QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hầu như ngay khi tiểu nam hài mở miệng, cánh cửa căn nhà bên cạnh bỗng

nhiên không một tiếng động mở ra.

Phụ mẫu của tiểu nam hài bình tĩnh bước ra, mặt không cảm xúc lạnh lùng

nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh.

Trong lúc mơ hồ ánh nắng hoàng hôn bị một mảnh mây đen che phủ, giống

như có nước mưa rơi xuống, từng tiếng sấm sét ầm ầm vang vọng ở phía chân

trời, từng đạo tia chớp lập lòe chiếu rọi khắp bốn phương.

Trong trấn, khi cơn mưa gió bỗng nhiên nổi lên thì các cư dân cũng nhanh

chóng trở về trong nhà mình, một khắc khi gió bắt đầu thổi, từng đám cát sỏi

đầy trên mặt đất lập tức hơi rung rung, mà rất nhiều lá rụng cũng bị gió cuốn

lên.

Đối với người ngoài nhìn vào, tất cả điều này giống như là do sắc trời tự

nhiên biến hóa, nhưng ở trong mắt Hứa Thanh, tất cả một màn này đều đến từ

tiểu nam hài trước mắt này.

"Có chút ý tứ."

Hứa Thanh nghiêng đầu đảo mắt nhìn qua phụ mẫu của tiểu nam hài, ngay

thời khắc này Quỷ Đế Sơn trong thức hải của Hứa Thanh bỗng nhiên lập lòe, hư

ảnh của Quỷ Đế Sơn hiện lên trong con mắt của Hứa Thanh.

Trong nháy mắt tiếp theo toàn thân phụ mẫu tiểu nam hài chấn động, ánh

mắt lạnh như băng xuất hiện vẻ hoảng sợ và kinh hoảng, mà ánh mắt của tiểu

nam hài kia cũng giống như thế, thoạt nhìn giống như đúc với ánh mắt phụ mẫu

của y.

Hứa Thanh không tản ra uy áp, chỉ đơn giản quét qua một cái liền thu hồi hư

ảnh của Quỷ Đế Sơn, không hề nhìn phụ mẫu tiểu nam hài nữa.

Hai người này, không hề có ý nghĩa.

Trọng điểm của hắn là tiểu nam hài với nụ cười miễn cưỡng kia, hắn nhảy

lên một cái rồi đáp xuống trước mặt tiểu nam hài.

Sắc mặt tiểu nam hài biến hóa, nhanh chóng lui ra phía sau.

Hứa Thanh phất tay, trực tiếp ném tấm lệnh bài màu trắng mà Thất gia đưa

cho về phía tiểu nam hài.

"Đây là lệnh bài nhập môn vào Thất Huyết Đồng trong Liên Minh Bát

Tông."

Tiểu nam hài không tiếp nhận tấm lệnh bài, mặc kệ nó rớt xuống trên mặt

đất, rơi vào đám cát sỏi phát ra âm thanh thanh thúy.

Hứa Thanh không hề để ý mà bước chân rời đi, khi đi ngang qua bên người

tiểu nam hài thì hắn bỗng nhàn nhạt mở miệng.

"Ngươi, muốn biến thành người không?"

Nói xong Hứa Thanh tiếp tục đi về phía trước, càng đi càng xa cho tới khi

rời khỏi cái tiểu trấn này.

Ngay một khắc khi hắn rời đi, một trận mưa to như trút nước hạ xuống, mưa

to kèm theo sấm sét bao phủ khắp cả tiểu trấn, rửa sạch mặt đất, tẩy trôi tất cả.

Bên trong màn mưa chỉ có tiểu nam hài và phụ mẫu của y vẫn đứng nguyên

tại chỗ không hề nhúc nhích, tất cả đều đang cúi đầu nhìn một tấm lệnh bài màu

trắng trên mặt đất.

Hồi lâu, tiểu nam hài bỗng nhiên mở miệng.

"Các ngươi nói xem, ta có nên đến đó xem thử một lần hay không?"

Song thân của tiểu nam hài trầm mặc không nói.

"Ta quên mất, các ngươi là do ta chế tạo ra, suy nghĩ đơn giản nên không thể

nào trả lời vấn đề này của ta."

Tiểu nam hài thì thào, sau đó lại đưa mắt nhìn tấm lệnh bài, trong thần sắc lộ

ra vẻ động tâm.

Y không phải nhân tộc mà cũng không phải dị tộc, hẳn là quỷ dị, một con

quỷ dị rất đặc thù.

Chiến lực của y không mạnh nhưng lại có suy nghĩ và tư duy rõ ràng, cũng

có linh trí tựa như vạn tộc vậy, đồng thời y cũng không biết tại sao, từ khi y có ý

thức đến nay đều rất khát vọng được sinh hoạt như nhân tộc.

Thế nên nhiều năm trước y đã đi đến cái tiểu trấn này, biến mình thành bộ

dáng của nhân tộc và lại biến ra cả phụ mẫu.

Mỗi ngày y đều vui vẻ đi học, cứ lập đi lập lại.

Thậm chí cứ cách vài năm là y lại xóa đi trí nhớ liên quan tới mình của tất

cả mọi người trong cái tiểu nhỏ, khiến cho tất cả quay lại lúc bắt đầu.

Cứ như vậy, mỗi ngày y lại có thể tiếp tục đi học thật vui vẻ.

Y cũng không biết mình đã trải qua cuộc sống như vậy trong bao lâu rồi,

năm này qua năm khác, đời này qua đời khác…

Y nhìn đồng bạn cùng đi học dần lớn lên và trưởng thành, già đi rồi tử vong,

mà y thì vẫn như cũ.

Đồng thời cũng bởi vì y bí mật bảo vệ, cho nên người của tiểu trấn này mới

có thể yên bình sinh sống, đây cũng là nguyên nhân mà nơi này có nhiều lão

nhân và trẻ nhỏ.

Mà một khắc trước khi Hứa Thanh hoàn thành hình vẽ Quỷ Đế Sơn trong

mắt cũng đã nhìn thấy rất rõ ràng, đáy lòng của hắn cũng đã có phán đoán về

việc này, mà Thất gia quyết định đưa lệnh bài cho tiểu nam hài, dĩ nhiên cũng

nhìn ra toàn bộ.

Về phần cuối cùng tiểu nam hài này có tới Thất Huyết Đồng hay không, thì

lại không phải việc Hứa Thanh cần lo nghĩ.

Hắn chỉ cảm thấy cái con quỷ dị này, thật có chút không giống bình thường,

khá đặc biệt và thú vị.

Giờ phút này ở trong mưa gió, Hứa Thanh về tới Pháp Thuyền đang trôi lơ

lửng ở trên không trung, một khắc hắn bước lên Pháp Thuyền thì Thất gia cái gì

cũng không hỏi, hất tay áo lên và Pháp Thuyền vù vù bay đi, lập tức đi xa.

Trên đường trở về Thất gia cũng không sốt ruột, mà tùy ý đi bộ, đôi khi

mang theo Hứa Thanh và Đinh Tuyết đi vào thành lớn, ngồi xổm trên cây trước

cửa của một gia viên nhà giàu, quan sát một vị công tử phú gia bên trong.

Đôi khi thì đi tới trong một cái tiểu quốc, nhìn một người khốn khổ trong

đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Còn đôi khi lại đi tới nơi giống như doanh địa thập hoang giả, quan sát

người khác trong đó, cho đến khi thấy được người thú vị liền tươi cười hỏi Hứa

Thanh và Đinh Tuyết, người này như thế nào.

Nếu gặp phải người phù hợp, Thất gia sẽ đưa cho Hứa Thanh một khối lệnh

bài màu trắng, để Hứa Thanh đưa qua.

Đối tượng thu được lệnh bài của Thất gia, đều là thiếu niên nam nữ không

lớn tuổi cho lắm.

Bên trong có rất nhiều đệ tử nhà giàu, cũng có rất nhiều người nghèo khổ có

học thức, còn có cả tên ăn mày hay là tiểu hài tử xanh xao vàng vọt.

Sau khi đưa kha khá lệnh bài rồi, trong đầu Hứa Thanh cũng nổi lên cảnh

ban đầu của mình ở trong doanh địa thập hoang giả, lúc đó người đi theo bên

cạnh Thất gia chính là người tôi tớ kia.

Lần này ra ngoài không tiện cho tôi tớ đi theo, cho nên Hứa Thanh liền trở

thành người làm thay việc này.

Mà Hứa Thanh cũng dần dần nhìn ra manh mối, nếu không ngoài dự tính

của hắn, những người thu được lệnh bài của Thất gia, đều sẽ có chút đặc thù cá

nhân.

Như tên công tử phú gia kia, trên thân thể và hồn của gã có không ít bí mật,

có lẽ người ngoài không nhìn ra, nhưng sau khi con ngươi của Hứa Thanh hiện

ra hư ảnh của Quỷ Đế Sơn, hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra.

Tên đệ tử nhà giàu này, hẳn là đã bị đoạt xá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi