QUANG ÂM CHI NGOẠI

Tuy là đi thương thảo, nhưng bọn họ cũng tràn ngập tò mò về pháp bảo Cấm

Kỵ của tông môn nhà mình, tư cách là nhân tài kiệt xuất của các phong, bọn họ

chính là đại biểu tương lai của Thất Huyết Đồng, cho nên bọn họ càng bức thiết

muốn hiểu rõ pháp bảo Cấm Kỵ của tông mình.

Thế nên ngay khi Cự Luân dừng lại, từng đạo thân ảnh lập tức từ bên trong

bảy chiếc Cự Luân bay ra, phi thẳng đến nơi đặt pháp bảo Cấm Kỵ của Thất

Huyết Đồng, Hứa Thanh đứng từ xa nhìn tới, mặt gương vô cùng kinh người

của cổ kính thanh đồng ở xa xa chiếu thẳng vào trong mắt của hắn.

Bên dưới còn có mười bốn cỗ Tượng Thần Tổ Thi cao vút tới trong mây, bất

luận một cái nào cũng đều tràn ra khí tức năm tháng tang thương, mà thứ quỷ dị

nhất chính là, ở bên trên những pho tượng còn có bảy con mắt đang nhắm.

Sau khi Thất Huyết Đồng sinh ra pháp bảo Cấm Kỵ của mình, một nửa lãnh

thổ còn dư lại của Hải Thi tộc cũng không đánh mà thắng, tự nhiên liền quy

thuận và thuộc về Thất Huyết Đồng. Mà từ lúc đó Hải Thi tộc cũng chính thức

cáo biệt, chỉ còn tồn tại trong lịch sử, đời đời kiếp kiếp về sau trở thành tộc

quần phụ thuộc Thất Huyết Đồng. Chỉ cần pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết

Đồng còn sừng sững một ngày, vậy thì vận mệnh của bọn họ đều sẽ vĩnh viễn

không thể cải biến.

Miểu Trần cũng đã được thả về, bây giờ gã không có tác dụng gì nữa.

Mà lúc này cũng không có ai chú ý tới tình hình của Hải Thi tộc, thế lực

khắp nơi và cả trong Nghênh Hoàng Châu đều đang đặt tầm mắt của mình vào

trên Thất Huyết Đồng, đã cả vạn năm rồi, bên trong Nghênh Hoàng Châu mới

xuất hiện một cái tông môn từ hạ tông lại có thể cưỡng ép tấn thăng lên thành

thượng tông.

"Tiểu Thanh, ta còn có chút việc riêng, muốn đi gặp một người cố nhân. Ài,

năm đó cũng nhờ nàng ta mới có thể chạy thoát khỏi nơi này, thật ra thì ngươi

cũng đã đoán được là ai rồi, đúng không? Cho nên lần này ta cũng không tiện

để ngươi đồng hành. Ta đi trước nhé tiểu Thanh, sư huynh tin tưởng ngươi, tin

rằng ngươi sẽ không nói chuyện này với người ngoài."

Đội trưởng nhanh chóng quan sát bốn phía, sau khi phát hiện những người

khác đều đang đi tới nơi có pháp bảo Cấm Kỵ, y liền quay về truyền âm với

Hứa Thanh một câu, sau đó trưng ra vẻ mặt ngưng trọng và nghiêm túc, một hơi

rời thuyền đi thẳng đến nơi xa.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt như thường và …đứng dậy đuổi

theo.

"Ngươi đi theo ta làm gì?" Đội trưởng phát giác Hứa Thanh theo đến, lập

tức cảnh giác.

"Ta cũng có việc riêng." Hứa Thanh bình tĩnh nói.

Đội trưởng trừng mắt nhìn hắn, sau đó liền bày ra bộ dáng bừng tỉnh đại

ngộ.

"Ngươi muốn đi bắt tên Miểu Trần kia đúng không, ta giúp ngươi nha,

ngươi mau đi đi." Đội trưởng ném cho Hứa Thanh một cái ngọc giản.

Sau khi Hứa Thanh nhận được ngọc giản liền trực tiếp nhét vào trong ngực,

vẫn tiếp tục đi theo đội trưởng.

"Hứa Thanh, tại sao ngươi vẫn còn đi theo ta?" Lúc này đội trưởng có chút

gấp gáp rồi, trong lời nói cũng ẩn ẩn có chút chột dạ.

Hứa Thanh không nói chuyện mà đảo mắt nhìn qua bốn phía, sau đó thân

thể nhoáng một cái, rơi vào một hạp cốc khá kín ở dưới mặt đất sau đó nhìn về

phía đội trưởng.

"Đại sư huynh lấy ra đi, chỉ có thời gian một ngày, chúng ta phải nắm chắc

thời gian, lấy ra ăn tạm ở chỗ này đi."

"Ăn cái gì hả?" Đội trưởng trừng mắt nhìn qua, sau đó lui ra phía sau vài

bước.

"Ăn cái mũi Tổ Thi, đêm qua ta đi tới bảo tàng, bỗng phát hiện cái mũi

trưng bày bên trong đã không còn, không phải là ngươi cầm sao? Hay là ngươi

muốn ăn mảnh?" Hứa Thanh kinh ngạc nói.

Đội trưởng im lặng trừng mắt nhìn Hứa Thanh, lúc sau liền mở miệng cười

ha ha.

"Ha ha, quả nhiên là cái gì cũng không thể gạt được tiểu sư đệ ngươi, không

sai, không sai nha, kế hoạch của ta chính là hai người chúng ta sẽ cùng ăn cái

mũi này, vừa nãy ta chỉ trêu đùa ngươi một chút mà thôi."

Đội trưởng ho khan một tiếng, đảo mắt nhìn qua chung quanh một cái, sau

đó chịu đau lấy một thứ từ trong túi trữ vật ra.

Oanh một tiếng, vật này lập tức rơi trên mặt đất.

Vật này, chính là cái mũi của Tượng Thần Tổ Thi.

Khi ở Thất Huyết Đồng nó chỉ là một hòn đá bình thường, nhưng khi tới tổ

địa của Hải Thi tộc, nó vừa xuất hiện liền tản mát ra một luồng chấn động kinh

người, bên trong còn lưu chuyển một luồng thần vận, khí tức cũng vô cùng

khủng bố.

Ánh mắt Hứa Thanh sáng lên, lập tức bay qua khoanh chân ngồi xuống, ầm

ầm vận hành tu vi trong cơ thể, cũng đồng thời bộc phát hai cái mệnh đăng, còn

có Kim Ô biến ảo hiện ra bên trên, hung hăng hút về phía cái mũi Tổ Thi.

Đội trưởng nhìn thấy như thế thì lập tức cảm thấy gấp gáp, trên thực tế thì

thứ mà y lo lắng nhất chính là Hứa Thanh cắn nuốt quá nhanh, cho nên mới

định ra ngoài lén lút ăn trước hơn phân nửa, còn dư lại thì sẽ vứt cho Hứa

Thanh.

Bây giờ mắt thấy kế hoạch của mình bị nhìn thấu, mà Hứa Thanh lại còn

cắn nuốt hung tàn như thế này, đội trưởng cũng lập tức vội vàng lao qua, đôi

mắt cũng đỏ lên rồi toàn lực hấp thu cái mũi.

Cứ như vậy, khi điện hạ của các ngọn núi khác đang cảm khái về pháp bảo

Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng, Hứa Thanh và đội trưởng lại đang len lén …ăn

tiệc.

Dưới sự hấp thu liên tục, trong cơ thể Hứa Thanh lập tức hội tụ một cỗ lực

lượng kinh khủng, mà lão tổ Kim Cương Tông cùng cái bóng cũng đều nhanh

chóng lao ra, cùng nhau hấp thu.

"Quá phận, quá phận, quá phận!" Đội trưởng thấy vậy liền càng trở nên sốt

ruột hơn, dứt khoát dùng hàm răng cạp tới, cắn một phát lên trên tảng đá, hình

như y còn cảm thấy còn chưa đủ, không biết đã triển khai phương pháp gì, thế

mà trên thân thể lần lượt mọc ra từng cái miệng rộng, đồng thời tới gặm cái

mũi.

Âm thanh rặc rặc vang vọng, hai người bọn họ không ngừng dùng phương

pháp riêng của mình để điên cuồng hấp thu cái mũi Tượng Thần Tổ Thi của Hải

Thi tộc.

Đạo pháp khiếu thứ 93 trong cơ thể Hứa Thanh lập tức liền mở ra, vẫn

không kết thúc, rất nhanh, đạo thứ 94 và 95 cũng lần lượt mở ra.

Phải biết rằng bây giờ hắn muốn mở ra một đạo pháp khiếu cũng cần phải

có lực lượng nhiều gấp mười lần lúc trước, nhưng lúc này vẫn chỉ một hơi liền

mở một đạo, từ đây có thể thấy được, cái mũi Tổ Thi ẩn chứa lực lượng kinh

khủng bực nào.

Cứ như vậy thời gian trôi qua, một ngày rất nhanh liền hết, lúc này phần lớn

điện hạ của các phong đều đã trở lại trên thuyền, Hứa Thanh cũng đã mở ra đến

đạo pháp khiếu thứ 101!

Mà cái mũi của Tổ Thi bây giờ cũng đã ít đi bốn thành, bộ phận đó đều đã

bị đội trưởng nuốt.

Mặc dù vẫn còn lại sáu thành nhưng thần vận trong đó đã thiếu đi một chút,

muốn tiếp tục hấp thu phải cần có tu vi cao thâm hơn nữa mới có thể làm được,

hoặc làm theo cách khác, giống như là đội trưởng mà trực tiếp ăn vào trong

bụng.

Hứa Thanh chần chờ một chút, hắn cảm thấy có lẽ mình sẽ không cách nào

tiêu hóa, vì vậy lại đợi một hồi, cho đến khi đội trưởng khó khăn nuốt hết một

nửa cái mũi, Hứa Thanh liền lập tức ra tay thu hồi phần mũi còn lại.

Đội trưởng nấc một cái, cái bụng nhô lên thật to và nằm ngã chỏng vó ở đó,

trên người lộ ra một cỗ cảm giác vô cùng suy yếu.

"Ăn no quá...Tiểu Thanh, giúp ta một tay, ta không đứng dậy nổi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi