Suốt khoảng thời gian này, ngọn núi thứ bảy một mực không bị bất cứ thiên
kiêu nào của Liên Minh Bảy Tông đến thách thức, nhưng vào đêm hôm nay, rốt
cuộc ngọn núi thứ bảy đã nghênh đón người đầu tiên tới khiêu chiến.
Người tới thách thức, chính là Hoàng Nhất Khôn của Huyền U tông thuộc
Liên Minh Bảy Tông!
Từ xa nhìn lại, toàn thân Hoàng Nhất Khôn mặc trường bào màu tím nạm
vàng, dáng người dưới ánh trăng vô cùng hoa lệ phi phàm, thần sắc lãnh ngạo
và khí thế như cầu vồng, toàn bộ bốn đoàn mệnh hỏa trong cơ thể đều được mở
ra, cả người tràn ngập hỏa diễm, lúc này trong thân thể gã như có một phiến thế
giới đang bị lửa hừng hực thiêu đốt vậy.
Nhất là cánh tay phải còn bọc theo một cái bao tay màu đỏ khiến cho hết
thảy ánh sáng bốn phía đều hội tụ tới, ngay cả ánh trăng sáng trên bầu trời vào
thời khắc này cũng không ngừng hội tụ tới cánh tay phải kia.
Tất cả cảnh tượng tạo thành một người đứng trên bậc thang của ngọn núi
thứ bảy, khí vũ hiên ngang trông vô cùng rực rỡ!
"Chỉ là ngọn núi thứ bảy mà thôi." Hoàng Nhất Khôn nhàn nhạt mở miệng,
không nhanh không chậm mà bước từng bước một đi lên trên bậc thang, thậm
chí gã còn có tâm tình nhàn nhã, vừa đi vừa quan sát cảnh trăng dưới núi.
Chỉ là đáy lòng của gã cũng hơi có một chút kỳ quái, bởi vì ngọn núi thứ
bảy này cũng quá yên lặng rồi, tuy lúc này là ban đêm nhưng toàn bộ thân núi
lại không có bất kỳ ánh sáng từ ngọn đèn nào chiếu ra, cũng không có bất kỳ
khí tức đệ tử nào tràn ra, giống như cả ngọn núi này là một ngọn núi không
người vậy.
Điều này khác với thứ mà gã tưởng tượng ra khi tới khiêu chiến, bình
thường tới khiêu chiến đều sẽ có rất nhiều đệ tử vây xem mới phải chứ.
Trước khi tới gã cũng đã đưa chiến thư tới trước rồi, vốn tưởng rằng sẽ có
rất nhiều đệ tử đến xem thế nào, nhưng giờ phút này cả tòa ngọn núi thứ bảy lại
không một bóng người.
"Cảm thấy thua sẽ khó chấp nhận, cho nên không muốn để cho người khác
nhìn thấy chứ gì." Hoàng Nhất Khôn cười lạnh, bước từng bước một đi tới vị trí
giữa sườn núi, chỗ đó chính là mục tiêu đầu tiên mà gã lựa chọn khiêu chiến
vào tối nay.
Cũng chính là Tam điện hạ của ngọn núi thứ bảy.
Hoàng Nhất Khôn dự định dùng thời gian một đêm, bắt đầu khiêu chiến từ
Tam điện hạ, tiếp theo là Nhị điện hạ, cuối cùng là Đại điện hạ, một đêm chiến
xong thì ngày mai thông tin sẽ vang động bốn phía.
Lúc này theo gã đến gần, rốt cuộc gã cũng thấy được bóng người đầu tiên.
Đó là một thanh niên, người này ngồi trên một tảng đá lớn, đang nghiêng
đầu dựa vào trước bộ ngực sữa của một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần.
Người này mặc một thân đạo bào màu tím, đỉnh đầu đội một cái mũ trắng
thật cao, phía trên thêu một chữ Cấm, cả người trông rất gầy còm, bộ dạng như
bị tửu sắc hút hết sức sống.
Người này, chính là Tam điện hạ.
Bên người Tam điện hạ còn có mấy thị nữ dị tộc, có người đang bóp chân
cho y, hai bên mắt đi mày lại không ngừng tán tỉnh lẫn nhau, thi thoảng còn có
vài tiếng thở gấp khiến cho không khi vô cùng tà mị.
Phát hiện Hoàng Nhất Khôn đã đến, Tam điện hạ ngẩng đầu với đôi mắt có
chút quầng thâm, tủm tỉm cười nhìn tới đối phương.
"Sao bây giờ người mới đến, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi."
Hoàng Nhất Khôn liếc mắt nhìn Tam điện hạ, bước chân chợt dừng lại.
Gã cảm thấy việc này không hề bình thường, trong ánh mắt lộ ra cảnh giác
trước đó chưa từng có.
Gã phát hiện mình không nhìn thấu tên Tam điện hạ này, trên đỉnh đầu đối
phương còn có một chữ Cấm, tựa hồ là một tầng phong ấn, mà đồng thời gã
cũng không biết tại sao, từ lúc tới gã luôn cảm thấy phía sau mình mơ hồ có
chút phát lạnh, có một cảm giác giống như bị một con độc xà tập trung vậy.
Mà con độc xà này còn tạo cho gã một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Loại cảm giác này, gã chỉ từng cảm thụ qua một chút từ trên người của
những vị hộ pháp, điều này khiến cho hô hấp của gã có chút dồn dập, nhất là khi
ánh mắt của gã đảo qua mấy người thị nữ kia, gã phát hiện ra vị đang được Tam
điện hạ nằm ở trên bộ ngực sữa có chút quen mắt.
Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt Hoàng Nhất Khôn chợt trợn to vì gã nhận
ra đối phương, người này chính là tu sĩ của Thái Ti Tiên Môn, cũng là một trong
ba vị nữ tu lần này đi đến Thất Huyết Đồng, còn có tu vi bốn đoàn mệnh hỏa.
Chỉ là bây giờ trên người nữ tử này không hề có bất kỳ cảm giác lãnh ngạo
nào, lúc nhìn qua Tam điện hạ thì ánh mắt vô cùng sùng kính và cực kỳ nhu
thuận.
Một màn này khiến cho Hoàng Nhất Khôn lập tức hít vào một ngụm khí
lớn, gã cảm thấy lần này mình khiêu chiến có chút qua loa, vì vậy lập tức lui ra
phía sau vài bước và cười khan một tiếng.
"Hôm nay ta vẫn chưa có chuẩn bị tốt, tạm không thách thức, cáo từ …cáo
từ nha."
Nói xong Hoàng Nhất Khôn vừa muốn ly khai, nhưng trong nháy mắt tiếp
theo thân ảnh Tam điện hạ vậy mà lại tan biến ngay tại chỗ, lúc xuất hiện đã
thình lình đứng ở trước mặt Hoàng Nhất Khôn, một hơi bắt được tay phải của
gã.
Loại tốc độ này khiến cho con ngươi Hoàng Nhất Khôn co rụt lại, mà tay
phải bị bắt cũng khiến cho sắc mặt của gã đại biến.
Điều làm cho tâm thần của gã càng thêm hoảng sợ, đó là rõ ràng gã không
cách nào phản kháng, tựa như gã ở trước mặt đối phương chỉ như một con gà
con thôi vậy, điều này khiến cho gã lập tức đổ mồ hôi trán, cấp tốc mở miệng.
"Ngươi muốn làm gì!"