Cấm Kỵ!
Sau khi Hứa Thanh trở thành tự liệt, cũng đã có quyền có thể mượn hình
chiếu pháp bảo của tông môn sử dụng, đối với thiên kiêu Liên Minh Thất Tông
mà nói, bọn họ cũng có thể vận dụng lực lượng nội tình của tông môn để triệu
hồi hình chiếu.
Chỉ là người có tư cách này đích xác rất ít, với cả bọn họ cũng cho rằng đây
là một loại ban thưởng và bảo hộ bản thân.
Dẫu sao thì pháp bảo của Liên Minh Thất Tông thuộc về cấp độ Cấm Kỵ,
mà khi sử dụng cũng có rất nhiều hạn chế, nếu như muốn phát huy hiệu quả đến
mức lớn nhất, còn cần phải sử dụng đúng vào thời khắc đặc biệt mới được.
Mà kinh nghiệm chiến đấu của Thánh Quân Tử cực kỳ phong phú, trước
tiên gã không hề triệu hoán hình chiếu của Cấm Kỵ, gã muốn sáng tạo ra một
cái cơ hội hoàn mỹ để triệu hồi pháp bảo Cấm Kỵ của tông môn.
Gã rất rõ ràng, muốn đoạt mệnh đăng của Hứa Thanh sẽ không thể đơn giản
được, gã phải phòng ngừa đối phương chạy trốn khi đối mặt với nguy hiểm,
hoặc đề phòng đối phương có được ngọc giản cứu mạng như là Vô Tự truyền
tống phù.
Mà lúc trước gã cũng đã nhìn thấy Hứa Thanh hai lần có động tác muốn bóp
nát khối ngọc giản trong tay, mặc dù gã giả bộ như không chú ý, nhưng gã cũng
đại khái nắm chắc được ý nghĩ của Hứa Thanh.
Từ gã nhìn ra, trận chiến này chính là một lần câu cá.
Gã phải đợi cho đối phương bị mình tiêu hao đến cực hạn, thủ đoạn cũng
tung ra không sai biệt lắm, mà thương thế cũng phải nghiêm trọng, chỉ có như
vậy mới có thể thuận lợi hoàn thành cướp đoạt mệnh đăng của đối phương.
Cho nên gã vẫn đang thủy chung chờ đợi, cho đến tận bây giờ, gã cảm thấy
thời điểm này đã không còn kém nhiều nữa, cho nên lúc nãy khi đang giao
chiến, gã liền nghĩ tới việc lấy ra cây bút bằng máu thịt.
Gã mặc kệ cây bút này có thể khiến Hứa Thanh trọng thương hay không, gã
chỉ dự định mượn nhờ cơ hội cây bút này bị phá hủy toái để che lấp, sau đó
mượn nhờ lực lượng nguyền rủa của cây bút này vây khốn Hứa Thanh.
Như thế liền có thể kiến tạo ra cơ hội để gã triển khai ra hình chiếu pháp bảo
Cấm Kỵ, hình thành thiên la địa võng, khiến cho Hứa Thanh không có cơ hội sử
dụng bất cứ loại thủ đoạn nào để bỏ chạy, cũng giúp cho gã có thể thành công
thu được cái mệnh đăng kia.
Giờ phút này theo lời nói truyền ra, Hứa Thanh ở giữa không trung liền biến
sắc, lúc này chung quanh hắn đều là những cánh tay máu thịt vô cùng cứng cỏi,
bọn chúng từ tứ phương tám hương lan tràn đến gắt gao quấn quanh hắn.
Lúc này Hứa Thanh không có cách nào giãy giụa, nhưng hắn cũng không
chần chờ chút nào, lập tức bóp nát cái ngọc giản đã sớm cầm ở trong tay, chính
là cái ngọn giản mà Thánh Quân Tử nhìn thấy nhưng không rõ ràng là có công
dụng gì.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Ngay lập tức bầu trời biến thành một màu đỏ thẫm, mảnh trời màu đỏ này
xuất hiện cực kỳ đột nhiên, chớp mắt xuất hiện liền bao phủ bát phương nhìn
qua vô cùng yêu dị, vừa xuất hiện liền khiến cho phiến khu vực này biến trở
thành một thế giới huyết sắc, Hứa Thanh cũng hoàn toàn bị nó bao phủ vào bên
trong.
Mà sau khi hình thành, thế giới huyết sắc này liền tản mát ra khả năng vặn
vẹo không gian, khiến cho hết thảy khả năng truyền tống bên trong đều không
thể triển khai, đồng thời cái thế giới huyết sắc này còn đang không ngừng co rút
lại, không ngừng thu nhỏ phạm vi.
