QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cái gọi là đệ tử hình tượng, chính là làm người đại biểu cho Thất Huyết

Đồng tiếp đãi người bên ngoài.

Kể từ đó, khi toàn bộ người bên ngoài tới Thất Huyết Đồng bái phỏng đều

có thể gặp Hứa Thanh và đội trưởng, mà mỗi lần nhìn thấy bọn hắn thì bọn họ

sẽ đều tự giác nhớ tới việc mất mặt của Hải Thi tộc.

Vì vậy trong một đoạn thời gian sau đó, theo rất nhiều người bên ngoài đến,

công việc của Hứa Thanh và đội trưởng cũng trở nên lu bù.

Lúc này Hứa Thanh đang đứng ở trên cửa khẩu của bến cảng số 176, lúc

này hoàng hôn đang dần kéo tới, hắn yên lặng đứng chờ đợi khách từ bên ngoài

sắp đến.

Trong ánh nắng chiều, khuôn mặt tuấn mỹ dị thường của hắn đủ để khiến

cho chúng sinh điên đảo, theo gió biển thổi vào, những sợi tóc vụn trên trán của

lắc lư giống như một cái màn che màu đen nhấp nhô, phía sau ẩn giấu một thần

sắc lạnh như băng cùng với vẻ không kiên nhẫn.

Trong vòng nửa tháng, sau khi được lão tổ bổ nhiệm chức vị này, đây đã là

nhóm dị tộc thứ bảy mà Hứa Thanh phải nghênh đón.

Nhưng Hứa Thanh vẫn không cách nào thích ứng việc này, đáy lòng của hắn

cũng rất bài xích đối với loại nhiệm vụ như vậy.

Hắn không thích quá mức khoe khoang trước mặt người khác, điều này làm

cho hắn có một cảm giác bất an, nhưng Hứa Thanh cũng hiểu rõ một điều, cái

hư danh đệ tử hình tượng này cũng là một loại hình thức bảo vệ mình.

Có tầng hư danh này trên người, sẽ khiến cho rất nhiều người rục rịch ác ý

với hắn phải bỏ cuộc, bởi vì dù gì hiện giờ hắn cũng là người đại biểu mặt ngoài

cho Thất Huyết Đồng.

Nhưng đồng dạng, cũng chính bởi vì là người đại diện mặt ngoài, cho nên

hoặc là nguy hiểm không hiện ra, hoặc là chỉ cần nguy hiểm vừa xuất hiện, nhất

định sẽ cực kỳ hung hiểm.

Còn phần thưởng được đưa vào tự liệt, lúc trước Hứa Thanh đã nghe người

ta nói qua, Thất Huyết Đồng và Hải Thi tộc có một chỗ giống nhau, cũng có chỗ

bất đồng, dẫu sao thì cái tự liệt này, trước đây chỉ có đệ tử đích truyền của

Phong chủ bảy ngọn núi mới được liệt vào trong đó.

Một khi được cho vào tự liệt, vậy thì chẳng khác nào là có được thân phận

đặc thù, mà vị trí Phong chủ tương lai cũng đều là được lựa chọn từ bên trong

hàng tự liệt này mà ra.

Đồng thời phương diện đãi ngộ cũng sẽ không giống như những đệ tử tầm

thường, mà Hứa Thanh cũng có thể nói là trường hợp duy nhất của Thất Huyết

Đồng từ trước tới nay, khi mà hắn không có trở thành đệ tử của Phong chủ,

nhưng vẫn có thể tiến vào hàng ngũ tự liệt.

"Thứ tự của Trần Nhị Ngưu trong tự liệt tăng lên, vậy đội trưởng chính là

đại sư huynh rồi." Đáy lòng Hứa Thanh hầu như đã xác định việc này, bất quá

hắn vẫn mơ hồ cảm thấy phía sau đội trưởng hình như còn ẩn chứa bí mật lớn

hơn nữa.

Mặc dù Hứa Thanh rất bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng rất khó mà đi trực tiếp cự

tuyệt vị trí mà lão tổ bổ nhiệm.

"Tại sao còn chưa tới?" Gió biển lướt nhẹ qua mái tóc Hứa Thanh, quét qua

trên lông mi của hắn, cắt đứt những dòng suy nghĩ của hắn, hắn ngẩng đầu nhìn

ra biển khơi, đáy lòng có chút không kiên nhẫn.

"Hứa sư huynh, nghe nói phía sau người của Hải Tinh tộc đều mọc ra một

viên Hải Tinh kỳ dị, ngày thường không thích ánh nắng, cho nên có thể lúc trời

sắp tối bọn họ mới có khả năng xuất hiện."

Nơi này không phải chỉ có một mình Hứa Thanh chờ đợi, phía sau hắn còn

có trọn vẹn hơn ba mươi vị đệ tử, đây đều là người do đội trưởng an bài, so với

hắn mà nói, đội trưởng có rất nhiều mưu cầu đối với vị trí mà lão tổ bổ nhiệm

này.

Không ít đệ tử trong tông môn bị đội trưởng gọi tới đây gia nhập, đồng thời

hình như y cũng đã coi Hứa Thanh trở thành một đòn sát thủ, nếu khách tới chủ

yếu đều là nữ tu, vậy thì đội trưởng thường lập tức gọi Hứa Thanh tới đây.

Mà mỗi một lần Hứa Thanh xuất hiện, cũng đều chuẩn xác khiến cho những

nữ tử dị tộc đến xem cái mũi của Tổ Thi Hải Thi Tộc nhao nhao kinh diễm, lần

nào mọi người cũng đều rất ngạc nhiên.

Hứa Thanh vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ tới dạng này cũng khiến cho số

lần phải đi tiếp khách của mình ít đi rất nhiều, vì vậy hắn liền chấp nhận loại an

bài này.

Nhưng hình như đội trưởng cũng lo lắng Hứa Thanh cô đơn, cho nên y còn

cố ý an bài riêng cho hắn hai người đồng môn quen thuộc để làm phụ tá.

Một người chính là Cố Mộc Thanh vừa mới nói chuyện.

Cố Mộc Thanh nhẹ giọng mở miệng, gương mặt của nàng mềm mại thanh

nhã giống như là sen trong chậu, vừa tuyệt sắc lại vừa có linh khí bức người.

Lúc này trên khóe miệng của nàng hiện lên một nụ cười nhẹ, giữa lông mày

còn hiện lên vẻ ngây thơ và một cảm giác rất linh động, đạo bào màu cam trên

người cũng làm nổi bật lên dáng người cao gầy khiến cho cả người của nàng

giống như một đám mây ngũ sắc ửng đỏ, sáng sủa và tươi đẹp.

"Hứa sư huynh, Hải Tinh tộc thật sự có chút quá phận, vậy mà lại đến muộn

như vây, nhưng mà không sao, ta vừa mới nhận được sự tán thành của liên minh

bảy tông, đợi khi chiến tranh kết thúc là ta có thể đi qua đó học tập dược đạo

rồi, đến khi vào bên trong, ta liền có tư cách để cho Hải Tinh tộc này tự mình

đến xin lỗi với sư huynh!"

"Còn có, sư huynh, đây là tâm đắc học tập của ta trong khoảng thời gian

này, sư huynh có thể kiểm tra giúp ta một chút được không."

Mắt thấy dáng vẻ của Cố Mộc Thanh như vậy, Đinh Tuyết lập tức đi ra một

bước, cũng mở miệng nói với Hứa Thanh, còn trực tiếp lấy ra một xấp linh

phiếu cùng với một khối ngọc giản.

Nàng cười nói rất tự nhiên, cổ tay trắng như tuyết, tóc đen như mây, cái

miệng nhỏ nhắn màu hồng hơi giương lên dưới chiếc mũi cao thẳng, giống như

là một bông hoa hồng kiêu sa.

Nhưng giọng nói truyền ra từ nàng lại vô cùng thanh thúy êm tai, bên trong

còn hiện ra sự khờ khạo ngây ngô, mà đôi mắt lại lấp lánh như nước với mị

nhãn như tơ, một đôi mắt câu hồn, tựa hồ chỉ cần nàng liếc mắt liền có thể khiến

cho người ta hoàn toàn không thể kìm chế mà sa vào bên trong.

Đinh Tuyết, chính là phụ tá thứ hai mà đội trưởng an bài cho Hứa Thanh.

Lúc này hai người nữ tử đứng ở hai bên trái phải Hứa Thanh, mỗi người mỗi

vẻ, như lan như cúc, khó phân cao thấp.

Mà ở phía sau lưng ba người bọn họ còn có hơn ba mươi đệ tử Thất Huyết

Đồng xếp thành hàng, bên trong còn có Triệu Trung Hằng.

Nửa tháng nay không biết hắn đã hít sâu bao nhiêu lần mới có thể bảo trì

được vẻ mỉm cười của mình như trước, về phần những đệ tử khác ở bốn phía,

mỗi một người đều giống như nhìn Hứa Thanh giống như nhìn thần vậy.

Bởi vì trong nửa tháng này, giữa Cố Mộc Thanh và Đinh Tuyết nhìn như hài

hòa, nhưng trên thực tế thì cả hai đều tồn tại một chút tranh phong, thậm chí

càng ngày càng rõ ràng.

Như là lúc này, Cố Mộc Thanh liền liếc mắt nhìn Đinh Tuyết

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi