"Chỉ là pháp bảo của hạ tông, không cách nào rung chuyển pháp bảo Cấm
Kỵ của tông ta, Hứa Thanh, huyết giới này chính là nơi chôn cất của ngươi!" Vẻ
tham lam trong mắt Thánh Quân Tử cũng trở nên càng đậm hơn, mở miệng
cười ha hả, cấp tốc tới gần Hứa Thanh và toàn lực ra tay.
Sắc mặt Hứa Thanh âm trầm không nói một lời, Kim Ô phía sau kêu lên một
tiếng Hi..i...iiii toàn lực chống cự, bản thân mệnh đăng màu đen cũng là như
thế, sử dụng hắc hỏa đốt cháy bốn phương không ngừng giao chiến cùng Thánh
Quân Tử trong huyết giới, âm thanh nổ tung cũng không ngừng vang lên.
Trong lúc ngươi tới ta đi đan xen công kích lẫn nhau, Hứa Thanh bị cái
huyết giới này trấn áp nên rõ ràng bị yếu hơn một chút, đã bắt đầu bại lui. Mà
Thánh Quân Tử mắt thấy như thế, khí thế lại càng phóng đại, càng lúc càng
cuồng mãnh.
Cho đến một lát sau, lúc này huyết giới đã co lại còn chưa tới mười trượng,
đại thụ bên trong huyết giới cũng thu nhỏ theo tương ứng và truyền ra một tiếng
nổ vang.
Khóe miệng Hứa Thanh liền tràn ra máu tươi lập tức lui lại, hắn cầm trong
tay một khối ngọc giản và nhanh chóng nhìn bốn phía.
"Ngươi không cần nhìn nữa, ngươi không trốn thoát được khỏi nơi đây đâu,
coi như là ta thì sau khi mở ra hình chiếu Cấm Kỵ này cũng không cách nào
điều khiển, chỉ có thể chờ nó tự động tiêu tán."
"Những lần ra tay trước đó của ta, tất cả đều vì dẫn ngươi vào trong đạo
phong ấn này, trong tay ngươi hẳn là truyền tống phù chứ gì, cứ do do dự dự thì
bây giờ thì không cần dùng nữa rồi, ở trong này ngươi đã mất đi tất cả khả năng
chạy trốn!"
Lúc này khí thế của Thánh Quân Tử giống như cầu vồng vậy, gã nhe răng
cười cất bước đi nhanh, lao thẳng về phía Hứa Thanh, ánh mắt như nhìn người
chết.
"Đúng là phong ấn tới chết rồi." Hứa Thanh vẫn bình tĩnh kiểm tra bốn phía
như cũ, cho đến khi xác định đúng như lời Thánh Quân Tử nói, hắn liền bình
tĩnh mở miệng đồng thời cũng ném khối ngọc giản trong tay xuống, lấy ra cái
hộp sắt và mở ra, sau đó ném ở một bên.
Ngọc giản …không phải truyền tống phù, mà chỉ là một cái ngọc giản ghi
chép bình thường hơn cả bình thường.
Hộp sắt …chính là hộp nguyện vọng, bên trong chính là khỏa độc đan mà
ngay cả cái đầu tăng nhân kia cũng không thể chống cự.
Hộp nguyện vọng vừa mở ra, khí tức của khỏa độc đan lập tức lan tràn.
Một màn này khiến cho Thánh Quân Tử sững sờ, con ngươi liền co rút lại,
gã không biết khỏa đan dược kia là cái gì, mà gã theo bản năng cảm giác cái này
không ổn, muốn lập tức phá huỷ nó đi. Nhưng giờ phút này Hứa Thanh lại bộc
phát toàn lực lao tới ngăn cản để kéo dài thời gian, ngăn Thánh Quân Tử lại,
khiến cho độc đan có thể tản ra nhiều khí độc hơn.
Mà nơi đây đã bị hình chiếu pháp bảo Cấm Kỵ phong ấn gắt gao, khí tức từ
khỏa độc đan tràn ra sẽ không cách nào phiêu tán ra ngoài phong ấn, chỉ có thể
hội tụ ở trong huyết giới đang không ngừng thu nhỏ lại này, thế cho nên khí tức
độc cấm ở nơi này tự nhiên cũng sẽ càng lúc càng trở nên nồng đậm hơn.
Cái này, chính là kế hoạch của Hứa Thanh.
Hứa Thanh không hề biết Thánh Quân Tử có át chủ bài và đòn sát thủ gì,
cũng không cách nào đề phòng, mà thực lực của hai người thì ngang nhau, Hứa
Thanh cũng không có cách nào có thể chém giết đối phương trong thời gian
ngắn để cướp được mệnh đăng.
Mà thời gian chính là thứ Hứa Thanh không có nhiều, hắn biết một khi
người vệ đạo của đối phương xuất hiện, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cho nên một trận chiến này, ngay từ đầu hắn đã rất rõ ràng là phải nhanh
chóng kết thúc, mà muốn như vậy chỉ có một phương pháp.
Đó chính là để cho Thánh Quân Tử tự làm theo suy nghĩ của mình, từng
bước triển khai thủ đoạn sau đó chế tạo ra một cái hoàn cảnh giống như lúc này,
cho nên trước đó Hứa Thanh mới nhiều lần lấy ra ngọc giản, còn khiến cho
Thánh Quân Tử cảm nhận rằng hắn đang muốn sử dùng truyền tống phù.
Hứa Thanh muốn lợi dụng lòng tham của Thánh Quân Tử.
Thánh Quân Tử muốn đoạt mệnh đăng của hắn, vậy nhất định sẽ phải phong
tỏa mọi phương pháp bỏ chạy và giới hạn khả năng truyền tống của Hứa Thanh.
Như vậy thì Hứa Thanh lại có thể thông qua điểm này, để khống chế ngược lại
tiết tấu của trận chiến.
Hứa Thanh để cho Thánh Quân Tử từng bước từng bước dựa theo điều kiện
mà mình cần, tiến hành một trận chiến cho đến khi Thánh Quân Tử bố trí ra một
cái hoàn cảnh nhìn như thích hợp với mình. Nhưng trên thực tế cái hoàn cảnh
đó, lại càng thích hợp với Hứa Thanh hơn.
Ở trong cái hoàn cảnh như thế, hắn với Thánh Quân Tử sẽ so kình xem ai có
thể sống lâu hơn dưới khí độc tuyệt mệnh của khỏa độc đan kia!
Thánh Quân Tử cũng là người thông duệ, trước mắt gã không biết uy lực
của khỏa độc đan kia như thế nào, nhưng gã vẫn kịp phản ứng và đáy lòng cũng
có suy đoán. Sắc mặt gã biến hóa rồi trong mắt lập lòe sát cơ, lấy ra rất nhiều
giải độc đan nuốt vào, vừa muốn tiếp tục ra tay.
Nhưng vào lúc này sắc mặt của gã bỗng nhiên đại biến, gã nhìn đến cánh tay
phải của mình, rõ ràng bàn tay đã bắt đầu hư thối, mà điều làm cho gã càng
thêm hoảng sợ, đó là từ đầu đến cuối gã không hề có bất cứ cảm giác nào, thấy
như vậy lúc này gã lập tức nhanh chóng rút lui, sau đó kiểm tra toàn thân.
Sau khi kiểm tra, con ngươi của gã lập tức co rút lại, gã thấy trên thân thể
mình lại có rất nhiều vị trí đều đang im hơi lặng tiếng hư thối, mà giải độc đan
của gã không có một chút xíu tác dụng nào!
"Đây là loại độc gì?"
Trong khi Thánh Quân Tử hoảng sợ, trên mặt Hứa Thanh cũng xuất hiện
một số chỗ hư thối, nhưng rõ ràng nhỏ hơn và ít hơn rất nhiều, hắn không có trả
lời vấn đề Thánh Quân Tử hỏi, thân thể của hắn sáng ngời, bay thẳng ra bắt đầu
phản kích.
Hứa Thanh không định cho Thánh Quân Tử bất cứ cơ hội nào, hắn muốn
biến trận chiến đấu này thành một trận so đấu sức khôi phục và khả năng kháng
độc.
Lần đầu tiên trong mắt Thánh Quân Tử lộ ra vẻ hoảng sợ, gã muốn tản
phong ấn do pháp bảo Cấm Kỵ hình thành ra, nhưng tất cả những thứ gã nói lúc
trước đều là sự thật, gã thật sự rất khó làm được, lại càng không cần nói tới phía
trên hình chiếu pháp bảo Cấm Kỵ còn có hình chiếu pháp bảo của Thất Huyết
Đồng biến thành con mắt trấn áp.
Dưới song trọng áp chế, gã không có khả năng tản ra phong ấn của hình
chiếu pháp bảo Cấm Kỵ, gã chỉ có thể đợi lực lượng của hình chiếu pháp bảo
Cấm Kỵ tiêu tán, mà thời gian này thật ra cũng không phải rất lâu, nhiều nhất
chỉ trong hai nén nhang mà thôi.
Nhưng vẻ hoảng sợ trong mắt Thánh Quân Tử lại càng lúc càng đậm hơn,
gã phát hiện phạm vi hư thối của thân thể càng lúc càng lớn, mà cái bóng bên
trong pháp khiếu cũng đồng thời đang rục rịch, giống như muốn lan tràn ra
phạm vi lớn hơn.