Hứa Thanh cảm thấy kỳ dị và tiếp tục ngóng nhìn, rất nhanh hắn lại lần nữa
cảm nhận được bức tượng Thần có dấu hiệu linh động, lại lần nữa cảm nhận
được đao ảnh ở bốn phía.
Trong mắt người ngoài những đao ảnh này chỉ là một mảnh mơ hồ, duy chỉ
có trong nháy mắt một số người có lẽ sẽ có cơ hội nhìn thấy đao phong rõ ràng
hơn một chút.
Nhưng ở trong mắt Hứa Thanh, bởi vì hắn vốn đã cảm ngộ ra một đao Thái
Thương, cho nên giờ phút này mỗi một đạo đao ảnh phía trước đều rất là rõ
ràng.
Mà ngay khi hắn nhìn rõ, đỉnh đầu của hắn lập tức thình lình huyễn hóa ra
hư ảnh của một thanh Thiên Đao!
Đao này đúng là một đao Thái Thương mà hắn đã cảm ngộ, giờ phút này
theo hắn ngóng nhìn về bức tượng Thần, sau khi Thiên Đao biến ảo thành hình
thì lưu quang bắn ra bốn phía, tựa như đang tiến hành một loại biến hóa nào đó.
Nếu cẩn thận nhìn tới, có thể thấy rõ biến hóa này khiến cho trình độ ngưng
thực của Thiên Đao càng thêm rõ ràng hơn nữa.
Thiên Đao đã từng là hư ảo, mà hôm nay vào giờ khắc này sau khi lưu
quang xuất hiện, bên trong đao lại xuất hiện một loại cảm giác ngưng thực, bắt
đầu từ chuôi đao.
Vả lại loại ngưng thực này vẫn còn đang tiếp tục lan tràn, có thể tưởng
tượng một khi tràn ngập toàn bộ thân đao, một đao Thái Thương của Hứa
Thanh sẽ từ hư ảo tăng lên một bước, tiến đến gần hơn với tồn tại chân thật.
Một màn này khiến cho mười người ở bốn phía bên ngoài nhao nhao chấn
động, trong mắt từng người đều lộ ra vẻ giật mình, mà lúc này trên đỉnh đầu của
Thánh Quân Tử đang khoanh chân đả tọa trong đạo miếu cũng xuất hiện một
thanh Thiên Đao tương tự với Thiên Đao của Hứa Thanh!
Chỉ là Thiên Đao của gã là màu xanh, mà Thiên Đao của Hứa Thanh là màu
tím, giờ phút này khi hai thanh Thiên Đao đều lần lượt xuất hiện, màn này khiến
cho bốn phía bên ngoài đạo miếu lập tức truyền đến những âm thanh hấp khí,
đôi mắt của không ít người co rút lại và hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Tuy Thánh Quân Tử nhiều ngày trước vừa đến đã liền hiển lộ ra một màn
này, thậm chí còn liên tục xuất hiện cho đến tận bây giờ, những người khác
cũng đã nhìn thành quen rồi. Nhưng Hứa Thanh vừa xuất hiện lại cũng có thể
tuyệt thế như vậy, điều này quả thực khiến cho bọn họ trong khoảng thời gian
ngắn không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ biết rõ, một màn này đại biểu hai người bọn họ đều đã từng
cảm ngộ qua một đao Thái Thương, vả lại đều có ngộ tính kinh người, có khả
năng cảm ngộ thành công đao thứ hai này.
"Hứa Thanh này...không hổ danh là thiên kiêu của Thất Huyết Đồng!"
"Hai người bọn họ đều đang cảm ngộ, mà xem ra cả hai đều đang từ trạng
thái hư ảo hóa thực, hiển nhiên một khắc khi hoàn toàn ngưng thực, chính là
thời điểm cảm ngộ thành công."
"Để xem bọn hắn ai thành công trước, một khi có người thành công, bất kể
người trước cảm ngộ được bao nhiêu thì đều lập tức vô dụng, mất đi tất cả hình
ảnh đã từng cảm ngộ."
Mười người bọn họ đứng ngoài đạo miếu Thái Thương nhìn nhiều ngày như
vậy rồi, cho nên hiểu rất rõ điều này, lúc này cả đám thấp giọng nghị luận,
nhưng bọn họ cũng không dám nổi lên bất luận tâm tư không đứng đắn nào ở
trong thời điểm này!
Bởi vì cảm ngộ một đao Thái Thương không có nghĩa là sẽ mất đi sự cảnh
giác và lực lượng chém giết người khác, nếu bọn họ dám tới quấy nhiễu nhất
định sẽ chết thảm tại chỗ.
Trong mắt của mọi người ngoài miếu, Thiên Đao trên đỉnh đầu của Hứa
Thanh và Thánh Quân Tử đều tràn ra quang mang rực rỡ, mà thoạt nhìn thì trình
độ ngưng thực của Thánh Quân Tử rõ ràng càng lớn hơn Hứa Thanh, bây giờ đã
đạt đến bộ dáng năm thành rồi.
Về phần Hứa Thanh tới chậm, thời gian cảm ngộ không bằng Thánh Quân
Tử, trình độ ngưng thực lúc này chỉ tới một thành.
Hứa Thanh ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn qua đao ảnh của Thánh Quân Tử, từ
nơi này nếu hắn cứ tiếp tục cảm ngộ như thế cùng đối phương, vậy thì nhất định
là Thánh Quân Tử sẽ nhanh hơn một bước đạt được một đao này.
Tuy rằng hắn rất cần một đao Thái Thương, nhưng ở bên ngoài còn có rất
nhiều đạo miếu khác nữa, với cả chỉ có cảm ngộ đủ bảy đao mới tính là công
pháp Hoàng cấp, cho nên đối với Hứa Thanh mà nói, cảm ngộ thành công một
đao ở nơi này hay không cũng không có trọng yếu.
Lúc này Hứa Thanh đang cân nhắc có nên thừa dịp đối phương đang cảm
ngộ để ra tay hay không.
"Tuy hắn có bốn đoàn mệnh hỏa, chiến lực ít nhất là sáu đoàn mệnh hỏa,
nhưng...120 đạo pháp khiếu, trên thực tế sẽ tồn tại một phần nhược điểm cực
lớn!"
Trong khoảng thời gian này, khi Hứa Thanh giao chiến cùng thiên kiêu của
Liên Minh Bảy Tông, hắn đã có chỗ nghiên cứu về 120 đạo pháp khiếu của các
thiên kiêu này.
"Tốt nhất là chờ ta phóng độc càng nhiều thêm một chút, từ đó khi độc bạo
mới có uy lực càng lớn." Hứa Thanh trầm ngâm, sau đó thu hồi ánh mắt, hắn có
sự kiên trì nên quyết định lại chờ thêm một chút, vả lại nhìn tốc độ cảm ngộ của
đối phương cũng không thể nào trong mấy ngày là có thể thành công.
"Mặt khác, những người vệ đạo kia của gã mặc dù không có ở đây, nhưng ta
cũng phải đề phòng toàn diện."
Hứa Thanh nghĩ tới đây, tạm thời áp chế sát ý trong lòng lại.
Mà nháy mắt khi hắn áp chế sát cơ trong lòng xuống, Thánh Quân Tử ngồi
trong đạo miếu cũng quay đầu lại với vẻ mặt không cảm xúc nhìn Hứa Thanh ở
ngoài đạo miếu, nhất là khi nhìn qua đao ảnh trên đỉnh đầu Hứa Thanh thì ánh
mắt cũng dần dần biến thành lạnh như băng, như nhìn người chết.
"Gà nhà mà thôi, cũng dám tranh nhau phát sáng cùng Phượng Hoàng!"
Gã không có ý định tiếp tục nuôi dưỡng con gà này nữa, nếu như tên Hứa
Thanh này dám cùng gã tranh giành cơ duyên, như vậy cứ chém là được, cũng
không lãng phí thời gian gì cả, giết xong liền có thể tiếp tục cảm ngộ.
Về phần đối phương có thân phận là tự liệt của Thất Huyết Đồng thì Thánh
Quân Tử không thèm để ý, bởi vì vào ban ngày lúc bầu trời xuất hiện dấu vết
ửng đỏ thì gã cũng lập tức phát hiện, phối hợp với hiểu biết của gã về một số
chuyện trong tông, gã biết rõ Liên Minh Bảy Tông đã ra tay với Thiểu Ti tông
trên phía bắc.
Bây giờ chính là thời điểm Liên Minh Bảy Tông sĩ khí cao nhất, giết một
tên trong tự liệt thì dĩ nhiên Thất Huyết Đồng cũng không dám lên tiếng.
Tính cách của gã là tùy tâm mà động, bây giờ đáy lòng đã nổi lên sát ý liền
không có chút gì do dự, bỗng nhiên đứng dậy đạp một bước lao ra bên ngoài
đạo miếu.
120 đạo pháp khiếu trong cơ thể lập tức như lò lửa thiêu đốt, bốn đoàn mệnh
hỏa trong cơ thể lập tức bốc lên ngập trời và mệnh đăng trên đỉnh đầu hình
thành một cái ô tràn ra ánh sáng bảy màu, quái điểu thân xanh đuôi đỏ sau lưng
mơ hồ hiện ra, tiếng hót lập tức vang vọng cả bầu trời.
Vào thời khắc này chiến lực sáu đoàn mệnh hỏa động trời nổ lên, gió không
thể thổi và khí thế trấn áp bốn phương khiến cho phong vân biến sắc, bầu trời
bỗng nhiên giống như có vô số thiên lôi vang vọng bên trong.
Căn bản là mọi người bên ngoài đạo miếu không cách nào kịp phản ứng,
bọn họ không có tư cách nhìn đến tốc độ của sáu đoàn mệnh hỏa, chỉ có Hứa
Thanh nơi đây chợt ngẩng đầu.
Sáu đoàn mệnh hỏa vừa cháy lên, hắn cũng không nhìn thấy được đối
phương.
Dẫu sao thì chênh lệch giữa sáu đoàn mệnh hỏa và năm đoàn mệnh hỏa
cũng tựu như bốn đoàn mệnh hỏa trấn áp ba đoàn mệnh hỏa vậy, chênh lệch quá
lớn!
Nhưng bốn phía chung quanh đều là độc của hắn, ngoài thân thể của Thánh
Quân Tử còn tràn ngập tiểu hắc trùng, tất cả những cái này khiến cho Hứa
Thanh có thể ngay lập tức phát hiện đối phương dị động