Một màn này khiến cho ba người Hứa Thanh nhao nhao hít vào một ngụm,
tuy rằng trước khi đến thì bọn họ cũng đã tìm hiểu trước về nơi đây, trên đường
đến cũng đã thấy được rất nhiều thứ.
Nhưng sau khi bọn họ tới được chỗ này, khi bọn họ tận mắt nhìn thấy ba tòa
núi cực kỳ hung ác trước mặt, đáy lòng lập tức dấy lên gợn sóng.
Gợn sóng của Ngôn Ngôn khiến cho thân thể của nàng run rẩy.
Gợn sóng của Hứa Thanh thì khiến hắn lập tức mở ra rất nhiều thu hoạch ẩn
nấp trên thân từ khi hắn tu hành đến nay, toàn bộ mở ra.
Về phần đội trưởng... Y không giống Hứa Thanh hay là Ngôn Ngôn, gợn
sóng của y đó là ánh sáng khát vọng không cách nào ngăn lại trong mắt, y trực
tiếp nhìn chằm chằm vào ba cái bảo tọa kia, hô hấp dồn dập.
"Bảo bối, đây cũng là bảo bối!!"
Ngôn Ngôn nghe vậy liền nhìn đội trưởng như nhìn quỷ, đôi mắt cũng mở
to.
Hứa Thanh thì đã sớm thành thói quen, không thèm quan tâm tới, sau khi
suy nghĩ một chút lại đưa thêm cho Ngôn Ngôn một chút đồ ẩn giấu khí tức.
Hành động của hắn lập tức khiến Ngôn Ngôn dời đi lực chú ý, cầm vật Hứa
Thanh đưa cho, trong mắt Ngôn Ngôn lập tức lộ ra quang mang kỳ lạ, nhịn
không được lại muốn giơ ngón tay lên cắn.
"Nơi đây rất khó ở lâu, đại sư huynh, ngươi nói khi nào người Chấp Kiếm
Đình mới tới?" Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt dịch chuyển khỏi ba
ngọn núi lớn màu đen, rơi vào dưới núi.
Lúc này vị trí của bọn họ cũng là trên một ngọn núi, ba người đứng ở phía
sau một tảng đá lớn, nhìn về phương xa.
Mà ngọn núi bọn họ đang đứng, là một trong những ngọn núi tầm thường
trong những ngọn núi ở bốn phía, tuy cũng thấp hơn rất nhiều so với ba tòa núi
cực cao lớn kia, những vẫn có thể quan sát đầy đủ hết thảy.
Giờ phút này thả mắt nhìn đi, ba ngọn núi màu đen xa xa tràn ngập sương
mù ở khắp bốn phía, khi những đám sương mù này vặn vẹo bồng bềnh giữa
thiên địa, bên trong huyễn hóa ra từng quỷ ảnh cực lớn lượn quanh ngọn núi,
trong miệng truyền ra từng âm thanh kêu gào thảm thiết.
Mà trên mặt đất, có thể nhìn thấy từng tòa thành trì màu đen.
Những tòa thành trì này rất rộn ràng, bên trong đầy đủ các loại tiếng kêu kì
quái, có cả tiếng rống dữ tợn cùng với những tiếng cười nhe răng mang theo
cảm giác khát máu, vang khắp bát phương.
Bên trong đều là đệ tử của Tam Linh Trấn Đạo Sơn, cũng có rất nhiều phàm
tục bị bắt trở thành nô lệ và khẩu phần lương thực, trải qua sinh hoạt sống
không bằng chết ở bên trong.
Về phần đệ tử của Tam Linh Trấn Đạo Sơn, bản thân những người này cực
kỳ hỗn tạp, vạn tộc đều có, những tên này thường thường đều là hạng người
cùng hung cực ác từ khắp nơi hội tụ tới nơi này, dưới sự che chở của Tam Linh,
trở thành đệ tử nơi đây.
Cũng có tiểu tu, nhưng phần lớn đều là người bị bắt tới, cũng có những
người là từ bên trong phàm tục tăng lên, tư cách là vật bổ sung khi cần.
Bất kỳ một người nào đều đã mất đi nhân tính, chỉ còn có ác niệm cực lớn.
Cũng chỉ có như thế, mới có thể sống sót ở nơi này.
Tất cả đều chiếu vào trong mắt ba người Hứa Thanh, vô số yêu ma quỷ quái
kia, hiển nhiên chính là trở ngại đầu tiên của bọn hắn từ khi đi đến Tam Linh
Trấn Đạo Sơn.
Nhất là bên trong có không ít cường giả, Hứa Thanh chỉ đơn giản đảo ánh
mắt nhìn qua, liền cảm nhận được rất nhiều khí tức chấn động cường hãn.
