QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trên thực tế không chỉ riêng Hứa Thanh cảm thấy như vậy, toàn bộ đệ tử

tham chiến sau khi lấy được ban thưởng thì tâm tình đều vô cùng khoan khoái

dễ chịu, bắt đầu mua sắm rất nhiều vật dụng dùng để tăng lên tu vi cùng với

chiến lực.

Nhưng mà sự vui vẻ của đệ tử các ngọn núi cũng chỉ được kéo dài trong thời

gian mấy ngày, theo thiên kiêu của Liên Minh Bảy Tông lần nữa ra tay thách

thức, thì nhiệt độ của đợt thách thức này lại tăng lên.

Mà đợt thách thức này, không chỉ có thiên kiêu của các tông ra tay.

Lúc bọn họ tới, ngoại trừ Hoàng Nhất Khôn của Huyền U tông ra, những

thiên kiêu của các tông khác đều không xuất hiện một mình nữa, chẳng những

có người vệ đạo đi theo, mà còn có một số nhân tài kiệt xuất ở trong tông môn

đi theo hộ tống.

Những nhân tài kiệt xuất kia mặc dù không bằng thiên kiêu, nhưng bọn họ

cũng bắt đầu triển khai thách thức đối với đệ tử không phải điện hạ của các

ngọn núi, thắng bại đều có nhưng tổng thể mà nói thì Liên Minh Bảy Tông vẫn

nhỉnh hơn.

Nhưng mà, không có ai thách thức Hứa Thanh.

Mà Hứa Thanh ở trong khoảng thời gian này đã phá huỷ rất nhiều cứ điểm

của Dạ Cưu và bắt rất nhiều người, dưới tình huống như vậy thì quá trình tu

hành của hắn cũng càng ngày càng thuận lợi, đạo pháp khiếu thứ 89 cũng đã sắp

được mở ra.

Hắn còn mua rất nhiều độc thảo để thử nghiệm luyện lại khỏa độc đan kia,

đồng thời tiểu hắc trùng của hắn cũng đang không ngừng được thử nghiệm dung

nhập vào trong khỏa độc đan, cũng đã xuất hiện nhóm độc trùng thứ ba thành

công còn sống.

Số lượng của nhóm độc trùng thứ ba này chỉ có sáu con.

Dùng mắt thường thì không thể nhìn thấy được, Hứa Thanh chỉ có thể dựa

vào cảm giác cùng với cảm nhận từ trên huyết dịch của mình mới có thể cảm

thụ được sự hiện hữu của bọn nó, đồng thời màu sắc của nhóm tiểu độc trùng

sống sót đợt thứ ba này cũng được cải biến càng thêm rõ ràng.

Màu sắc của chúng nó đã trở nên rất nhạt, đồng thời cái đầu cũng nhỏ bé

hơn không ít, mà độc tính ẩn chứa trong đó lại càng nồng đậm hơn, thậm chí

còn mơ hồ có một tia đặc tính của khỏa độc đan.

Điều này khiến cho Hứa Thanh giống như nhặt được trân bảo, lập tức cầm

sáu con tiểu trùng nhóm thứ ba, cẩn thận mượn nhờ thân thể của thành viên Dạ

Cưu để bắt đầu nuôi dưỡng.

Đồng thời trên phương diện nghiên cứu hắn cũng có rất nhiều ý nghĩ mới,

cũng gieo xuống càng nhiều dược thảo và độc thảo để cải biến huyết nhục trong

cơ thể của thành viên Dạ Cưu, khiến cho nhóm hạt giống tiểu hắc trùng thứ ba

sau khi thôn phệ thì số lượng không ngừng được bổ sung trở lại, mà còn trở nên

càng thêm ưu dị.

Hứa Thanh cảm thấy quá trình này giống như là nghiên cứu học vấn vậy,

cho nên hắn rất nghiêm túc quan sát, cũng ghi chép rất toàn diện, mỗi lần có

thêm chút thu hoạch thì hắn đều rất là vui mừng.

Nhưng loại hành vi này của hắn, đối với thành viên Dạ Cưu trong đại lao mà

nói thì chính là một tràng cảnh nơi địa ngục mà nhân sinh chưa từng nhận thức

được, trước đây phần lớn bọn họ đều cảm thấy bản thân mình đã đủ tàn nhẫn,

nhưng từ sau khi nhìn thấy hành vi của Hứa Thanh, bọn họ mới cảm thấy sự tàn

nhẫn của mình vẫn không hề coi vào đâu.

Mà bên trong nhân sinh của bọn họ, những Dưỡng Bảo Nhân không nghe

lời bị bọn họ hành hạ đến chết, cùng với những cách chơi biến thái sau khi hứng

thú đối với những Dưỡng Bảo Nhân đã chết, thì bây giờ tựa như gặp phải...

nhân quả tuần hoàn ở nơi này.

Vì vậy, trong đại lao của Bộ Hung ti lần lượt vang lên những tiếng kêu và

rên rỉ thê lương thảm thiết, tuy phần lớn đệ tử Bộ Hung ti ở phía ngoài cũng đều

đã quen thuộc với việc này, nhưng vẫn không dám tới quá gần.

Nhất là lần này Hứa Thanh là người tổng phụ trách của việc truy bắt Dạ

Cưu, lúc trước hắn còn lập uy bằng cách ra tay trấn áp Tư Mã Lăng cùng với

đưa lệnh cấm đi lại ban đêm, cho nên lúc này chỗ của hắn cũng không xuất hiện

việc mà phạm nhân của Bộ Hung ti ngọn núi thứ bảy không còn, thì những Bộ

Hung ti của ngọn núi khác không đưa phạm nhân tới nữa.

Thế cho nên mỗi ngày Bộ Hung ti của các ngọn núi khác đều liên tiếp đưa

tới rất nhiều phạm nhân qua chỗ hắn, đồng thời chủ thành đã bị phong tỏa, Dạ

Cưu bên trong cũng không trốn thoát được nên chỉ có thể không ngừng ẩn nấp,

tất nhiên lần truy bắt này vẫn còn đang tiếp tục.

Có thể tưởng tượng sau lần này, Dạ Cưu nhất định sẽ phải chịu tổn thất cực

lớn ở trong Nam Hoàng Châu.

Cứ như vậy, nhờ số lượng thành viên Dạ Cưu đầy đủ để nghiên cứu, tiến

triển nghiên cứu của Hứa Thanh cũng tăng rất nhanh, về phần hồn của Dạ Cưu

thì Hứa Thanh cũng không hề lãng phí, dù hồn lực rất yếu nhưng bù lại là số

lượng nhiều, tổng thể lại vẫn có chút hiệu dụng, sau khi bị hắn luyện hóa đã trở

thành lực lượng mở ra pháp khiếu cho bản thân.

Mà hung danh của hắn cũng bởi vì những tiếng kêu thê lương thảm thiết

trong đại lao Bộ Hung ti truyền ra, khiến cho toàn bộ thành viên Dạ Cưu đang

ẩn giấu trong chủ thành nghe thấy đều rợn cả người.

Mà trong khi Hứa Thanh đang đi từng bước, vừa mở pháp khiếu vừa tăng

lên uy lực tiểu hắc trùng của mình, chờ đợi sau khi thành công toàn bộ thì bản

thân của hắn cũng hoàn toàn thuế biến, thì trên đỉnh ngọn núi thứ nhất, trong

quảng trường cực lớn, Thánh Quân Tử đang đứng ở đó nhàn nhạt mở miệng.

"Bọn ngươi, quá yếu."

Trong giọng nói trầm thấp của gã mang theo một chút thất vọng, chung

quanh gã thình lình nằm tám vị điện hạ của ngọn núi thứ nhất.

Ngô Kiếm Vu cũng ở trong đó, sắc mặt mỗi người đều vô cùng trắng bệch,

từng người tràn ra máu tươi và trong lòng mang theo tâm tư phức tạp, cũng

mang theo sự chấn động mà nhìn qua Thánh Quân Tử phi phàm tuyệt luân được

trăng sáng chiếu rọi.

Chiếc ô trên đầu tràn ra ánh sang bảy màu buông xuống, tiếng gió vang

vọng và phía sau còn có quái điểu thân xanh đuôi đỏ mơ hồ ngửa mặt lên trời

phát ra âm thanh tê minh, khiến cho gió đen quét ngang bát phương.

Cách đó không xa, còn có Đại điện hạ vừa mới xuất quan của ngọn núi thứ

nhất.

Sắc mặt của Đại điện hạ trắng bệch, khóe miệng cũng có máu tươi.

Tu vi của người này đã đột phá đến mở Thiên Cung của cảnh giới Kim Đan,

nhưng cũng chỉ là vừa vặn đột phá nên y còn chưa kịp uẩn dưỡng Thần Hoa

trong Thiên Cung, vừa xuất quan liền phải đi ra đánh một trận. Nhưng cũng

không có biện pháp nào để tiếp tục trì hoãn, bởi vì uẩn dưỡng Thần Hoa cũng

phải cần tốn thời gian rất lâu, mà bây giờ ngọn núi thứ nhất....đã bị một mình

Thánh Quân Tử trấn áp.

Ngay cả Đại điện hạ, cũng bại.

Mà điều nhục nhã nhất, đó là Thánh Quân Tử để cho Chín vị điện hạ đồng

loạt ra tay, nhưng chín người …toàn bộ cùng thất bại.

Khó có thể chiến thắng!

"Thật không thú vị."

Thánh Quân Tử mặt không cảm xúc, gã cảm thấy lần này tới Thất Huyết

Đồng rất là nhàm chán, vì vậy ánh mắt hơi nhìn về phía ngọn núi thứ bảy, sau

khi nhìn liền lắc đầu.

Gã quay người nhoáng một cái rời khỏi đỉnh núi ngọn núi thứ nhất, đi về

Hoàng Cấm ở xa xa.

Phía sau của gã, ba vị vệ đạo tu vi Kim Đan lặng lẽ đi theo.

"Con tiểu kê tước kia cũng hiểu được đạo ẩn nấp, cũng có đầu óc đấy, hy

vọng hắn có thể lớn nhanh lên, như vậy khi nuốt vào mới tính là một món điểm

tâm nho nhỏ ngon miệng."

Mà giờ khắc này trước khi Thánh Quân Tử đi xa, trên đỉnh ngọn núi thứ

bảy, dưới ánh trăng, Hoàng Nhất Khôn của Huyền U tông Liên Minh Bảy Tông

với thần sắc ngạo nghễ, đi từng bước trên bậc núi ngọn núi thứ bảy.

"Hôm nay, Hoàng Nhất Khôn ta khiêu chiến ngọn núi thứ bảy!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi