QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đôi mắt tên tu sĩ Quỷ U tộc này chợt co rút lại, cũng ngay trong khoảnh

khắc này thì cỗ thân thể này của gã khí tuyệt bỏ mình.

Trong nháy mắt tiếp theo, bên trong khu vực lãnh thổ của Bách gia Tử Thổ,

trong một cái ngõ hẻm chật chội, bên trong bảy tám kẻ lang thang đang nằm,

một vị thanh niên gầy ốm dơ bẩn bỗng nhiên mở mắt ra.

Trong khoảng khắc khi gã vừa mở mắt ra thì gã bịt lại cổ của mình theo bản

năng, trong mắt lộ ra hoảng sợ và nhanh chóng nhìn bốn phía, tới mấy hơi thở

sau thì thần sắc của gã mới khôi phục lại.

Nhưng vẻ kinh hoảng trong mắt vẫn không cách nào tiêu tán trong thời gian

ngắn.

"Chuyện gì xảy ra, người vừa nãy....." Thanh niên này chính là tên tộc

nhân của Quỷ U tộc nọ, khi thân phận đầu tiên của gã bị Hứa Thanh tìm thấy thì

rất kinh ngạc, nhưng gã cũng không cảm thấy gì đáng ngại.

Thân phận thứ hai nằm ở bên trong Hoàng Cung của Chu gia nên vốn dĩ gã

tràn đầy tự tin, trừ phi đối phương liên hệ người Chu gia ra tay, bằng không mà

nói thì không thể nào xâm nhập vào trong, mà một khi liên hệ với Chu gia thì gã

cũng có thể tra ra thân phận của đối phương.

Gã cũng đã nghĩ tới việc mượn cơ hội này để chạy trốn như thế nào, đến lúc

đó thậm chí gã có thể đảo khách thành chủ, khiến cho đối phương biết được mặt

kinh khủng khác của Quỷ U tộc. Mặc dù bây giờ truyền tống trận ra ngoài của

Tử Thổ đã bị phong ấn, nhưng thật ra gã không hề kinh hoảng, bởi vì loại việc

phong bế này... hiển nhiên không thể nào kéo dài lâu được, trong phán đoán của

gã thì nhiều nhất ba đến năm ngày là phong tỏa nhất định sẽ lại được mở ra.

Lúc đó thì không có bất cứ người nào có thể tìm được gã nữa, cho dù là tu sĩ

Kim Đan hay thậm chí là tu sĩ Nguyên Anh, có thể giết gã một lần nhưng gã

vẫn sẽ chạy trốn được.

Trên thực tế thì gã cũng đã trải qua rất nhiều chuyện như thế này rồi, nhưng

duy nhất lần này, vị tu sĩ Quỷ U tộc tu sĩ này bỗng cảm thấy có chút không

đúng.

Đối phương chẳng những dùng thời gian cực nhanh đã tìm được thân phận

thứ hai của gã, thậm chí còn tạo cho gã cảm giác đối phương còn quỷ dị hơn so

với cả gã.

Nhất là đối phương còn dùng ruột của gã để quấn quanh vào cổ của gã, sau

đó còn cúi người nói ra câu kia, khiến cho tâm thần của tên tu sĩ Quỷ U tộc này

phải run lên lần nữa.

"Chủ nhân nhà ta gửi lời hỏi thăm tới ngươi, hắn kêu ta nhắn cho ngươi biết,

trò chơi...giờ mới bắt đầu."

"Trò chơi giờ mới bắt đầu...." Gã tu sĩ Quỷ U tộc thì thào, thân thể run lên

một cái, gã bỗng ý thức được hình như mình gặp phải phiền toái rồi, đối phương

chẳng những có thực lực cường hãn mà còn có một vài thủ đoạn cực kỳ đặc thù.

"Có nên khởi động cỗ thân thể kia hay không...." Gã tu sĩ Quỷ U tộc nhìn

chung quanh, gã hơi chần chờ một chút và trong mắt lộ ra một tia không cam

lòng, lúc gã ở ngoài thành đã chuẩn bị cho mình một cỗ thân thể có thể tùy thời

dùng đến.

Chỉ là một khi dùng tới, cũng đại biểu gã phải ly khai Đô thành của Tử Thổ,

việc này khiến cho gã có chút do dự bất định, dẫu sao gã chỉ cần kiên trì ẩn núp

bên trong thêm vài ngày, nói không chừng phong tỏa liền kết thúc.

"Có lẽ chỉ là trùng hợp!" Gã tu sĩ Quỷ U tộc thở sâu và cảnh giác nhìn

chung quanh, giờ phút này bầu trời sáng rõ, những kẻ lang thang khác trong con

hẻm lần lượt thức tỉnh, tên tu sĩ Quỷ U tộc vội vàng đứng dậy đi về phía đầu

hẻm.

Bước chân của gã có chút vô lực, tuy là năng lực thiên phú của gã thật sự rất

mạnh, nhưng mỗi một lần thức tỉnh ký sinh, có nghĩa là chủ kí sinh đã bị gã cắn

nuốt, từ mức độ nào đó mà nói, đó cũng chính là một cỗ thi thể.

Mà sau khi gã cưu chiếm thước sào thì thực lực bản thân cũng như người

phàm tục, cần phải ân cần săn sóc một đoạn thời gian mới có thể dần dần khôi

phục lại tu vi.

Trừ phi là gã dự đoán trước và đặt sẵn một chút lực lượng thiên phú ở bên

trong ký sinh, nhưng loại phương pháp này tiêu hao quá lớn, cho nên gã cũng

chỉ ký gửi thần hồn ở trên cỗ thân thể bên ngoài thành kia mà thôi.

Trong lúc vừa bước nhanh đi về phía trước, gã vừa đi vừa nhanh chóng suy

nghĩ trong đầu.

"Đáng chết, trước kia đều là ta ở trong tối còn người khác ở ngoài sáng, thế

mà lần này lại bị phản ngược, rốt cuộc tên kia là ai, tại sao ta chưa từng nghe

qua sự tình quỷ dị giống như thế này."

"Có thể điều khiển người khác? Cũng không đúng, hễ là điều khiển thì nhất

định sẽ có khí tức lưu chuyển, trừ phi là đoạt xá bằng thần niệm, nhưng loại

năng lực này chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có khả năng làm được, lại cũng

không thể sử dụng nhiều lần."

"Người nọ không phải là cường giả Nguyên Anh, nhưng lại cho ta cảm giác

vô cùng quỷ dị." Gã tu sĩ Quỷ U tộc không ngừng phân tích trong lòng, lúc đi ra

khỏi con hẻm nhỏ, gã một đường cảnh giác đề phòng nhìn qua góc đường, sau

đó nhanh chóng đi về phía truyền tống trận của Tử Thổ.

Gã chuẩn bị trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ ở lại gần truyền tống trận,

chờ đợi truyền tống trận cởi bỏ phong tỏa, đồng thời cũng muốn xem cái người

cố làm ra vẻ huyền bí ẩn nấp trong bóng tối kia, phải chăng có thể lần nữa tìm

ra được mình hay không.

Nhưng ngay khi gã đi ra bên ngoài chưa tới nửa canh giờ, khi gã đi ngang

qua một con hẻm nhỏ khác, trong nháy mắt có một cánh tay đột nhiên thò ra từ

trong bóng tối, một tay đặt vào trên miệng của gã, ngón tay còn thọt vào trong,

cứng rắn che miệng của gã để phòng ngừa gã cắn lưỡi tự sát.

Tất cả diễn ra quá nhanh, mặc dù gã tu sĩ Quỷ U tộc kịp phản ứng nhưng cỗ

thân thể này của gã lại rất chậm chạp, trong nháy mắt tiếp theo có một cỗ đại

lực trực tiếp kéo thân hình của gã, lôi thẳng vào trong con hẻm nhỏ.

m thanh ô ô truyền ra từ trong miệng của tên tu sĩ Quỷ U tộc, ánh mắt gã

trợn to muốn nhìn rõ bộ dáng của đối phương, nhưng gã không cách nào quay

đầu, cho đến không lâu sau thì gã bị kéo tới bên trong một căn nhà hoang phế,

oanh một tiếng, trực tiếp bị ném vào trên mặt đất.

Cho đến giờ phút này gã mới nhìn rõ được người trước mắt, chính là tên tu

sĩ trung niên ngày hôm qua đánh chết thân thể thứ nhất của gã.

Trong mắt đối phương mang theo sự lạnh lẽo vô tận, ngay khi nhìn nhau

cùng người này, tâm thần của gã tu sĩ Quỷ U tộc lập tức chấn động, trong nháy

mắt tiếp theo thì cái cằm đã bị cường ngạnh kéo rách, đau đớn kịch liệt khiến

cho gân xanh trên trán của gã lập tức nổi lên.

Cái cằm coi như đã rớt rời xuống dẫn đến gã không cách nào cắn lưỡi tự sát,

mà giờ khắc này gã còn chưa có khôi phục tu vi, cho nên căn bản không có cách

nào để tự sát trước mặt đối phương cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi