Đinh Tuyết cũng không cam lòng yếu thế, sau khi nhìn thấy cũng hơi
giương lông mi lên, sau đó còn bày ra bộ dáng ủy khuất.
"Cố sư tỷ, coi như là Hải Tinh tộc có nguyên nhân, nhưng đó là chuyện của
bọn họ cơ mà, không hề liên quan tới chúng ta, vậy mà bọn họ lại để cho Hứa
Thanh ca ca phải đứng đây chờ đợi, thế thì nội tâm của ta liền không thoải mái,
chẳng lẽ ngươi không cho là như vậy sao, nhất là Hứa Thanh ca ca luôn khắc
khổ tu hành như thế, mà còn phải ở đây chờ bọn họ, bọn họ thật quá phận."
Ngực của Cố Mộc Thanh phập phồng lên xuống, tính cách của nàng luôn
luôn thanh nhã, nhưng trong nửa tháng này nàng đã nhiều lần suýt nữa không đè
nén được, nàng không giỏi nói loại ngữ khí như thế này, sau mỗi lần nghe đều
cảm thấy Đinh Tuyết rất là ám muội, rất là chán ghét.
"Đinh Tuyết, ngươi luôn luôn xưng hô ta là sư tỷ, ta năm nay 17 tuổi, xin
hỏi ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Vàng mắt Đinh Tuyết hơi đỏ lên, cúi đầu nói khẽ.
"Cố sư tỷ, Tuyết Nhi sai rồi, ta... ta không biết nói chuyện cho lắm, nếu như
có câu nào chọc phải Cố sư tỷ, đều là do ta không cố ý, ta chỉ đang đau lòng cho
Hứa Thanh ca ca."
Gân xanh trên trán Cố Mộc Thanh nổi lên, hô hấp có chút dồn dập.
Những đệ tử Thất Huyết Đồng sau lưng các nàng nghe như vậy cũng thâm ý
sâu sắc nhìn bóng lưng Đinh Tuyết, sau đó trao đổi ánh mắt với nhau, ai cũng
nhìn ra sự bội phục bên trong lẫn nhau đối với Đinh Tuyết.
Trước sau như một, vẫn là toàn thắng.
Hứa Thanh hiếu kỳ nhìn Đinh Tuyết một chút, lại nhìn Cố Mộc Thanh một
chút, sau đó cũng không quan tâm, trong khoảng thời gian này hắn cảm thấy hai
người đồng môn này thật là kỳ quái, bộ dạng hình như không hợp nhau cho lắm.
Vì vậy hắn muốn mở miệng nói vài câu, nhưng vào lúc này biển khơi xa xa
truyền đến tiếng nổ vang, Hứa Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy dưới
ánh nắng chiều, mặt biển nguyên bản từ bình tĩnh biến thành sóng lớn mãnh liệt.
Theo từng trận sóng biển ầm ầm vang vọng, ngoài ngàn trượng bỗng có một
chiếc chiến hạm cực lớn có năm cạnh màu đen thình lình nhô lên từ dưới biển,
phía sau cũng lập tức có một loạt những chiến hạm khác hiện lên, tổng cộng có
bảy chiếc chiến hạm ngũ giác màu đen.
Uy áp kinh người từ bên trên những chiếc chiến hạm này tràn ra, đồng thời
cũng khuếch tán ra bát phương, bảy con mắt thật to ở trong sơn môn Thất Huyết
Đồng cũng tràn ra hồng mang, giống như đang nhìn kỹ về nơi này.
Thần sắc Hứa Thanh vẫn như thường, bởi vì lúc này bên trong Thất Huyết
Đồng chẳng những tồn tại trận pháp trấn áp hết thảy, đồng thời vào nửa tháng
trước thì Phong chủ của ngọn núi thứ sáu cũng đã được an bài trở về tông môn
tu dưỡng.
Có Phong chủ ngọn núi thứ sáu tọa trấn, đáy lòng Hứa Thanh yên ổn hơn rất
nhiều.
Lúc này theo bảy chiếc chiến hạm ngũ giác màu đen dần đi tới gần, Hứa
Thanh cũng nhìn thấy trên những chiếc chiến hạm ngũ giác này xuất hiện rất
nhiều thân ảnh tu sĩ, mỗi một chiếc không sai biệt lắm có tầm hơn ba mươi thân
ảnh.
Hải Tinh tộc, là một tộc bầy tựa như nhân tộc, người trong tộc có bề ngoài
tương tự với nhân tộc, chỉ là tóc của bọn họ có màu lam, đôi mắt cũng như thế.
Trong đó nữ chiếm đa số.
Giờ phút này trong hơn hai trăm tộc nhân của Hải Tinh tộc, nữ tu trong này
chiếm đến bảy thành, ba vị trước mắt thì trên người từng vị đều tản ra chấn
động rất là đáng sợ, trong nhận thức của Hứa Thanh, ba người này không sai
biệt lắm giống như với tên Kim Đan ba đầu sáu tay của Hải Thi tộc.
Ba vị này đều có bộ dáng là nữ tử trung niên, trước người của các nàng là
một vị thiếu nữ tóc lam, tướng mạo của vị thiếu nữ này xinh đẹp tuyệt trần,
thoạt nhìn tuổi mới mười sáu mười bảy, trên người mặc một bộ váy dài, đôi mắt
thanh tịnh và làn da vô cùng trắng nõn.
Nàng đảo ánh mắt qua trên bờ, dịch chuyển khỏi trên người Cố Mộc Thanh
và Đinh Tuyết, sau đó rơi vào trên người Hứa Thanh.
"Hoan nghênh minh hữu Hải Tinh tộc tới Thất Huyết Đồng." Hứa Thanh
chắp tay, trầm thấp mở miệng.
"Ngươi chính là Hứa Thanh?" Trong ánh mắt thiếu nữ mang theo hiếu kỳ,
tươi cười mở miệng.
"Đúng." Thần sắc Hứa Thanh như thường, nhẹ gật đầu sau đó bình tĩnh trả
lời.
"Hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai sẽ có người mang chư vị đi thăm cái mũi
tượng thần của Hải Thi Tộc." Nói xong, Hứa Thanh quay lại căn dặn với đệ tử
sau lưng.
"Dẫn các vị minh hữu Hải Tinh tộc tới địa phương nghỉ ngơi."
"Chờ một chút, Hứa Thanh sư huynh, Hải Tinh tộc ta căm thù Hải Thi tộc
đến tận xương tuỷ, hành động của ngươi khiến ta rất là khâm phục, ta muốn
tặng cho ngươi một món lễ vật tương tự, xin hãy nhận lấy."
Thiếu nữ tươi cười mở miệng, quay lại nhìn tên người hầu sau lưng, rất
nhanh tên người hầu liền lấy ra một con ốc biển rồi đưa đến trước mặt Hứa
Thanh.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ.
"Hứa Thanh sư huynh, đây là pháp khí đặt thù của tộc chúng ta, sau khi thổi
lên có thể nhận được chúc phúc của tộc chúng ta, lại còn có thể triệu hoán toàn
bộ sinh vật nhuyễn thể trong biển cấm gần đó xuất hiện." Thiếu nữ nói xong
liền nhẹ nhàng cúi đầu, theo tộc nhân sau lưng lên bờ, còn nhiều lần nhìn tới
Hứa Thanh.
Một màn này khiến cho đôi mi thanh tú của Đinh Tuyết nhăn lại và có chút
bất mãn, đáy lòng Cố Mộc Thanh cũng hiện lên cảm giác không thoải mái.
Nhất là sau khi tộc nhân Hải Tinh tộc lên bờ, thiếu nữ kia giống như nghĩ tới
cái gì nên lập tức đi tới phía Hứa Thanh, điều này khiến cho lông mi Đinh Tuyết
nhấc lên, vừa muốn mở miệng.
Nhưng vào lúc này, xa xa bỗng nhiên có tiếng xé gió đột nhiên truyền đến,
từng đạo thân ảnh từ bên trong bến cảng nhanh chóng lao tới gần, một màn bất
thình lình này khiến cho người của Hải Tinh tộc lập tức cảnh giác, trong mắt ba
vị nữ tử trung niên của Hải Tinh tộc lập tức lóe lên một tia sáng.
Hứa Thanh cũng quay đầu nhìn lại, vừa quay lại liền nhìn thấy được người
thứ nhất tới chính là đội trưởng cùng với Nhị điện hạ sau lưng đội trưởng.
Tốc độc của đội trưởng cực nhanh, nháy mắt đã đến bên người Hứa Thanh,
không kịp chào hỏi cùng Hải Tinh tộc mà y lập tức truyền ra giọng nói trầm
thấp.
"Lão tổ truyền lệnh, có khách từ Đông U đảo tới chơi!"
"Đông U đảo?" Hứa Thanh sững sờ, nhưng theo ba chữ đội trưởng nói ra,
Đinh Tuyết bên cạnh lập tức biến sắc, mà thần sắc của ba vị tu sĩ Kim Đan của
Hải Tinh tộc cũng lập tức đại biến.
"Đảo chủ của Đông U đảo là một bà lão, gọi là Đông U thượng nhân, tu vi
đột phá sau lão tổ, trong cùng một cảnh giới... Vậy thì người tới dĩ nhiên không
phải là thượng nhân, mà là cháu gái của bà ấy, tính cách của người này rất
không tốt... Ngươi cần phải cẩn thận."
Vẻ mặt của đội trưởng rất nghiêm túc, trong lúc y nói ra lời này, mặt biển xa
xa bỗng nhiên nhấc lên từng trận sóng lớn động trời!
Một cỗ uy áp cường hãn lập tức phủ xuống bát phương.
- -----
Hứa Thanh: Vì đẹp trai mà lão tổ và đội trưởng bắt ta đi tiếp khách...tuy tiếp
khách này không giống như "tiếp khách" kia, nhưng cũng thật tương tự nha. Ài,
thật biệt khuất, cầu Ngọc Phiếu từ các vị Kim chủ, để truyện sớm đến cao trào
trở lại, ta không cần dùng mặt tiếp người thế này nữa.