Lực lượng phong ấn cũng không ngừng bộc phát, giống như đã hoàn toàn
cách ly, hoàn toàn phong bế nơi này với bên ngoài.
Sau đó, một khỏa hạt giống màu đỏ bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện từ trên
bầu trời.
Nhưng khỏa hạt giống này không giống với hạt giống bay ra từ Lăng Vân
Kiếm tông về phía Thiểu Ti tông lúc trước, hạt giống huyết sắc này là hư ảo
không phải thực chất, nhưng uy lực của nó cũng rất kinh người, giờ phút này
sau khi nó xuất hiện liền rơi xuống mặt đất, sau đó liền lập tức hóa thành một
gốc cây đại thụ huyết sắc.
Cái cây vừa xuất hiện thì phong vân lập tức biến sắc, uy áp cuồng bạo động
trời tuyệt địa cũng lập tức xuất hiện, cái cây này chỉ hơi nhoáng một cái thì toàn
thân Hứa Thanh trên không liền chấn động mãnh liệt, một ngụm máu tươi được
phun ra, thật giống như bị một cỗ sức mạnh không thể nói ra đánh tới, muốn
trực tiếp xóa xổ hắn đi.
Thánh Quân Tử ở bên dưới cũng lập tức ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt
lộ ra tham lam, toàn diện bộc phát tốc độ và tu vi, không tiếc đại giới lao thẳng
đến phía Hứa Thanh.
Diệt Mông phía sau gào thét, mệnh đăng trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng lập
lòe, Thánh Quân Tử muốn trong khi không gian nơi này hoàn toàn bị phong bế
mà trấn giết Hứa Thanh, khiến cho Hứa Thanh không cách nào chạy trốn, chỉ có
thể bó tay bị mình cướp đoạt mệnh đăng.
"Trong phong ấn của hình chiếu Cấm Kỵ, ta và ngươi, hai người chỉ có một
người có thể ra ngoài!"
Thánh Quân Tử bỗng nhiên tiếp cận và lập tức ra tay, âm thanh va chạm
vang lên, Hứa Thanh phun ra máu tươi không ngừng lui lại, nơi đây chẳng
những có lực lượng phong ấn mà còn có lực lượng áp chế, khiến cho mệnh hỏa
trong cơ thể hắn như muốn dập tắt.
Mắt thấy cái cây đại thụ quỷ dị kia còn muốn cử động, trong mắt Hứa Thanh
lóe lên hàn mang, trầm thấp mở miệng.
"Triệu hồi hình chiếu pháp bảo của Thất Huyết Đồng phủ xuống!"
Thất Huyết Đồng cũng có pháp bảo, nhưng còn chưa đạt tới trình độ Cấm
Kỵ, mà cho tới bây giờ Hứa Thanh cũng chưa từng triệu hoán nó.
Giờ phút này khi lời nói của hắn vừa vang lên, cái mảnh thế giới huyết sắc
này liền chấn động, bầu trời cuộn trào tựa như có một cỗ ngoại lực phủ xuống,
muốn xé mở cái thế giới này, mà trên bầy trời cũng mơ hồ xuất hiện một con
mắt.
Con mắt này mang theo vẻ bình tĩnh, bên trong không có bất kỳ chấn động
cảm xúc nào, sau khi xuất hiện ở trên bầu trời nó liền ngóng nhìn hình chiếu của
pháp bảo Cấm Kỵ phía dưới.
Sau khi liếc mắt nhìn qua, hình chiếu pháp bảo Cấm Kỵ liền chấn động,
nhưng hiển nhiên cấp độ song phương chênh lệch, cho nên hình chiếu của pháp
bảo Cấm Kỵ cũng không bị tan vỡ, thế giới huyết sắc phong ấn cũng không bị
vỡ ra, Hứa Thanh cũng không cách nào chạy trốn khỏi trong đó.
Nhưng mà cái này dù sao cũng chỉ là hình chiếu của pháp bảo, sau khi xuất
hiện mặc dù thể không mở ra được phong ấn do hình chiếu của pháp bảo Cấm
Kỵ, nhưng nó cũng khiến cho cái cây quỷ dị kia không cách nào cử động được
nữa, mà lực lượng trấn áp của huyết giới đối với Hứa Thanh cũng đã giảm bớt
đi khá nhiều, nhưng vẫn còn tồn tại như trước.