QUANG ÂM CHI NGOẠI

Người ở bên ngoài nhìn vào, sẽ thấy đây là cuộc chiến của ba đoàn mệnh

hỏa đánh với năm đoàn mệnh hỏa.

Người phía trước có hai ngọn mệnh đăng bên người, khí thế động trời,

người sau là năm đoàn mệnh hỏa đại viên mãn hiếm thấy, khí thôn sơn hà.

Cả hai cũng đều có công pháp Hoàng cấp gia thân, chiến lực hầu như là

tương đối.

Khác biệt chính là hai ngọn mệnh đăng trên đầu Hứa Thanh có thể gia trì lẫn

nhau, mà sau khi hắn đánh một trận cùng với Tư Mã Như, cái lợi thế này cũng

đã bị người bên ngoài thăm dò ra được, dẫu sao thì tu sĩ trong liên minh vô cùng

đông đảo, chắc chắn sẽ có không ít người thông minh, sau khi hắn chiến một

trận thì bọn họ liền có thể suy diễn và phân tích ra mấu chốt trong đó.

Cho nên tạm thời xem ra thì chiến lực của Hứa Thanh mạnh hơn Thánh

Quân Tử, nhưng hiển nhiên Thánh Quân Tử dám buông lời tuyên chiến với Hứa

Thanh, nhất định sẽ có chỗ dự tính trước, đây cũng là chỗ khiến cho những khán

giả quan sát bốn phía cảm thấy hứng thú.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh của Hứa Thanh và Thánh Quân Tử va

chạm cùng nhau ở trong Đạo Huyền Sơn, trong khoảng thời gian ngắn, long uy

hổ chấn, hỏa khí ngút trời, song phương nhanh chóng tiếp cận, dùng nhanh đánh

nhanh.

Dưới chiến lực của riêng từng người, cả hai đều sử dụng tốc độ nhanh đến

mức tận cùng, âm thanh nổ vang như gõ chuông kích đá không ngừng vang

vọng.

Chỉ trong chốc lát bọn họ đã va chạm với nhau hơn trăm lần, từng quyền

đụng chạm, cả hai đều cũng không có chút né tránh, khiến cho cả Đạo Huyền

Sơn lay động, sấm sét xuất hiển, từng đạo tia chớp từ chỗ hai người giao chiến

kích xạ khắp bốn phương.

Lúc này Hứa Thanh cũng dùng Hạ Cửu Tuyền, nhưng hắn chỉ dùng tám

quyền, không xuất ra quyền thứ chín, hắn đang đợi một cơ hội.

Rất nhanh thân thể Thánh Quân Tử chấn động, cuối cùng có chút không

địch lại, thân thể hơi lui về phía sau, Hứa Thanh đứng trên không trung, tóc dài

phấp phới nheo mắt lại, hắn ẩn giấu lực lượng một đoàn mệnh hỏa, bởi vì Hứa

Thanh rất rõ ràng mấu chốt của trận chiến này không phải là trấn giết Thánh

Quân Tử, mà là xử lý như thế nào sau khi đối phương thất bại, để cho người cứu

viện không kịp ứng cứu.

Ít nhất, cũng phải khiến cho người đó không kịp ngăn cản hắn thôn phệ Diệt

Mông của Thánh Quân Tử.

Muốn làm được điểm này thì phải xuất kỳ bất ý, xuất ra một chiêu không

kịp trở tay.

Mà nếu như ngay từ đầu đã làm như vậy thì hiển nhiên là không thể được,

đại khái là Thánh Quân Tử sẽ được người cứu đi, hắn cũng sẽ không thôn phệ

được Diệt Mông, cho nên Hứa Thanh đang quan sát, muốn xác định lá bài tẩy

của Thánh Quân Tử, đồng thời cũng đang dò xét bốn phía, xem người nào có

thể sẽ xuất hiện cứu viện.

Về phần át chủ bài của Thánh Quân Tử thì Hứa Thanh cũng không rõ ràng

cho lắm, hắn chỉ mơ hồ cảm nhận được khí tức Kim Ô trên người Thánh Quân

Tử, vì vậy nhiều lần nhìn tới con mắt phải trống rỗng đen nhánh của gã.

Mà Ảnh Tử cũng đang âm thầm tản ra, chất độc cũng là như vậy, đồng thời

ngay khi vừa ra tay, Hứa Thanh cũng đã nhìn ra chỗ bất đồng của Thánh Quân

Tử so với lần trước, đó chính là tốc độ.

Tốc độ của đối phương, nhanh hơn rất nhiều so với trước kia.

Nhưng lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều, thân thể Thánh Quân Tử bị đánh

bay ra phía sau, hung hăng đạp mạnh trên mặt đất, tốc độ vốn đã kinh người lại

lần nữa tăng lên, phá không lao đến dấy lên âm thanh bén nhọn.

Phía sau Thánh Quân Tử biến ảo lộ ra Diệt Mông thân xanh đuôi đỏ, nó vừa

xuất hiện liền gáo thét về phía Hứa Thanh, chiến lực của Thánh Quân Tử cũng

theo đó mà tăng lên, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh.

Sắc mặt Hứa Thanh âm lãnh, Kim Ô cũng đồng dạng biến ảo hiện ra ở phía

sau, tiếng nổ vang vọng, cả hai lần nữa va chạm vào với nhau, hai cái ô trên

đỉnh đầu Hứa Thanh cũng hiển lộ ra, gia trì phòng hộ cho hắn, khiến cho mỗi

một quyền của Thánh Quân Tử đều phải thừa nhận lực phản chấn kinh người.

Đối với Thánh Quân Tử mà nói, thứ khiến gã thống khổ không phải lực

phản chấn, mà là sự khó chịu trong lòng.

Bởi vì cái loại cảm giác này, trước kia bất cứ ai giao chiến cùng gã đều sẽ

phải nhận lấy, nhưng giờ phút này lại đảo ngược, mắt thấy mệnh đăng của mình

đang ở trên đầu Hứa Thanh, Hứa Thanh còn dùng nó để đối phó chính mình,

trong mắt của Thánh Quân Tử lập tức tràn ngập tơ máu, gầm nhẹ một tiếng, trực

tiếp cắn vào chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi.

"Quỷ Y Chúng, phong thân hồn, Hóa Tâm Kiếm, diệt càn khôn."

Ngụm máu tươi vừa ra, lập tức hóa thành một kiện áo bào huyết sắc, tương

tự với pháp thuật lần trước đánh cùng Hứa Thanh, nhưng lại có biến hóa mới,

cái áo bào huyết sắc này không tới quấn quanh Hứa Thanh nữa, mà tự tan vỡ ra

hóa thành vô số mảnh vỡ.

Từng mảnh vỡ đều là một kiện phi kiếm huyết sắc, tất cả hội tụ cùng một

chỗ, rập rạp vô số rất là kinh người, sau đó liền hóa thành huyết phong, phóng

thẳng đến phía Hứa Thanh.

Với tư cách là người từng sở hữu mệnh đăng, Thánh Quân Tử hiểu rất rõ

nhược điểm của ngọn mệnh đăng bảy màu kia.

Đó chính là khi nhận phải oanh kích diện rộng, trong khi lớp phòng hộ của

mệnh đăng không ngừng vặn vẹo, lớp phòng hộ này sẽ xuất hiện sơ hở, gã chưa

bao giờ nói việc này với bất luận kẻ nào, cũng không nghĩ tới một ngày, sẽ bị

chính mình cầm ra để đối phó mệnh đăng của mình.

Mà lúc này trong tiếng nổ vang, tuy phần lớn những thanh phi kiếm này đều

bị ngăn cản ở bên ngoài, nhưng số lượng quá nhiều không thể đếm hết được,

vẫn có một ít hình như có thể phá tan lớp phòng hộ từ mệnh đăng của Hứa

Thanh.

Hứa Thanh nheo mắt lại, thân thể nhoáng một cái tránh đi, tay phải giơ lên

đấm thẳng một quyền về phía Thánh Quân Tử, sát cơ mãnh liệt bộc phát, mơ hồ

ẩn chứa một chiêu Hạ Cửu Tuyền, đồng thời cũng chia ra một bộ phận lực chú ý

quan sát bốn phía.

Trong thời gian ngắn Hứa Thanh liền cảm nhận được chấn động truyền đến

từ bên ngoài Đạo Huyền Sơn, hắn không chần chờ chút nào mà tản đi lực lượng

Cửu Tuyền.

Mà tốc độ của Thánh Quân Tử cũng rất kinh người, lập tức tránh đi.

Cùng lúc đó ngoài Đạo Huyền Sơn, gương mặt Huyết Luyện Tử hiện ra trên

bầu trời, hừ lạnh một tiếng về một chỗ bầu trời khác.

Nơi ánh mắt liếc tới, Lăng Vân lão tổ với sắc mặt âm trầm lộ ra, hai người

nhìn nhau đều tỏ vẻ bất thiện.

"Quy củ chính là quy củ, người phá hư quy củ cũng bị trừng phạt." Huyết

Luyện Tử chậm rãi mở miệng.

Lăng Vân lão tổ không nói chuyện.

Hứa Thanh nheo mắt lại nhìn qua hết thảy, hắn biết lúc trước mình dò xét

không sai, Thánh Quân Tử đang rút lui cũng cười lạnh một tiếng, sau đó đột

nhiên giơ tay phải lên, ba đạo kiếm quang lập tức cùng nhau tràn ra.

Một đạo thăng thiên, hóa thành Huyền Thiên Huyết Sát kiếm, từ trên trời

giáng xuống, dựng thẳng mũi kiếm đâm về phía thiên linh của Hứa Thanh.

Hứa Thanh ngẩng đầu, trong mắt lộ ra kỳ mang, hắn đồng dạng đã gặp qua

một chiêu này, nhưng giờ phút này đã khác biệt với lúc trước, bây giờ hắn cũng

đã có pháp thuật, vì vậy liền giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết, sau đó bỗng

nhiên vung lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi