người khổng lồ kéo long liễn đi tới nơi này, điểm này khiến cho hắn đã có thêm

vài suy đoán về lai lịch của cái bóng.

"Nhưng vô luận như thế nào, đối với ta mà nói thì ngươi hại nhiều hơn lợi."

Hứa Thanh cúi đầu, bình tĩnh nhìn qua cái bóng, nhàn nhạt mở miệng.

Ngữ khí của hắn khiến cho đáy lòng lão tổ Kim Cương Tông run rẩy, mà cái

bóng cũng cảm nhận rõ ràng được thời điểm này khác biệt với thường ngày,

càng tràn ra thêm nhiều tia cảm xúc hoảng sợ vô cùng kịch liệt, giống như đang

cầu xin tha thứ.

"Đã như vậy, lưu lại ngươi làm gì!" Hứa Thanh nhắm nghiền hai mắt, tay

phải giơ lên, không chút do dự đặt vào trên người cái bóng trên boong tàu.

Lần này ánh sáng tím không phải tràn ra lực lượng trấn áp nữa, mà theo tay

phải Hứa Thanh trực tiếp rơi vào trên thân thể cái bóng, trong nháy mắt tiếp

theo thì trên con thuyền vang lên tiếng nổ, cái bóng không chịu nổi rồi phát ra

tiếng kêu thảm thiết thê lương trước đó chưa từng có.

Cũng có cảm xúc đau khổ và phẫn nộ hỗn hợp cùng một chỗ từ trong người

nó tràn ra, tràn vào trong cảm giác của Hứa Thanh.

Hứa Thanh không để ý, tiếp tục trấn áp.

Mà tiếng kêu rên thê thảm kia khiến cho lão tổ Kim Cương Tông nghe mà

kinh tâm động phách, theo bản năng lui về phía sau một chút, lúc nhìn Hứa

Thanh thì trong mắt lộ ra vẻ căng thẳng.

Trong lúc tiếng nổ vang vọng, tiếng kêu thảm thiết của cái bóng càng lúc

càng nhạt, sau đó phịch một tiếng, phá vỡ thành từng mảnh nhỏ, từ nguyên bản

hình dạng cái cây đã hóa thành một cái bóng bình thường.

Tiếng kêu rên thê lương cũng chậm rãi yếu ớt, hóa thành cầu khẩn, đồng

thời từ trên người nó cũng khuếch tán ra một loại cảm giác suy yếu.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, vẫn trấn áp như trước.

180 lần, 240 lần, 320 lần... Ánh sáng tím từ trên người hắn lần lượt vang ra

tiếng nổ, lần lượt trấn áp xuống khiến cái bóng trên boong thuyền không ngừng

mà phai nhạt, đã trở nên rất mơ hồ, tiếng kêu thảm thiết cũng càng lúc càng yếu,

mà trong mắt Hứa Thanh cũng lóe lên vẻ quyết đoán, có thể nhìn ra sự quyết

tâm của hắn.

Hắn thật sự muốn hoàn toàn xóa đi tồn tại này, về phần sau khi đối phương

chết, hắn phải giải quyết dị chất của mình như thế nào, Hứa Thanh cũng không

quá mức lo lắng.

Tồn tại của cái bóng chỉ là vấn đề thứ yếu, còn chủ yếu vẫn là khối thủy tinh

màu tím của hắn, cái bóng thực tế chỉ là phụ.

Mặc dù cái bóng có thể hấp thu dị chất, nhưng nếu như thủy tinh màu tím có

thể phong ấn được nó, vậy thì nó cũng có thể phong ấn những vật cùng loại với

cái bóng, cùng lắm thì sau khi giết chết cái bóng hắn lại đi tới cấm khu nhiều

một chút, lại tìm một cái bóng khác phong ấn thay thế là được.

Cho nên dù giờ phút này cái bóng đã trở nên cực kỳ nhạt, nhưng hắn vẫn

còn tiếp tục trấn áp.

350 lần, 460 lần, 570 lần, 680 lần.

Toàn bộ quá trình không có dừng lại chút nào, kiên quyết vô cùng.

Cho đến khi cái bóng đang không ngừng phai nhạt, cuối cùng phải co rút hội

tụ lại thành một đoàn, khiến cho màu sắc bản thân không hề nhạt như vậy nữa

mà có hơi chút đậm đặc, sau đó hình dạng của nó cải biến thành một tiểu nhân,

quỳ xuống tỏ rõ thái độ, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

Hứa Thanh lạnh lùng nhìn một cái bóng tiểu nhân không ngừng dập đầu, tay

phải lần nữa đè xuống.

Tiếng nổ vang lên, một chưởng đập vỡ.

Tiếng kêu thảm thiết cũng im bặt lại.

Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh ngồi dưới ánh mặt trời, bên cạnh hắn không

xuất hiện bất kỳ cái bóng nào nữa, nhưng hắn không có để ý một màn quỷ dị

này mà đứng dậy đi đến biên giới Pháp Thuyền, cúi đầu nhìn biển khơi màu

đen.

Giờ phút này dưới ánh mặt trời, nếu như hắn có bóng mà nói, vậy thì vị trí

cái bóng của hắn hẳn là sẽ được chiếu vào trên đại dương bao la tràn ngập dị

chất.

Hứa Thanh đứng ở nơi đó một lát, sau đó liền đi trở về đầu thuyền, nhàn

nhạt mở miệng.

"Lăn ra đây!"

Boong tàu im lặng, không có bất kỳ dấu hiệu nào hiển lộ.

Hứa Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, áng sáng lạnh lùng trong mắt lần nữa

hiện ra, trên ngực mơ hồ lập lòe ánh sáng tím muốn tiếp tục bộc phát, lập tức

cái bóng tan vỡ trước đó lần nữa run rẩy xuất hiện trên boong thuyền.

Chớp mắt khí cái bóng xuất hiện, nó liền nhanh chóng co rút lại hóa thành

một tiểu nhân nhanh chóng dập đầu, ý cầu khẩn so với trước kia thật sự mãnh

liệt hơn rất nhiều.

"Ra chậm." Hứa Thanh chậm rãi mở miệng, lần nữa trấn áp.

Oanh một tiếng thì tiểu nhân tan vỡ, tiếng kêu rên thê thảm truyền ra được

một nửa liền tiêu tán.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc mà nhắm mắt đả tọa, hắn phát hiện muốn

giết chết cái bóng này quả thật có chút khó, vì vậy chuyên tâm nghiên cứu khối

thủy tinh màu tím trước ngực, tìm kiếm phương pháp hoàn toàn giết chết cái

bóng.

Thời gian trôi qua, rất nhanh liền đến buổi trưa, lúc này mặt trời tỏa ra nhiệt

độ hừng hực nhất, trong lúc lão tổ Kim Cương Tông đã căng thẳng cực độ trong

cả nửa ngày qua, Hứa Thanh mở mắt ra bình tĩnh nhìn vào boong tàu.

"Lăn ra đây."

Trong nháy mắt tiếp theo, cái bóng bằng tốc độ kinh người ngưng tụ ra

ngoài, tựa hồ sợ ra chậm lại bị hành hạ.

Mặc dù hình ảnh của nó vẫn rất nhạt, nhưng trải qua hơn một canh giờ khôi

phục thì nó cũng đã miễn cưỡng có chút đường nét, lại trở lại thành hình một

cái cây.

Giờ phút này từ bên trong nó truyền ra một loạt cảm xúc run rẩy, ngoại trừ

cầu khẩn thì cảm xúc sợ hãi của nó so với trước kia không chỉ nhiều hơn gấp

mười lần

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi