QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong lời nói của đội trưởng kèm theo sự nhắc nhở.

Nếu không phải là người hiểu rõ đội trưởng, vừa nghe y nói như thế sẽ cho

rằng y đang lo lắng cho Hứa Thanh, sợ Hứa Thanh nhịn không được muốn cướp

đoạt mệnh đăng của đối phương, từ đó sẽ dính vào phiền toái cực lớn.

Nhưng khi những lời này rơi vào trong tai Hứa Thanh, hắn rất rõ ràng hàm

nghĩa trong lời nói của đội trưởng.

Đội trưởng đây là đang nói cho hắn biết, động thủ không có vấn đề, nhưng

mà nhất định không thể lưu lại người sống, còn phải tạo ra một bố cục kín đáo,

mặt khác cũng đừng quên gọi y tham gia cùng.

Nhưng Hứa Thanh không hề có ý nghĩ cướp đoạt, không phải vì bối cảnh

của đối phương cao bao nhiêu, mà là giữa hai bên không hề có va chạm, cũng

không hề có bất kỳ nhân quả nào mà nhất định phải dồn nhau vào chỗ chết cả.

Vì vậy Hứa Thanh lắc đầu.

"Ta đánh không lại gã."

Đội trưởng nhướn mi lên, cười nhạt.

"Ẩn tàng với ta hả? Tiểu Thanh, bây giờ chiến lực của ngươi có lẽ cũng có

thể so với năm cung rồi đúng không?"

Hứa Thanh không nói chuyện, nhìn về thiên địa xa xa, nơi ánh mắt hắn nhìn

tới chính là điểm cuối của phương Bắc, là nơi đặt Thái Sơ Ly U Trụ, cũng là

phương hướng rời khỏi Nghênh Hoàng Châu.

"Đại sư huynh, ngươi biết Triêu Hà Sơn ở nơi nào không?" Hứa Thanh nhẹ

giọng hỏi.

"Triêu Hà Sơn? Để ta nghĩ xem...." Đội trưởng khẽ giật mình, suy tư một

phen.

"Hình như ta đã từng thấy qua nó trên bản đồ của Phong Hải Quận, Triêu Hà

Sơn cũng không cách Phong Hải Quận rất xa, trong truyền thuyết, chỗ đó từng

là một cái tẩm cung của Thái Dương viễn cổ."

Hứa Thanh gật đầu, không lên tiếng nữa.

Thời gian lần nữa trôi qua, quãng đường tiếp theo rất thuận lợi, thi thoảng

bọn họ cũng gặp phải một chút phi chu tạo hình khác nhau, nhưng mục tiêu tất

cả đều nhất trí, bên trên dựng thẳng các loại đồ đằng hoặc lá cờ đại biểu tông

môn.

Tu sĩ bên trong đều có tuổi tác không lớn, vả lại tu vi cũng đều không hề

tầm thường.

Chấp Kiếm Đình mở ra thí luyện chiêu mộ người mới, đối với thế lực nhân

tộc khắp Nghênh Hoàng Châu mà nói, đây chính là một đại sự, cho nên dạo gần

đây, tất cả hạng người thiên kiêu từ khắp các tông môn lớn nhỏ đều sẽ chạy tới

nơi đây để tham dự thí luyện.

Dẫu sao thì khi trở thành Chấp Kiếm Giả, vô luận là trong tông môn vẫn là

ngoài tông môn, địa vị đều sẽ trở nên khác biệt, còn có một cái tương lai và cơ

duyên tốt hơn.

Vì vậy rất nhanh, một tháng nữa lại trôi qua.

Hứa Thanh đứng trên boong thuyền, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được cây

cột lớn kinh thiên động địa từ rất xa.

Đó chính là Thái Sơ Ly U Trụ, một cây trụ với kích thước ngàn trượng, toàn

thân màu đen, bên trên điêu khắc vô số phù văn và đồ đằng, phát ra từ trận uy

áp mênh mông khó có thể hình dung.

Nếu cẩn thận nhìn sẽ thấy, từng đạo phù văn kia đều ẩn chứa đạo vận, giống

như do thiên địa tự hình thành ở trên đó vậy.

Đồ đằng cũng là như vậy, khắc vô số dị thú và thân ảnh, mỗi một đạo đều lộ

ra uy áp kinh khủng.

Tất cả những thứ này, đủ để khiến cho bất luận người nào nhìn thấy, đều

không tự chủ mà sinh ra cảm giác bản thân nhỏ bé, muốn đi tới cúng bái.

Thả mắt nhìn đi, cây trụ chống trời này giống như đâm thẳng vào trời cao,

không thể nhìn thấy điểm cuối cùng, chỉ có thể nhìn thấy trong mây mù mơ hồ

có một tòa cung điện sừng sững đứng trên bầu trời.

Một tòa cung điện trấn áp Thái Sơ Ly U Trụ, trấn áp hết thảy.

Nhưng lực lượng trấn áp đó, vẫn không cách nào ngăn cản Thái Sơ Ly U

Trụ tràn ra chiến ý ngập trời, giống như nó đã từng là một kiện hung binh động

trời, có quá nhiều sinh linh vạn tộc chết ở dưới thân của nó, khiến cho bên trong

nó ẩn chứa oán khí vô cùng kinh khủng.

Chỉ là những thứ oán khí này đã bị chấn nhiếp dưới chiến ý, không cách nào

tràn ra chút nào, chỉ có thể hóa thành từng trận kêu rên im lặng, vang vọng

trong tâm thần toàn bộ những người ngóng nhìn cây trụ này.

Tâm thần Hứa Thanh chấn động, mà thứ làm cho ánh mắt của hắn trở nên

càng thâm thúy hơn, đó là vào giờ phút này tòa Quỷ Đế Sơn trong thức hải của

hắn bỗng hơi lay động.

Giống như bị cây Thái Sơ Ly U Trụ ở trước mặt thu hút, mà cùng lúc đó,

cây Thái Sơ Ly U Trụ này cũng hơi chấn động run lên một chút rất yếu.

Hứa Thanh thở sâu, nhưng hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lúc

trước khi hắn ở trong Tam Linh Trấn Đạo Sơn, Quỷ Đế Sơn cũng đã có dấu

hiệu như thế, chẳng qua là khi tới nơi này thì hình như càng cường liệt hơn một

chút mà thôi.

Đội trưởng đứng ở bên cạnh Hứa Thanh, cảm khái mở miệng.

"Hậu nhân đã từng phân tích Quỷ Đế, phỏng đoán rằng thanh hung binh này

chính là vũ khí quan trọng nhất của người kia, đi theo người kia chinh chiến

khắp thiên địa, cùng gã trấn giết bát phương, mà xuất thân của Quỷ Đế cũng

cực kỳ thần bí, không ai biết gã đến từ bộ tộc nào, chỉ biết gã trời sinh không

gặp thời, thành đạo sau khi nửa khuôn mặt Thần Linh đã đến."

"Cũng không biết địch nhân của gã là ai, chỉ biết khi gã hấp hối liền trốn

đến nơi này, ném ra vũ khí trong tay khiến nó rơi vào băng nguyên, còn bản

thân lại nhắm mắt trên bờ biển, lựa chọn tọa hóa."

"Có người nói, khi gã tọa hóa mặt vẫn hướng về biển khơi phương Nam,

dường như đang đợi cái gì."

Giọng nói của đội trưởng càng lúc càng nhẹ.

Hứa Thanh cảm thụ Quỷ Đế Sơn trong thức hải, nhìn gương mặt mặc dù

vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng đã lờ mờ càng ngày càng tương tự với gương

mặt của mình, trầm mặc không nói.

Ánh mắt của hắn, nhìn về mảnh đất cắm Thái Sơ Ly U Trụ.

Mặt đất là một mảnh tuyết trắng, bên trên có vô số lều vải, từng vòng từng

vòng vây chung quanh bốn phía của Thái Sơ Ly U Trụ, số lượng cực nhiều, tới

hơn mười vạn và trong phạm vi cực lớn, giống như một tòa thành trì đặc thù

vậy.

Nơi đây cũng không có phàm tục, đều là tu sĩ đến từ bát phương, trong đó

tán tu chiếm đa số, mà trong đó đều là nhân tộc, không có bất kỳ ngoại tộc nào

tồn tại.

Sở dĩ như vậy là bởi vì Thái Sơ Ly U Trụ không có bất kỳ yêu cầu nào đối

với người đến, cư trú cũng tốt, tu hành cũng được, đều có thể định cư lâu dài ở

chỗ này.

Chỉ có một điều kiện, đó là nhất định phải là nhân tộc.

Mà bản thân của Thái Sơ Ly U Trụ rất kỳ dị, phía trên tràn ra chiến ý, nếu

cảm ngộ trong thời gian dài sẽ hình thành Linh Ấn trong tâm thần, sẽ có gia trì

và trợ giúp nhất định đối với tu hành.

Mặt khác, bên trong cây Thái Sơ Ly U Trụ cũng ẩn chứa một chút truyền

thừa, chỉ cần là nhân tộc thì có thể leo lên, nếu như cơ duyên đến có thể thu

được cảm ngộ từ bên trong.

Cho nên nơi đây mới càng ngày càng nhiều tán tu nhân tộc hội tụ, mà giờ

khắc này đại địa cũng là một mảnh náo nhiệt.

Không ít tông môn đã đến, sau đó lại chọn khu vực dựng lên từng chiếc lều

vải, dựng thẳng lên lá cờ thuộc về tông môn của mình, nhất là mấy cái thế lực

lớn bên trong Nghênh Hoàng Châu là rõ ràng nhất.

Trong đó cũng có cả trụ sở của Liên Minh Bát Tông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi