Hứa Thanh bất động thanh sắc, thu liễm tất cả sau đó lại tiếp tục khoanh
chân đả tọa hơn nửa canh giờ.
Sở dĩ Hứa Thanh làm như vậy, một mặt là vì để cho việc không thành công
mở ra pháp khiếu không lộ ra sơ hở.
Một phương diện khác, là để cảm thụ biến hóa của bản thân sau khi mở ra
bốn đoàn mệnh hỏa.
Chiến lực là thứ thể hiện rõ ràng nhất, bây giờ chiến lực của hắn đã tăng
mạnh vượt bậc.
Ngoại trừ cái này ra, bây giờ Hứa Thanh cũng đã cảm nhận được 120 đạo
pháp khiếu hoàn toàn không phải là cực hạn, hắn mơ hồ cảm thấy bản thân
không hề viên mãn, thiếu khuyết một đạo pháp khiếu.
"Thứ thiếu khuyết, có lẽ chính là đạo pháp khiếu thứ 121 theo như lời thứ sư
tôn nói, cũng là đạo pháp khiếu mà toàn bộ tu sĩ đã mở ra bốn đoàn mệnh hỏa
khát vọng mở ra."
Hứa Thanh thì thào trong lòng.
"Thời khắc sinh tử, mới có thể mở ra đạo pháp khiếu thứ 121?" Hứa Thanh
cũng thử tìm kiếm nhưng không có kết quả, hắn nghĩ lại lời Thất gia nói, như có
điều suy nghĩ, đồng thời cũng không sốt ruột mở ra một khiếu cuối cùng.
"Chỉ khi tu luyện Sát Hỏa Thôn Hồn Kinh đến trình độ viên mãn, mới có thể
phát huy ra lực lượng chân chính của nó, có thể trấn áp số lượng hồn tương ứng
với pháp khiếu vào bên trong."
"Ta có 120 đạo pháp khiếu, có thể trấn áp 120 hồn!"
"Kể từ đó có thể khiến cho pháp khiếu của ta có uy lực càng lớn, đồng thời
cũng có thể triển khai pháp thuật sát hồn nuốt hồn….Ảm Hồn Chi Hỏa!" Hứa
Thanh trầm ngâm, mặt khác hắn còn biết được một điều, đó là một khi hắn trấn
áp 120 đạo hồn, có thể khiến chúng nó hóa thành tồn tại giống như khí linh,
khiến cho Pháp Thuyền của bản thân lập tức tấn thăng lên Pháp Hạm.
Uy lực càng thêm phóng đại.
"Đến lúc đó, nếu vẫn không cách nào mở ra đạo pháp khiếu thứ 121, ta cũng
không cần nhất định phải đạt tới cực hạn của mọi chuyện, mà có thể trực tiếp
mở Thiên Cung tấn cấp lên Kim Đan."
Hứa Thanh hạ quyết tâm và muốn đứng dậy rời khỏi, nhưng hắn vừa đưa
mắt nhìn qua, đôi mắt đã rơi vào trong hồ nước huyết sắc ở trung tâm, rơi vào
trên cây thiên đinh cực lớn cùng với đầu yêu xà phía trên.
Nhìn vào thiên đinh, Hứa Thanh mơ hồ cảm nhận thấy bên trên tản mát ra
một luồng lực lượng kinh khủng, dựa theo lịch sử mà hắn biết, cây cái đinh này
là do Huyền U Cổ Hoàng tiện tay luyện hóa ngũ hành mà thành.
Hắn không cách nào tưởng tượng ra đó là trình độ tu vi như thế nào mới có
thể tiện tay trảo một cái, liền luyện hóa ra một cây đinh kinh tâm động phách,
có thể trấn áp yêu xà Quy Khư đệ nhị cảnh 10 vạn năm.
Mà sau khi yêu xà khô héo, cây đinh này lại vẫn có thể cắm xuống, tồn tại
như cũ.
"Không biết lúc nào ta mới có thể làm được như thế." Tâm thần Hứa Thanh
dấy lên từng gợn sóng, đưa mắt nhìn thiên đinh, trong lúc mơ hồ hắn có một
loại cảm giác như nhìn thấy một đao Thái Thương.
Thời gian dần qua, trong mắt của hắn bỗng lộ ra quang mang kỳ dị, thử vẽ
cây đinh kia vào vào bên trong tâm thần của mình.
Lần đầu tiên hắn làm như vậy, là khi ở trong đạo miếu trong cấm khu ở
doanh địa thập hoang giả.
Chỉ là cấp độ của cây thiên đinh này rất cao, Hứa Thanh không thuận lợi
phác hoạ nó ra cho lắm, hình như bộ dạng của cây đinh này khiến cho người
khác rất khó nhớ kỹ, xung quanh nó giống như có một cỗ đạo vận quấy nhiễu
bảo vệ vậy.
Cho đến khi thời gian ở lại trong địa phương tạo hóa này đã đạt đến cực hạn,
Hứa Thanh cũng chỉ miễn cưỡng vẽ ra vài đường nét mơ hồ của nó vào trong
tâm thần mà thôi.
Hắn còn cần phải không ngừng vẽ, có lẽ như thế mới có thể có một tia khả
năng, giống như khi hắn cảm ngộ một đao Thái Thương lúc trước, dần dần mới
có thể thể hiện được nó ra ngoài.
Về phần có thể thành công hay không, Hứa Thanh cũng không biết.
Chẳng qua hắn cảm thấy cây thiên đinh này ẩn chứa một đạo ý cảnh vô cùng
kinh người, cái ý cảnh này rất là kinh khủng, nếu như hắn có thể thể hiện ra, vậy
trên mặt sát phạt nhất định sẽ vô cùng đáng sợ.
"Đáng tiếc, nếu như có thể mỗi ngày đều tới chỗ này để cảm thụ nó, vậy thì
khả năng thành công có sẽ càng lớn hơn." Hứa Thanh có chút tiếc nuối, một
khắc đứng dậy thì trước mặt hắn liền xuất hiện một cái vòng xoáy.
Giống như không cho hắn cự tuyệt, vòng xoáy vừa xuất hiện liền trực tiếp
tràn ra hấp lực, lập tức bao phủ thân ảnh của hắn, cùng bị vòng xoáy bao phủ
còn có đội trưởng xa xa luôn thủy chung nhìn chằm chằm vào cái răng yêu xà
cùng với Ngô Kiếm Vu vẻ mặt phiền muộn.
Thân ảnh ba người nháy mắt tan biến, lúc xuất hiện đã ở bên ngoài địa
phương tạo hóa của Huyền U tông.
Khi đi vào cảm xúc ba người đều khác nhau, Hứa Thanh cảm thấy phức tạp
vì Tử Huyền Thượng Tiên đến gần, Ngô Kiếm Vu thì chờ mong được chiêm
ngưỡng di tích của Huyền U, đội trưởng thì cảm khái Tử Huyền Thượng Tiên
tới chậm.
Mà khi đi ra thì cảm xúc của ba người bọn hắn lại tương tự như nhau, đa số
đều là tiếc nuối.
Hứa Thanh tiếc nuối thời gian quá ngắn, không cách nào trường kỳ cảm ngộ
cây đinh kia, Ngô Kiếm Vu tiếc nuối là mình còn chưa có hoàn toàn đã ghiền,
gã muốn đến đây lần nữa nhưng linh thạch cần trả quá cao.
Về phần đội trưởng, y tiếc nuối cái răng nanh kia tạm thời còn không phải là
của mình.
Cứ như vậy ba người mang theo tiếc nuối, riêng mình thở dài rời khỏi
Huyền U tông.
Nhưng khi hạ sơn, bên trong ngọc giản truyền âm của Hứa Thanh đột nhiên
xuất hiện rất nhiều tin nhắn, hắn ngạc nhiên mở ra, sau khi nhìn qua thì sắc mặt
lập tức trầm xuống, vẻ nghiêm túc lập tức xuất hiện trên người Hứa Thanh.
Những tin tức gửi đến đều là về Thánh Quân Tử đã xuất quan, muốn thách
thức Hứa Thanh, thời gian là hai ngày trước, địa điểm không phải là Lăng Vân
Kiếm tông cũng không phải là Thất Huyết Đồng, mà là một đại phương cách
nơi này không xa.
Chỗ đó tên là Đạo Huyền Sơn, thuộc về phạm vi thế lực của Huyền U tông,
là một trong bốn cái đạo tràng của Liên Minh Bát Tông.
Ngày bình thường sẽ có cường giả Liên Minh Bát Tông thỉnh thoảng đi vào
trong đó giảng đạo.
Xem xong ngọc giản truyền âm, ánh mắt Hứa Thanh trở nên lạnh như băng
và khí tức lăng lệ ác liệt, đồng thời trong lòng cũng hiện lên sát ý.
Thánh Quân Tử là kình địch mạnh nhất mà hắn gặp phải từ lúc tu hành đến
nay, cũng là trận chiến chiến gian nan nhất của hắn.
Đội trưởng cũng nhận được tin nhắn bên ngoài, sau khi xem xét bỗng nhiên
nở nụ cười.
"Tiểu Thanh, tên Thánh Quân Tử này hẳn là đã đột phá đến năm đoàn mệnh
hỏa, cần sư huynh hỗ trợ hay không?"
"Đa tạ sư huynh, ta có thể khiến cho gã thất bại một lần, thì có thể khiến cho
gã thất bại lần thứ hai." Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, ngẩng đầu nhìn sắc
trời, sau khi tính toán thời gian, dứt khoát cải biến phương hướng, đi về phía
Đạo Huyền Sơn.
Thánh Quân Tử muốn sinh tử chiến với Hứa Thanh, Hứa Thanh tương tự
cũng muốn như vậy, bây giờ hắn đã biết phương thức khiến cho công pháp
Hoàng cấp tiến giai nhanh nhất, chính là thôn phệ tinh khí thần chi huyết của
người tu luyện công pháp Hoàng cấp.
Thế nên hắn cũng luôn mang theo một khát vọng tiêu diệt Diệt Mông của
Thánh Quân Tử, Hứa Thanh bay thẳng đến Đạo Huyền Sơn, đội trưởng cũng đi
theo phía sau.