QUANG ÂM CHI NGOẠI

Lão tổ Kim Cương Tông run rẩy, ngay cả lão cũng không phân biệt được

bản thân run rẩy là vì hoảng sợ hay là run rẩy vì kích động, nhưng lão hiểu được

một điều, một khi Hứa Thanh muốn giết người, vậy trừ phi đối phương có

phương pháp động trời, bằng không thì tất nhiên sẽ không chết không thôi.

Trước kia địch nhân của Hứa Thanh đều không phải cực mạnh, nhưng lúc

này không giống vậy.

Sự cường hãn của Thánh Quân Tử, chẳng những lão tổ Kim Cương Tông đã

cảm thụ qua từ xa xa, mà khi ở bên trong que sắt lão cũng thỉnh thoảng nghe

thấy đệ tử của Bộ Hung ti đàm luận, biết rõ người này có tư chất tuyệt thế.

Nhưng mà giờ phút này lão không cách nào lo lắng được nữa rồi, lão hiểu

rằng mình chỉ cần biết một điều là được...

Bởi vì lấy tính cách của Hứa ma đầu, nếu thật sự phải chết ở chỗ này, trước

khi tử vong tất nhiên sẽ vận dụng hết tất cả thủ đoạn, mà tự bạo que sắt đại khái

cũng là khả năng thứ nhất.

"Bởi vì Thánh Quân Tử này mà Hứa ma đầu muốn giết người, bởi vì Thánh

Quân Tử này mà Hứa ma đầu muốn tự bạo ta, bởi vì tên Thánh Quân Tử này

mà ta sẽ gặp phải nguy hiểm tới tánh mạng, đây hết thảy đều là do tên chó chết

Thánh Quân Tử này mà ra, Thánh Quân Tử, đồ chó nhà ngươi muốn hại ta."

Lão tổ Kim Cương Tông nghĩ tới đây, ánh mắt lập tức đỏ thẫm vì căm phẫn,

xuyên thấu qua que sắt màu đen nhìn chằm chằm vào Thánh Quân Tử.

Cái bóng ở bên dưới rõ ràng cũng cảm nhận được chấn động rất nhỏ từ Hứa

Thanh và lão tổ Kim Cương Tông, bây giờ nó đã mở ra rất nhiều linh trí, cho

nên sau khi thoáng suy tư một chút nó cũng lập tức trở nên khẩn trương.

Lúc này sắc trời bên ngoài đã là hoàng hôn, Hứa Thanh một mực không để

lộ chút dấu vết mà cứ tiếp tục phóng độc, từng trận từng trận độc khí vô sắc vô

vị tản ra khắp bốn phía.

Trên thực tế thì những thứ này thật ra không phải độc chân chính, bất kể là

để bọn chúng một mình hay hỗn tạp tất cả vào một chỗ thì bọn chúng đều vô hại

với người khác, nhưng một khi xuất hiện một loại thuốc dẫn tác động hoặc xúc

tác khiến chúng nó biến hóa, vậy thì chúng nó sẽ lập tức hóa thành kịch độc.

Nhưng hiển nhiên Hứa Thanh cảm thấy những thứ này còn chưa đủ để xóa

đi chênh lệch giữa mình cùng với Thánh Quân Tử, dẫu sao Thánh Quân Tử

từng bày ra chiến lực sáu đoàn mệnh hỏa ở trong Thất Huyết Đồng, loại chiến

lực như thế quá đáng sợ, còn có thể đánh một trận cùng trưởng lão của đệ nhất

phong.

Quan trọng nhất là Hứa Thanh còn không rõ, chiến lực sáu đoàn mệnh hỏa

đã là toàn bộ chiến lực của Thánh Quân Tử hay chưa.

Mặt khác, hắn cũng không hề cảm thụ được tung tích người vệ đạo của đối

phương ở gần quanh đây.

"Lấy tính cách của Thánh Quân Tử thì không thể nào để cho người vệ đạo

ẩn nấp, vậy xác suất lớn chính là những người vệ đạo kia đã bị gã an bài ra

ngoài rồi, có lẽ được cử đi xử lý những sự tình khác ở bên trong Hoàng Cấm

này?"

Hứa Thanh hơi nghiêng đầu suy nghĩ, để phòng ngừa vạn nhất thì hắn cảm

thấy mình còn cần phải quan sát nhiều hơn một chút, không thể hành động thiếu

suy nghĩ, đồng thời hắn cũng chuẩn bị phóng thêm nhiều độc ra ngoài hơn, như

thế mới có thể khiến cho phần thắng của bản thân tăng thêm.

Đồng thời Hứa Thanh cũng mở ra năm chiếc bình cất giữ tiểu hắc trùng,

điều khiển toàn bộ bọn chúng tản ra bên ngoài.

Chỉ là sau khi tiểu hắc trùng bay ra, kết quả phản hồi trở lại càng khiến cho

Hứa Thanh cảnh giác sâu hơn.

Cái ô trên đầu của Thánh Quân Tử lại có được một loại chức năng phòng hộ

nào đó, khiến cho tiểu hắc trùng không cách nào lập tức xuyên thấu, chỉ có thể

bám vào ở phía trên và chờ đợi cơ hội.

"Mệnh đăng của ta có thể thủ hộ thần hồn....Mệnh đăng của Thánh Quân Tử

thì là thủ hộ thân thể sao?" Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, hoàng hôn lặn xuống và ban đêm kéo đến,

theo trăng sáng xuất hiện trên bầu trời, ánh trăng lập tức tung bay khắp đại địa

phía dưới.

Trong khi đang cảm thụ và bố trí độc bốn phía, sau đó còn phải cân nhắc

trong lòng xem tiếp tục cần thêm loại độc nào, lúc này thần sắc Hứa Thanh

bỗng nhiên khẽ động.

Hắn thấy được những tu sĩ bên ngoài miếu thờ có dị động, chớp mắt khi ban

đêm vừa phủ xuống thì thần sắc của bọn họ lập tức hiện dấu hiệu ngưng trọng,

trong mắt một số người thậm chí còn mơ hồ xuất hiện vẻ chờ mong.

Điều này khiến cho Hứa Thanh khá là kinh ngạc, hắn ngẩng đầu nhìn qua,

đưa mắt nhìn đến trên người một lão giả Trúc Cơ một đoàn mệnh hỏa ở xa xa.

Bị ánh mắt Hứa Thanh nhìn tới thì thân thể lão giả này lập tức run lên, sau

khi do dự một hồi lão liền vội vàng đứng dậy cúi đầu về phía Hứa Thanh, sau

đó trầm thấp mở miệng.

"Hứa đạo hữu, ngươi không biết huyền cơ của đạo miếu Thái Thương này

sao?

Hứa Thanh nghe vậy thần sắc vẫn như cũ, trong tư liệu hắn thu được trong

tông môn hoàn toàn không có cái gì liên quan tới huyền cơ mà đối phương vừa

nói, vì vậy nhẹ gật đầu chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Lão giả thấy như thế thì không hề do dự, cũng không giấu giếm mà lập tức

báo cho hắn biết nguyên nhân vì sao bọn họ như vậy.

"Hứa đạo hữu, đạo miếu Thái Thương này lúc trước vẫn như bình thường,

duy chỉ có bốn năm hôm gần đây bỗng nhiên có chút biến hóa, cho nên bây giờ

mới khiến cho các nhân tài từ bốn phương tới đây nhiều hơn trước kia không ít.

"Biến hóa này chính là mỗi khi ban đêm phủ xuống, sau khi ánh trăng chiếu

vào đạo miếu, một khắc khi ánh trăng chiếu vào bức tượng Thần, tượng Thần sẽ

có một vài đạo đao ảnh bay múa chiếu ra ngoài."

"Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, nhưng hiện tại lại không có người

nào có thể thành công cảm ngộ được những đạo đao ảnh này, chỉ có vị đại nhân

kia..." Ánh mắt lão giả nhanh chóng quét qua trên người của Thánh Quân Tử

trong đạo miếu.

"Từ khi người này tới thì mỗi đêm đều có thu hoạch, mà chúng ta mặc dù

lần lượt thất bại nhưng đáy lòng vẫn còn có chút chờ mong, không cầu có thể

hoàn toàn cảm ngộ, dù bản thân chỉ có thể cảm ngộ được chút da lông cũng đủ

để chúng ta nâng cao năng lực sinh tồn của mình."

Lão giả cười khổ mở miệng.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, quay đầu nhìn vào trong thần miếu.

Giờ phút này ánh trăng trên bầu trời cũng đang chiếu xuống, những tia sáng

sáng ngời chiếu thẳng vào trên mặt đất, lúc chiếu vào trên miếu thờ cũng có một

vài tia sáng xuyên qua khe hở của đỉnh miếu, lọt vào trong miếu chiếu vào trên

bức tượng Thần.

Trong sự chú ý của Hứa Thanh, rất nhanh dưới ánh trăng chiếu rọi, bức

tượng Thần bên trong đạo miếu Thái Thương liền chậm rãi xuất hiện một chút

biến hóa.

Trong lúc mơ hồ bức tượng Thần kia giống như linh động nhiều hơn một

chút, hình như bắt đầu chuyển động, từng đạo đao ảnh như ẩn như hiện biến ảo

bên người của nó.

Nhưng chỉ cần nháy mắt một cái, tất cả mọi thứ lại khôi phục như thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi