QUANG ÂM CHI NGOẠI

Còn người khốn khổ của tiểu quốc kia, nàng chính là một nha đầu ngốc cả

ngày cười hì hì đi ăn xin, trên người tràn đầy dấu vết hư thối, nhưng toàn bộ

những người ức hiếp nàng ban ngày, ban đêm sẽ đều gặp ác mộng.

Nguyên nhân đều ở trên người của nha đầu ngốc này, khi ban đêm tới nha

đầu ngốc này sẽ cào vết hư thối trên người xuống, sau đó tiến hành loại nguyền

rủa nào đó.

Loại nguyền rủa này không giống như là pháp thuật, mà càng giống như là

thiên phú trời sinh hơn.

Chỉ là nàng ẩn tàng vô cùng kín kẽ khiến người ngoài không nhìn ra được,

mà những người gặp ác mộng kia cũng sẽ không lập tức tử vong, nhưng khi họ

đi ra ngoài thường thường sẽ có khả năng gặp việc ngoài ý muốn rất cao.

Lại ví dụ như một tiểu đồng trong tiệm thuốc của doanh địa thập hoang giả,

vào mỗi khi trời tối y đều bị chủ tiệm bắt ăn bùn đất, mỗi một lần ăn xong thì

trên người đều sẽ chảy ra máu tươi.

Mà những thứ máu tươi chảy ra này sẽ bị chủ tiệm cẩn thận thu hồi, cất vào

từng cái bình nhỏ, ngày hôm sau liền bán đi với tư cách là thuốc chữa thương.

Mọi việc, phần lớn đều được ẩn giấu rất sâu, nhưng hình như Thất gia rất

rành việc tìm kiếm, thế nên trong khoảng thời gian này Hứa Thanh đã thấy được

rất nhiều việc kỳ lạ, từng người đều khiến hắn cảm thấy đều không tầm thường,

có tiềm lực cực lớn.

Cho đến khi phát ra hơn hai mươi cái lệnh bài, Thất gia mới ngừng tìm tòi

và cảm khái trước mặt Hứa Thanh.

"Quả nhiên là đại kiếp sắp tới, năm đó vi sư đã từng tìm tòi một vòng quanh

Nghênh Hoàng Châu, nhưng cũng không có quá nhiều hạt giống tốt, cuối cùng

cũng chỉ tìm ra được một người là Tam sư huynh của ngươi.”

“Nhưng lần này tìm kiếm lại, rõ ràng đã có nhiều hạt giống tốt hơn không

ít."

"Lần này vi sư dự định vẫn là năm mươi chọn một như trước, nhìn xem cuối

cùng có ai trở thành tiểu sư đệ hoặc là tiểu sư muội của lão Tứ ngươi hay

không."

Hiển nhiên Thất gia rất hài lòng với thu hoạch của lần ra ngoài này.

"Hứa Thanh và Tuyết nhi, hai người các ngươi cảm thấy trong những hạt

giống thu được lệnh bài lần này, ai sẽ là người đầu tiên đi đến trước mặt của

ta?"

Đinh Tuyết suy nghĩ một chút, lập tức mở miệng.

"Dì phu, ta nghĩ rằng là nha đầu ngốc có thể nguyền rủa người khác, nàng

có thể!"

Thất gia nở nụ cười, nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh trầm ngâm, nhớ lại phán đoán của mình về những người này,

cuối cùng trong đầu liền hiện ra cái tên công tử nhà giàu kia.

"Ta nghĩ rằng cái người bị đoạt xá có khả năng lớn nhất."

Thất gia có chút ngoài ý muốn.

"Vì sao lại nói như vậy, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ nói tới tiểu nam hài thứ

nhất cầm được lệnh bài."

Hứa Thanh lắc đầu.

"Y chưa đủ cẩn thận, trong những người này chỉ có tên công tử nhà giàu kia

là cẩn thận nhất."

(bản dịch được đăng duy nhất ở VIP-BNS, vui lòng không copy!)

"Có chút ý tứ." Thất gia cười ha ha, điều khiển Pháp Thuyền mang theo Hứa

Thanh và Đinh Tuyết bay thẳng về Thất Huyết Đồng, kết thúc cuộc hành trình

lần này.

Trên đường Hứa Thanh hiếm khi rảnh rỗi, hắn tiếp tục cân nhắc tới thời

điểm mở ra đạo pháp khiếu thứ 121, đáy lòng của hắn cũng mơ hồ có một cái kế

hoạch, nhưng vẫn còn không có rõ ràng, hắn cũng đã thử hỏi ý kiến của Thất

gia.

Thất gia trả lời, pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng có hiệu quả nhất

định về việc tìm kiếm đạo pháp khiếu 121, kêu Hứa Thanh có thể tìm một cơ

hội tới thử một chút.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, nhớ tới mảnh gương nhỏ mà mình thu

hoạch được trong lần ra ngoài lần này, lấy ra cầm ở trong tay nghiên cứu.

Thất gia nhìn lướt qua, không nói chuyện.

Hứa Thanh không tiếp tục hỏi ý kiến nữa, tự mình suy nghĩ mấy ngày, dần

dần cũng tìm hiểu rõ ràng.

Vật này là một mảnh vỡ của pháp bảo, có lẽ pháp bảo nguyên vẹn cũng có

tạo hình tương tự với pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng, đều là một tấm

gương, nhưng năng lực tự nhiên khác biệt, mà tác dụng của cái mảnh vỡ pháp

bảo này chính là kích thích thần hồn.

Hễ là người bị nó chiếu rọi thì thần hồn sẽ lập tức xuất hiện dấu hiệu hoảng

hốt, đôi mắt cũng sẽ cảm thấy đau đớn mãnh liệt, nếu người kia bị giết chết, như

vậy thì người kia sẽ bị cái gương nhỏ này sẽ biến thành một trạng thái quỷ dị, bị

nó điều khiển.

Nếu nhìn vào năng lực thì coi như còn có thể, nhưng hiển nhiên vật này vẫn

chưa trải qua tế luyện lần nào, đối với người phàm tục mà nói thì coi như là một

Chí Bảo có tác dụng kinh người, nhưng đối với tu sĩ có được tu vi nhất định mà

nói, hiệu quả của mảnh gương này quá bình thường, không có tính chí mạng.

"Nhưng nếu như phóng ra xuất kỳ bất ý, hoặc dùng làm một món đồ phụ trợ

mà nói thì cũng không tệ." Hứa Thanh nhớ lại cảnh khi mình thu hoạch mảnh

gương nhỏ này, khi hắn bị nó chiếu rọi là đôi mắt lập tức đau đớn, trong một

nháy mắt bị mất tập trung.

Mất tập trung trong một nháy mắt, nếu lợi dụng tốt thì thường thường cũng

đã đủ để quyết định một trận chiến sinh tử rồi.

Hứa Thanh trầm ngâm sau đó liền thu hồi nó lại, dự định quay về sẽ chậm

rãi thực nghiệm một chút, xem chỗ cực hạn của nó ở đâu.

Cứ như vậy lại mấy ngày trôi qua, Liên Minh Bát Tông cũng đã xuất hiện ở

xa xa.

Ngay khi trở về, dưới sự lưu luyến của Đinh Tuyết, Hứa Thanh rời khỏi

Pháp Thuyền của Thất gia, bay về phía Vận Chuyển ti tìm Trương Tam.

Lần này ra ngoài hơi lâu, Pháp Thuyền của hắn cũng đã trải qua hai lần tự

bạo, mặc dù vẫn còn có thể sử dụng nhưng Hứa Thanh cảm thấy vẫn nên tu bổ

lại một chút thì tốt hơn.

Lúc này đang là buổi trưa, ánh nắng chói cháng, trong khi Hứa Thanh đang

bay nhanh trong chủ thành Thất Huyết Đồng, thần sắc của hắn bỗng nhiên khẽ

động và chợt cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất.

Trên mặt đất, trong một đầu đường, Hứa Thanh nhìn thấy tiểu tử câm.

Lần đầu tiên tiểu tử câm không còn trùm cái áo da chó tên đạo bào trên

người nữa, mà chỉ mặc một bộ đạo bào.

Phương thức đi đường cũng khác biệt với ngày thường, không còn dán sát

theo góc tường mà nghênh ngang tiêu sái đi lại ở giữa đường.

Mặc dù trên người vẫn còn sự cảnh giác như cũ, nhưng vẫn có chút khác

biệt với trong trí nhớ của Hứa Thanh.

Sự cảnh giác này giống như ẩn chứa một chút hưng phấn và hiếu kỳ đối với

ngoại giới, mà sự cảnh giác ngày trước là người lạ chớ gần, giống như có thể

tùy thời cắn người tới gần.

Còn một điều quan trọng nhất, đó là Hứa Thanh cảm thấy tiểu tử câm rất

suy yếu, không phải thân thể suy yếu mà là thần hồn.

Lúc trước Hứa Thanh cũng đã từng gặp một màn giống như thế này, chính

là màn phát sinh ở trên người tên công tử nhà giàu bị người khác đoạt xá kia.

Lúc này nhìn xuống tiểu tử câm, trong mắt của Hứa Thanh lại hiện ra hư

ảnh của Quỷ Đế Sơn, sau khi cẩn thận đánh giá tiểu tử câm vài lần, ánh mắt của

Hứa Thanh liền nheo lại.

Hắn bước một bước tới, trong chốc lát liền đến trước mặt tiểu tử câm.

Hứa Thanh đột ngột xuất hiện khiến sắc mặt tiểu tử câm đột nhiên biến đổi,

rút lui theo bản năng, nhưng sau khi thấy rõ gương mặt Hứa Thanh thì y liền vội

vàng cúi đầu, sau đó lại dừng một chút rồi lập tức quỳ xuống bái.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Hứa Thanh đột nhiên giơ tay phải lên, một

hơi túm thẳng vào cổ tiểu tử câm, mặt của tiểu tử câm lập tức trướng đỏ lên,

trong mắt cũng lộ ra hoảng sợ, bị Hứa Thanh túm thẳng tới trước mặt.

Hứa Thanh bình tĩnh nhìn qua, trong mắt mang theo một tia âm lãnh, nhìn

vào đôi mắt của tiểu tử câm, nhàn nhạt mở miệng.

"Ngươi là ai?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi