Về phần Ngô Kiếm Vu, mắt thấy xảy ra chuyện lớn như thế thì nhiên sẽ
không rời khỏi, cho nên rất nhanh ba người liền đã đến Đạo Huyền Sơn.
Đây là một ngọn núi thấp, bên trên đỉnh núi có một tòa đạo tràng rất đại khí.
Thanh ngọc làm nền, khắc thêm bạch nham, cả tòa đạo tràng tràn ngập trận
pháp và lực lượng cấm chế, đồng thời bên trong đạo tràng còn có đạo đàn cực
lớn, ba cây hương lớn đại biểu Thiên Địa Nhân được thắp hương ngày đêm,
khiến cho hương khói trong đại tràng ngút trời không tan.
Lúc Hứa Thanh đến đã là hoàng hôn, dưới ánh nắng chiều chiếu rọi, thoạt
nhìn cả tòa đạo tràng trên núi tràn đầy một vẻ huyền diệu.
Bên trong cũng có không ít người đang ngồi, khi không có cường giả liên
minh tới giảng đạo, nơi này cũng là một địa phương tu hành, cũng có thể làm
nơi để cho đệ tử so tài.
Hứa Thanh vừa xuất hiện thì lập tức khiến cho đệ tử liên minh bốn phía xôn
xao, Thách Quân Tử vừa xuất quan liền thách thức Hứa Thanh, nhưng hai ngày
sau Hứa Thanh vẫn không đáp lại, việc này hiển nhiên đã dẫn tới không ít tông
môn bàn luận ra vào.
Ngay khi đến chỗ này, Hứa Thanh liền khoanh chân ngồi xuống, sau đó suy
nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Vân Kiếm tông xa xa, hội tụ
pháp lực trong cơ thể về phía yết hầu, sau đó truyền ra một âm thanh giống như
sấm rền.
"Thánh Quân Tử, không cần đợi ngày mai, ngươi muốn chiến, ngay lúc này
liền tới đây chiến!"
Lời Hứa Thanh vừa ra, âm thanh lập tức vang vọng truyền khắp bốn
phương, như thiên lôi cuồn cuộn đánh xuống, nổ vang cả nửa liên minh, đồng
thời cũng truyền vào bên trong Lăng Vân Kiếm tông.
Trong nháy mắt tiếp theo, bên trong Lăng Vân Kiếm tông lập tức có một
đạo huyết quang phóng thẳng lên trời, khiến cho bầu trời biến sắc, ánh nắng
chiều biến thành rặng mây đỏ, huyết quang đầy trời, Thánh Quân Tử mặc một
bộ trường bào màu vàng, chắp tay sau lưng, biến thành một đạo cầu vồng rít
gào bay về phía Đạo Huyền Sơn.
Trong đạo cầu vồng, Thánh Quân Tử tóc đen bay múa, trường bào màu
vàng bị rặng mây đỏ trên bầu trời chiếu vào, khiến cho cả người gã tràn ngập sát
khí vô tận, dung nhan vốn cũng tuyệt thế cũng bởi vì con mắt phải biến thành
đen nhánh, làm cho người ta nhìn vào liền có một loại cảm giác quái dị, vẻ đẹp
trước đó đã hoàn toàn mất đi, chỉ còn dư lại vẻ quỷ dị.
Nhất là trên người của gã còn tràn đầy oán khí, gã vừa khuếch tán khí tức ra
ngoài, bốn phía liền trở nên âm hàn, những nơi đi qua, mây đỏ áp đỉnh trên bầu
trời hóa thành một cái miệng lớn dính máu như muốn thôn thiên phệ địa, nuốt
hết hết thảy.
Còn có năm đoàn mệnh hỏa trong cơ thể, tất cả biến ảo hiện ra bên ngoài,
vờn quanh bản thân khiến cho hỏa diễm tản ra, toàn bộ bầu trời như bị lửa đốt
cháy, như lửa cháy trên đồng cỏ, thanh thế và thái độ vô cùng hống hách!
Hầu như ngay khi thân ảnh Thánh Quân Tử bay ra, tâm thần của đệ tử các
tông trong liên minh cũng lập tức chấn động, từ bốn phương tám hướng bay lên
không trung, bay thẳng đến Đạo Huyền Sơn.
Thật sự là đối với đệ tử Liên Minh Bát Tông thế hệ này mà nói, một trận
chiến này rất đáng xem.
Đây là cuộc chiến của hai vị thiên kiêu trước sau của liên minh, nhất là tất
cả mọi người đều biết rõ, giữa hai người này còn có mối thù đoạt mệnh đăng,
thậm chí Thánh Quân Tử còn thiếu chút nữa là tử vong.
Mà Hứa Thanh sau khi chiếm được mệnh đăng của Thánh Quân Tử, gần
như là đã giẫm lên danh khí quá khứ của Thánh Quân Tử mà đi, một bước lên
trời.
Có thể tưởng tượng, đây là một trận tranh đấu có một không hai.
Thậm chí lão tổ và các cường giả trong liên minh cũng đều mở mắt ra, nhìn
tới phía Đạo Huyền Sơn.
Hứa Thanh ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh nhìn qua đám mây lửa đang gào
thét từ trên bầu trời Lăng Vân Kiếm tông mà đến, trong mắt cũng bao hàm phần
phật sát ý.
Trong nháy mắt tiếp theo thiên địa biến sắc, phong vân cuốn động, một màn
Phượng chứ Long tường* hình thành, hỏa thiêu mang theo khí thế vạn quân từ
trên bầu trời tới gần, hóa thành một thân ảnh màu vàng rơi vào trên Đạo Huyền
Sơn, xuất hiện ở phía trước Hứa Thanh!
(*Phượng chứ Long tường: Phượng chứ là Phượng bay vút lên, Long tường
là Long bay lượn vòng)
Giữa hai người là ba cây hương trên đạo đàn Thiên Địa Nhân, dưới màn
sương khói lượn lờ, ánh mắt của bọn họ ngay lập tức va chạm với nhau.
Không chút kiêng dè, cả hai đều vô cùng lăng lệ ác liệt.
Giờ khắc này nơi đây lập tức được vạn chúng chú mục, có thể nhìn thấy bốn
phía không ngừng có từng đạo cầu vồng từ trên trời giáng xuống, nhưng những
đạo cầu vồng này không dám bước xuống núi mà dừng lại ở giữa không trung,
hết sức chăm chú quan sát bên trong đạo tràng.
Tu sĩ đang ở trên Đạo Huyền Sơn đều nhanh chóng thối lui, đội trưởng và
Ngô Kiếm Vu cũng như thế, bây giờ nơi đây chính là đấu tràng của Hứa Thanh
và Thánh Quân Tử, người bên ngoài không tiện đến gần.
"Hứa Thanh!"
Từ khi đến, trong mắt của Thánh Quân Tử chỉ có thân ảnh của một mình
Hứa Thanh.
Gã nhìn Hứa Thanh, trong đầu nhịn không được mà hiện ra những đau khổ
và hành hạ mà mình phải trải qua trong khoảng thời gian này, thần sắc chậm rãi
lộ ra sự điên cuồng mãnh liệt, trong mắt hiện ra cừu hận vô tận.
Hứa Thanh lạnh nhạt nhìn qua Thánh Quân Tử, lại ngó đám người đang chú
ý chung quanh, không nói chuyện mà bắt đầu phân tích lợi hại từ bố cục bốn
phía đối với mình.
"Người ở đây nhiều, không tiện trắng trợn sử dụng Hạ Cửu Tuyền."
"Lăng Vân lão tổ nhất định cũng sẽ chú ý tới nơi này, muốn chém giết
Thánh Quân Tử, sẽ rất khó khăn."
"Thôn phệ con Diệt Mông kia cũng sẽ càng khó khăn hơn."
"Mà bí mật trên người ta cũng không ít, phải cân nhắc xem nên lộ ra mấy
tầng bí mật trong trận chiến này..."
"Nhưng mà nhiều người chú ý như vậy, cũng không phải là tai hại với ta, có
thể từ từ tính kế từ tính cách của Thánh Quân Tử, từng bước suy yếu khả năng
cứu mạng của gã, kém nhất cũng phải gia tăng xác xuất có thể thôn phệ được
Diệt Mông lên!"
Hứa Thanh nhanh chóng phán đoán trong đầu, tính cách của hắn chính là
như thế, thời điểm chiến đấu có thể động thủ sẽ tuyệt không dễ dàng mở miệng,
cho dù có thật sự nói ra, phần lớn cũng đều là vì chiến thuật, như lúc này Hứa
Thanh bỗng nhàn nhạt mở miệng.
"Thánh Quân Tử, đây là hai kiện bảo vệ tính mạng duy nhất trên người ta."
Nói xong, Hứa Thanh lấy ra hai tấm Vô Tự Truyện Tống Phù, không chút
do dự ném ở một bên, một bước đá văng ra, hai tấm Vô Tự Truyện Tống Phù
tức khắc bị đá đến bên ngoài đạo tràng.
Mà hành động này của Hứa Thanh cũng khiến cho bốn phía lập tức trở nên
xôn xao.
Mặc dù hành động này không lớn, nhưng bên trong lại ẩn chứa một sự kiên
quyết cực kỳ, hiển nhiên Thánh Quân Tử đối diện cũng không ngờ là Hứa
Thanh sẽ lại làm như thế.
Trong sự chú ý của vô số người ở bốn phía, Thánh Quân Tử lập tức cười
lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ra một khối ngọc giản, ném ở một bên.
Nhìn lực lượng nhu hòa mà khối ngọc giản kia tràn ra, có thể biết được đây
chính là vật bảo vệ tính mạng.
Mà ngay khi song phương nhìn như ném đi vật bảo vệ tính mạng, Hứa
Thanh và Thánh Quân Tử đồng thời chuyển động.
Âm thanh nổ vang lập tức bộc phát.
Thanh thế to lớn vô bờ!
Thế không thể cản!