Cũng may bọn họ đã hoàn toàn ẩn nấp, vả lại tu vi của ba cũng đều tương
đối, không dễ làm người khác chú ý, cho nên nếu như bọn họ không gây ra
động tĩnh, vậy thì trong thời gian ngắn sẽ không bị dò xét tới.
Nhưng đây cũng là bởi vì bọn họ vẫn không hoàn toàn tới gần, nói cách
khác một khi lại gần một chút, chạm đến trận pháp của Tam Linh Trấn Đạo Sơn,
vẫn sẽ lập tức bị phát hiện.
Thế nên tình hình bây giờ không hề giống với lúc tới cấm địa của Hải Thi
tộc, bọn họ không cách nào trắng trợn đi tới, bọn họ phải đợi một cơ hội.
“Có lẽ cũng sắp rồi, không sao, chúng ta không cần gấp, trước tiên cứ núp
và chờ đợi ở nơi đây là được." Đội trưởng liếm liếm bờ môi, đè xuống khát
vọng trong nội tâm của mình, thấp giọng mở miệng.
Hứa Thanh gật đầu, gục tại chỗ không nhúc nhích, Ngôn Ngôn cầm lấy vật
ẩn nấp mà Hứa Thanh đưa cho, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, hơi xê dịch về phía
Hứa Thanh, cho đến khi tay trái đụng tới thân thể Hứa Thanh, thân thể mềm
mại của nàng run lên tựa như điện giật vậy, đôi mắt trở nên mê ly.
Hứa Thanh vừa muốn tránh đi, nhưng vào lúc này có một đạo chấn động từ
đằng xa truyền đến, tỏa ra bốn phía, Hứa Thanh không dám động, chỉ có thể bảo
trì tư thế bất động.
Cho đến một lát sau, đạo chấn động kia đảo qua, sau đó lại tan biến.
"Đây là dò xét bên ngoài của Tam Linh Trấn Đạo Sơn, yên tâm, chỉ cần
chúng ta không tự mình nhảy ra, loại dò xét đơn giản này sẽ xem nhẹ chúng ta,
nó chỉ dò xét tu sĩ Nguyên Anh trở lên."
"Dẫu sao thì trong nhận thức của Tam Linh Trấn Đạo Sơn, tu sĩ Nguyên
Anh trở xuống chỉ là con sâu cái kiến." Đội trưởng thấp giọng mở miệng, bộ
dáng hiểu rất rõ.
Hứa Thanh không nói chuyện, lại lấy ra thêm vài món ẩn nấp mở ra, xong
quay qua kêu Ngôn Ngôn, hai người đổi tới một vị trí khác.
Theo kinh nghiệm nhiều năm, hắn biết có thời điểm đội trường sẽ không
đáng tin cậy.
Mắt thấy như thế, đội trưởng nhướn lông mi lên, bày ra vẻ mặt u oán.
"Tiểu Thanh, ngươi thay đổi rồi, vì sao lại cách xa ta như vậy?"
"Đại sư huynh, có phải sư tôn đã cho ngươi bảo vật mới gì đúng không?"
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng từ xa xa nói.
"Làm sao có thể, lão đầu tử keo kiệt như vậy.”
“Đúng rồi, tiểu Thanh, ngươi còn có quả táo nào không, ta hơi đói bụng."
Thần sắc của đội trưởng như thường, giống như không có chút sơ hở gì lộ ra.
Hứa Thanh không nói chuyện, ném mấy quả táo qua nhưng vẫn nghiêm cẩn
không đi tới gần, mà là đang bố trí phấn độc ở bốn phía.
Đội trưởng trừng mắt nhìn, thở dài.
Ngôn Ngôn bên cạnh có chút không hiểu hành vi của hai người Hứa Thanh,
rất là khó hiểu, nhưng nàng cũng không hỏi.
Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.
"Đội trưởng, nếu như Chấp Kiếm Đình không tới, vậy thì cứ chờ đợi cũng
không phải biện pháp, ngươi có phương án chuẩn bị gì khác không?" Hứa
Thanh dựa vào một bên núi nói.
"Chấp Kiếm Đình nhất định sẽ tới!" Đội trưởng vô cùng chắc chắn nói.
"Chắc chắn như vậy?" Hứa Thanh kinh ngạc.
"Tất nhiên, ta đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua tình báo đấy!" Trong mắt
đội trưởng lộ ra vẻ thâm thúy, một bộ mình đã bày mưu nghĩ kế đầy đủ hết.
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, không nói nhiều.
Mấy ngày trôi qua.
Hứa Thanh lặng lẽ nhìn đội trưởng, đội trưởng bên đó thở sâu, gật đầu như
trước.
"Yên tâm!"
Vì vậy, lại trôi qua thêm bảy tám ngày