Hứa Thanh thở dài, nhìn bộ dạng yếu ớt của đội trưởng.
"Ngươi ăn nhiều như thế làm gì?"
"Ta không ăn nhiêu, vậy thì chẳng phải tất cả sẽ bị tiểu tử ngươi hút hết sao,
trên người của tiểu tử ngươi …cái gì cũng có thể hút!" Đội trưởng thầm nghĩ,
không phải y chỉ muốn ăn một mình một chút thôi sao, mà cái mũi này là do y
làm thủ phạm chính, ăn mảnh cũng rất bình thường, thế mà Hứa Thanh lại ác
như vậy, rõ ràng còn phát hiện ra hành vi của mình.
"Ngươi cũng muốn ăn một mình đúng không?" Đội trưởng rất nhanh liền
kịp phản ứng, bộ dáng cảnh giác nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn qua ánh mắt của đội trưởng, rất nghiêm túc lắc đầu.
Trong lúc đội trưởng hồ nghi, Hứa Thanh tiến lên nâng y dậy.
"Tất cả đều do lý luận dưỡng sói của lão đầu tử, ngươi nói xem, có người sư
phó nào lại không cho đệ tử tài nguyên không, ngươi xem mấy phong khác kia
kìa, đệ tử muốn cái gì là sư phó liền cho cái đó, chúng ta bên này...." Đội
trưởng thở dài.
Hứa Thanh không nói chuyện, hắn biết rõ phong cách của Thất gia, Thất gia
có thể cho đệ tử công pháp, có thể cho đệ tử đồ bảo vệ tính mạng, có thể cấp
cho che chở...Nhưng, duy chỉ không cho chính là người vệ đạo tùy thân cùng
với tài nguyên tu luyện.
Tất cả đều phải dựa vào chính bản thân mình đi kiếm, đi thu hoạch, chỉ có
như thế mới có thể trở thành một con Lang Vương, làm ngược lại liền dưỡng
thành chó nhà, điểm này cũng có thể nhìn thấy từ trên người đội trưởng và Tam
sư huynh, bọn họ vì thu hoạch tài nguyên tu hành, hầu như đều dùng hết tất cả
mọi phương pháp.
"Còn có tên Thánh Quân Tử kia, lần sau nếu ngươi lại gặp lại loại người đầy
bảo như vậy, muốn chơi gã thì cứ gọi cho ta một tiếng, chúng ta cùng nhau phát
tài." Đội trưởng trông mong nhìn qua Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhanh chóng gật đầu, đỡ đội trưởng rời khỏi hạp cốc, về tới Cự
Luân.
Không lâu sau Cự Luân lần nữa ầm vang, lần này không phải dịch chuyển
truyền tống mà là di chuyển lướt đến đại lục Vọng Cổ.
Trên đường, trước bình minh do đội trưởng hẳn là ăn quá nhiều, cho nên đã
xảy ra chút vấn đề trong quá trình tiêu hóa, trực tiếp run lên, Thất gia một bộ
dạng đã quen nên không thèm quản, kêu y đi ra phía sau nghỉ ngơi, lại bảo Hứa
Thanh ở lại cùng nhau ngắm mặt trời mọc.
Tam sư huynh thì ở trong phòng của hai nữ đệ tử của ngọn núi thứ hai, thủy
chung chưa từng trở về, vì vậy trên con thuyền của đệ thất phong, ngoại trừ một
chút đệ tử tầm thường ra, chỉ còn lại có Hứa Thanh và Thất gia.
Gió biển thổi vào mang theo không khí ẩm ướt, từng đám bọt nước màu đen
dấy lên ở trên đầu thuyền rồi bắn lên trên người Thất gia, nhưng lại bị một cỗ
lực lượng vô hình tản ra.
Hứa Thanh đứng bên cạnh Thất gia, cùng nhau nhìn qua bầu trời đen nhánh
xa xa.
"Lão Tứ, ngươi có biết gì về đại lục Vọng Cổ không?" Thất gia nhàn nhạt
mở miệng.
"Biết không nhiều lắm." Hứa Thanh lắc đầu, ở trước mặt Thất gia, hắn vẫn
còn có chút câu nệ.
"Đại lục Vọng Cổ rộng lớn vô biên vô hạn, Nghênh Hoàng Châu chẳng qua
chỉ là một góc mà thôi, nhưng cho dù chỉ là một góc, cũng lớn bằng mười cái
Nam Hoàng Châu hợp lại."
Thất gia bình tĩnh mở miệng, nói về Nghênh Hoàng Châu cho Hứa Thanh
biết.
"Toàn bộ Nghênh Hoàng Châu cũng giống như một cái bán đảo vậy, ba mặt
sát biển, trong đó có một tòa núi nối liền nam bắc, tên là Thái Ti Độ Ách Sơn,
có một dòng sông xuyên suốt đông tây là Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà, cả hai giao thoa
lẫn nhau, núi là sơn mạch, trong đó có thập vạn đại sơn, nhưng đều là núi ác,
cũng ẩn chứa vô số tông môn, dị tộc, quỷ dị...."
"Sông là sông tốt, tràn ngập tiên linh khí, nước sông còn có thể rửa sạch dị
chất, cho nên cũng là một vùng giao tranh, nó từ ngoài châu chảy vào phía đông
chiếm cứ toàn bộ Nghênh Hoàng Châu, chiếm cứ ba thành Thái Ti Tiên Môn, từ
phạm vi thế lực kia chảy ra xuyên suốt Thái Ti Độ Ách Sơn, sau đó chảy vào
cấm địa Linh Âm, cuối cùng đi tới Tây Bộ, hòa nhập vào biển khơi."
"Nơi giao thao với Thái Ti Độ Ách Sơn, nguyên bản có một mạch nước,
theo đường sông ở dưới mạch núi chảy vào Liên Minh Thất Tông, nhưng nhiều
năm trước đầu nguồn nơi này đã bị Thiểu Ti tông xây lên một con đập lớn ngăn
trở, nhưng mà đoạn thời gian mới đây, cái đập lớn kia của Thiểu Ti tông đã bị
đánh vỡ, nước sông lại có thể chảy xuống hạ nguồn, chảy vào trong Liên Minh
Thất Tông."
"Vị trí của Liên Minh Thất Tông chính là vùng phía nam của sơn mạch Thái
Ti Độ Ách Sơn, biên giới biển cấm, mà một bên khác của sơn mạch chính là nơi
của Tam Linh Trấn Đạo Sơn."
"Về phần Ly Đồ Giáo và Nam Nhạc Quỷ Sơn, bọn họ lại nằm ở hai bên bờ
phía tây của Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà, nước sông chỗ đó sau khi nối với cấm địa
Linh Âm liền biến thành đen nhánh, hoàn toàn cải biến từ sông tốt hóa thành
sông ác, rất thích hợp với lực lượng Tà Thần của Nam Nhạc Quỷ Sơn, mà bản
thân của Ly Đồ Đạo Đàn cũng rất kỳ dị, cho nên cũng không hề quan tâm cái
vấn đề này."
"Cuối cùng là Thái Sơ Ly U Trụ, nằm ở trong cánh đồng tuyết đầu phía bắc,
cũng là một chỗ biên giới khác của Nghênh Hoàng Châu."
Thất gia nói đến đây, ở nơi chân trời xa xa, cả bầu trời bỗng nhiên giống như
bị một biển lửa cực lớn thiêu đốt làm khung trời rực đỏ, Hứa Thanh ngẩng đầu
nhìn qua, dần dần nhìn thấy một mặt trời màu đỏ cực lớn như một hỏa cầu chậm
rãi xuất hiện ở trong tầm mắt.
"Nghỉ ngơi thật tốt, còn hai ngày là chúng ta sẽ đến, một khắc rời thuyền thì
trấn áp những người đệ tử của liên minh kia cho ta, nên ẩn tàng cứ ẩn tàng, nên
biểu lộ cứ biểu lộ." Giọng nói của Thất gia truyền đến, nhưng thân ảnh đã tan
biến.
Hứa Thanh nhìn mặt trời đỏ xa xa, khoanh chân ngồi xuống lặng lẽ đả tọa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai ngày rất nhanh đã qua, lúc này một mảnh
đường chân trời mênh mông ở rất xa bỗng xuất hiện ở ánh mắt mọi người Thất
Huyết Đồng, cuối cùng đội trưởng cũng đã khôi phục nên lại bắt đầu vui vẻ,
Tam điện hạ cũng nắm chắc thời gian trở về.
Những điện hạ của các phong khác trên từng chiếc Cự Luân cũng đi ra,
trong mắt cả đám đều lóe lên từng tia sáng và xoa tay, tất cả đều muốn rửa sạch
những hổ thẹn lúc trước nhận được.
Cho đến khi những chiếc thuyền Cự Luân càng ngày càng tới gần đại lục
Vọng Cổ, dần dần một tòa thành trì vô cùng kinh người chiếu vào trong mắt
Hứa Thanh.
Tòa thành trì này cực lớn, không thể nhìn thấy điểm cuối, nếu lấy chủ thành
của Thất Huyết Đồng so sánh, thì chủ thành của Thất Huyết Đồng quả thật
giống như một cái thôn trấn vậy, vô luận là quy mô hay nhân khẩu, hay là trình
độ xa hoa cũng đều chênh lệch khá xa.
Mà phong cách kiến trúc cũng không hề giống nhau, kiến trúc nơi này tạo
cho Hứa Thanh một cảm giác giống như là dung hợp với phong cách của Tử
Thổ, tràn đầy đại khí và phong cách cổ xưa nhưng cũng không thiếu hụt sự đẹp
đẽ.