QUANG ÂM CHI NGOẠI

Ánh chiều tà (1)Trong bảy tám ngày này bọn họ đã trải qua mấy lần nguy hiểm.

Có tu sĩ của Tam Linh Trấn Đạo Sơn hoặc là bay qua, hoặc là tuần tra, suýt

nữa liền phát hiện bọn họ, một lần nguy hiểm nhất là khi một đám đệ tử Tam

Linh Trấn Đạo Sơn bay vọt qua, trong đó hình như có người cảm thấy có gì

không bình thường, cẩn thận nhìn về phía ngọn núi của bọn họ.

Hứa Thanh liên tục ẩn nấp, cũng vận dụng cả Ảnh Tử che phủ, hiển nhiên

Ngôn Ngôn cũng có bảo vật của bản thân, vì vậy hai người đều tránh được ánh

mắt dò xét.

Đội trưởng thì tức khắp mở ra bảo vật ẩn nấp của mình, thân thể ngay lập

tức trở nên trong suốt, Hứa Thanh cúi đầu nhìn qua cái bóng của mình một chút.

Trong đêm tối nên người ngoài không nhìn thấy, Tiểu Ảnh nhanh chóng chỉ

dẫn tới một tảng đá lớn xa xa.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn tới cái vị trí kia.

Cùng lúc đó chỗ Tiểu Ảnh chỉ dẫn, tảng đá lớn kia vẫn không nhúc nhích,

nhưng vị trí gần mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một đạo khe hở, khe hở này là do

con mắt nheo lại hình thành.

"Không bình thường, chẳng lẽ tiểu Thanh phát giác được ta, chẳng lẽ lão

đầu tử ngay cả việc cho ta một kiện bảo vật có thể biến ảo phân thân cùng với

biến ảo bản thân cũng nói cho tiểu Thanh?"

"Tiểu tử này quá tinh quái rồi, không dễ chơi." Tảng đá lớn này, chính là vị

trí đội trưởng ẩn nấp.

Trên thực tế, nơi đây mới là bản thể của y, cái xa xa kia...

Chỉ là phân thân, mà kế hoạch nguyên bản của y là thừa dịp Chấp Kiếm

Đình đánh tới, sau đó thừa dịp đại loạn để cho phân thân và bọn Hứa Thanh đi

về phía trước dò đường, còn mình thì đi theo ở đằng sau.

Như vậy an toàn hơn, nói không chừng còn có thể lén lút thu hoạch được

nhiều hơn.

Từ khi ở trên hòn đảo nhân ngư tộc, còn có lúc ở trong cấm địa Hải Thi tộc,

đội trưởng đều làm như vậy, chỉ bất quá mỗi lần đều thất bại.

Trong mật đạo dưới nước ở Nhân Ngư đảo, y một đường ẩn nấp đi theo, kết

quả bị Hứa Thanh phóng độc, trong cấm địa Hải Thi tộc thì cõng nồi.

Tất cả những điều này khiến cho đội trưởng cảm thấy không phục, lần này

đã có bảo vật sư tôn cho nên y cảm thấy mình có thể thành công một lần.

Nhưng ánh mắt vừa rồi của Hứa Thanh khiến cho đội trưởng có chút chột

dạ.

Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, khi đám tu sĩ của Tam Linh Trấn Đạo Sơn

rời đi, đội trưởng liền thay đổi một vị trí khác.

Cứ như vậy ba ngày sau, trong khi ba người Hứa Thanh đã đợi gần một

tháng, vào hoàng hôn ngày hôm nay, trên đám mây đen trên bầu trời đột nhiên

xuất hiện một đạo tia chớp kinh thiên động địa.

Tia chớp này cực lớn, không sai biệt lắm dài tới vạn trượng, bầu trời tựa như

bị nó xé nứt thành một đạo khe hở, ầm ầm nổ tung.

Âm thanh cực lớn tựa như vô số thiên lôi vang vọng, trực tiếp khiến cho

khoảng thiên địa này chấn động.

Mà sau khi tia chớp cực lớn kia xuất hiện, lại có thêm từng đạo sấm sét nhỏ

hơn rất nhiều lần lượt giáng từ trên trời, ầm ầm đánh xuống đại địa.

Bao phủ một phạm vi lớn ở bên trong, dường như tạo thành một cái lôi vực.

Bên trong tràn ngập tia chớp, nơi đây cũng lập tức đại loạn.

Cùng lúc đó mây đen trên bầu trời bỗng nhiên vỡ vụn, âm thanh trống trận

vang vọng trên bầu trời, một đạo kiếm quang từ thiên ngoại xuyên tới mây đen.

Đạo kiếm quang này vô cùng lớn, bốn phía còn có mấy nghìn đạo ngân

quang vờn quanh, khiến cho đạo kiếm quang này giống như ẩn chứa lực lượng

trảm thiên, tràn ra một luồng uy lực vô tận giống như là thiên kiếp, chém thẳng

đến..... Ngọn núi thứ nhất của Tam linh Trấn Đạo Sơn!

Một kiếm chém tới, thân núi kịch liệt nổ vang.

Một đoàn khói đen ngập trời dựng lên, kiếm quang cũng nằm trong đó,

trong khi cả hai dây dưa đụng chạm lẫn nhau, thiên địa chấn động, bên trong đó

cũng có một tiếng gầm nhẹ chấn nhiếp tâm thần truyền khắp bát phương.

"Trưởng lão Chấp Kiếm!"

"Chấp Kiếm Đình phụng mệnh thượng cấp, trấn áp Tam Linh Sơn!" Bên

trong kiếm quang lập tức có giọng nói rõ ràng đáp lại.

Một màn vô cùng bất thình lình xuất hiện, khiến cho toàn bộ tâm thần của

Tam Linh chấn động, đồng thời tu sĩ trên khắp đại địa cũng càng thêm náo động

và hoảng sợ.

Tiếp theo là một hai bàn tay cực to duỗi ra từ trên bầu trời, hung hăng đẩy

một cái về bốn phía, phong bạo nổ vang quét sạch bát phương, mây đen trên

bầu trời hoàn toàn bị đẩy ra.

Ngay sau đó, là từng đạo thân ảnh cầm kiếm mặc trang phục của Chấp Kiếm

Giả xuất hiện, sau khi bọn họ xuất hiện liền hóa thành từng đạo kiếm quang,

bay thẳng xuống mặt đất.

Trong lúc phủ xuống, người khổng lồ đẩy ra mây mù cũng bước vào trong

thiên địa, sau đó ngửa mặt lên trời gào thét, phóng về phía ngọn núi thứ hai,

toàn lực bộc phát một quyền đánh tới, ngọn núi thứ hai rung chuyển lay động,

thân núi xuất hiện từng đạo khe hở cực lớn, như muốn sụp đổ.

Giờ phút này còn có thể nhìn thấy phía trên đỉnh đầu của người khổng lồ

còn có ba thân ảnh đang đứng, khí thế của mỗi người bọn họ đều vô cùng động

trời, trong mắt mỗi người đều tràn ngập ánh sáng, giờ phút này cả ba đồng thời

cất bước đi ra, bay thẳng đến ngọn núi thứ ba bên cạnh.

Người còn chưa tới, kiếm khí đã tới trước, đánh thẳng vào ngọn núi thứ ba!

Trong nháy mắt tiếp theo ngọn núi thứ ba truyền ra một tiếng sơn băng địa

liệt, toàn bộ phòng hộ cùng cấm chế bên trên đều tan vỡ, thân núi trực tiếp sụp

đổ hơn phân nửa, ngọn núi nghiêng vẹo, uy áp nguyên bản tồn tại ở trên cũng

đều tán loạn ra khắp nơi.

Thậm chí theo ngọn núi sụp xuống, còn có thể nhìn thấy ở ngay chính giữa

ngọn núi có một cái lỗ thủng thật lớn, bên trong chính là động phủ của U Tinh

Linh Tôn.

Trên bầu trời, thần sắc của U Tinh Linh Tôn đại biến, lập tức bộc phát ác

khí.

Người khổng lồ trên ngọn núi thứ hai cũng chợt đứng lên, nổi giận gầm lên

một tiếng.

"Chấp Kiếm Đình, các ngươi có biết hậu quả khi ra tay với chúng ta hay

không, chúng ta đã rất giữ bổn phận, không hề đi quá giới hạn, cũng không hề

hưởng ứng lời kêu gọi của Quỷ Đế, các ngươi làm như thế này, là muốn ép

chúng ta dung nhập với Quỷ Đế, khiến Quỷ Đế thức tỉnh sao!"

"Chỉ là đám quỷ sùng, nếu đặt ở thời kỳ Cổ Hoàng, các ngươi cũng chỉ như

là bọn sơn tặc trong núi, bây giờ nhân tộc suy thoái, các người liền dám mở

miệng uy hiếp."

Theo lời nói truyền ra, trên bầu trời bỗng có một người nam tử trung niên

bước ra.

Người này mặt một thân quan phục uy vũ, đỉnh đầu đội mũ uẩn đạo vân, khí

chất thong dong, sau lưng đeo theo một thanh cổ kiếm.

Gã tiêu sái đi tới, tay áo bay phất phới trong gió, kiếm khí lượn lờ, sau lưng

thình lình có vô số hư ảnh của bản thân, một đạo lớn hơn so với một đạo, tựa

như kết nối cùng với bầu trời.

Chính là Quy Hư đệ nhị giai.

Mà ở ngay phía sau người này, theo mây mù bị xé rách, ngày hôm nay, sau

vô số năm thì cuối cùng ánh sáng hoàng hôn cũng đã chiếu rọi vào cái mảnh

thảm địa nhân gian lâu ngày không thấy ánh sáng này.

Tuy chỉ là ánh chiều tà, nhưng vẫn chói mắt như trước!

Giống như sự huy hoàng của nhân tộc vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi