QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thả mắt nhìn đi, trong toàn bộ thành trì có phường thị như rừng, dòng người

rộn ràng qua lại.

Mà vị trí ở ngay dưới Thái Sơ Ly U Trụ, chỗ đó chính là nơi có nhiều người

nhất, rập rạp vô số, sợ là không dưới mấy nghìn, phần lớn đều đang ngẩng đầu

nhìn xem Thái Sơ Ly U Trụ, còn có từng trận âm thanh nghị luận truyền ra.

Hứa Thanh chú ý tới một màn này, cũng nhìn thấy phía trên Thái Sơ Ly U

Trụ tồn tại từng đạo thân ảnh.

Không sai biệt lắm chừng trên trăm người, phân tán ở các độ cao khác biệt.

Có người đang leo lên, có người thì đả tọa trên phù văn đồ đằng nhô lên,

trong những người này, vị trí cao nhất trước mắt chính là một người thanh niên

mặc đạo bào của Thái Ti Tiên Môn.

Người này không phải Đạo Tử của Thái Ti Tiên Môn, mà là một trong thiên

kiêu của Thái Ti Tiên Môn.

Hứa Thanh lờ mờ nhận ra đây là người trong đoàn phi chu của Thái Ti Tiên

Môn đi qua bọn họ một tháng trước, giờ phút này đối phương đang ở độ cao

không sai biệt lắm khoảng hơn năm trăm trượng, nhưng hình như nơi này đã là

cực hạn của gã, cuối cùng gã cũng không cách nào kiên trì, buông tay ra hạ thân

thể xuống.

Mà ngay một khắc khi gã hạ xuống, có thể nhìn thấy Thái Sơ Ly U Trụ bỗng

nhiên tràn ra một đạo tia sáng màu lam, bắn thẳng đến thân thể đang rớt xuống

của gã.

Tên thiên kiêu của Thái Ti Tiên Môn lập tức mừng như điên, một phát bắt

được, trong nháy mắt tiếp theo đạo ánh sáng màu lam này liền hóa thành một

đoàn sương mù màu lam.

Hứa Thanh không biết đó là cái gì, nhưng một màn này khiến cho đám

người phía dưới Thái Sơ Ly U Trụ, truyền ra trận trận thanh âm kinh hô.

"Thế mà lại được ban cho Chiên Mông Khí, khí này có chỗ đại bổ đối với

sinh cơ."

"Leo càng cao, tỷ lệ được ban thưởng lại càng lớn!"

"Mặc dù không phải công pháp truyền thừa, nhưng Chiên Mông Khí cũng là

thứ vô cùng tốt."

Trong khi mọi người bên dưới nghị luận, ánh mắt của Hứa Thanh cũng lộ ra

quang mang kỳ lạ, nhìn đoàn sương mù màu lam trong tay thiên kiêu của Thái

Ti Tiên Môn, cảm thấy rất là kỳ dị.

"Thái Sơ Ly U Trụ chính là như vậy, leo càng cao thì tỷ lệ lấy được chỗ tốt

lại càng lớn." Đội trưởng cũng tương tự nhìn qua, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.

"Căn cứ tình báo của liên minh, qua nhiều năm như vậy, từ trên Thái Sơ Ly

U Trụ tràn ra rất nhiều tạo hóa, bên trong có truyền thừa, cũng có một chút loại

khí kỳ dị, ví dụ như Chiên Mông Thượng Xuân Khí, tác dụng chủ yếu là bồi bổ

sinh cơ, ví dụ Tuế Dương Trọng Quang Khí, là chủ yếu về hiệu quả đan dược,

lại ví dụ như Thượng Chương Canh Kim Khí có thể luyện khí."

"Còn có chính là bản thân của Thái Sơ Ly U Trụ, nếu cảm ngộ được chiến ý

ở trên đó, có thể hình thành Linh Ấn trong thức hải, đây cũng là đồ tốt, có được

lực sát thương không tầm thường, vả lại khó khăn không cao, ví dụ như ta, chỉ

cần liếc mắt nhìn cây Thái Sơ Ly U Trụ này, liền mơ hồ cảm thấy dấu hiệu

muốn cảm ngộ, hơn nữa cái này cũng có thể tăng thêm điểm thành tích trong thí

luyện trở thành Chấp Kiếm Giả."

Hứa Thanh gật đầu rất nghiêm túc, quyết định tiếp đến cũng sẽ đi cảm ngộ

một chút.

Thấy bộ dạng Hứa Thanh rất nghiêm túc, đáy lòng đội trưởng cũng vui lên,

trên thực tế thì cảm ngộ Linh Ấn rất khó, nhưng y muốn làm nổi bật địa vị của

đại sư huynh, cho nên đã cố ý nói thành đơn giản rất nhiều.

Thế nên khi Hứa Thanh cảm ngộ chậm chạp, vậy thì Trần Nhị Ngưu y liền

trở nên rất là lợi hại.

Mang theo ý nghĩ như vậy, ba người càng ngày càng tới gần phạm vi của

Thái Sơ Ly U Thành.

Sau khi tới gần, Hứa Thanh liền thu hồi Pháp Hạm.

Thân thể ba người nhoáng một cái, rơi vào bên trong mảnh thành trì do

những chiếc lều vải tạo thành, đi về phía trụ sở của Liên Minh Bát Tông.

Hiện giờ nơi này có rất nhiều người, phí tổn cho thuê cư trú tất nhiên rất là

xa xỉ, cho nên nếu như có thể có nơi cư trú không tốn tiền, tự nhiên bọn họ sẽ đi

qua đó rồi.

Ba người cứ như vậy đi xuyên thẳng qua đám người, rốt cuộc cũng đã đi tới

trụ sở của Liên Minh Bát Tông ở nơi đây.

Nơi đây cách Thái Sơ Ly U Trụ không xa, do trên 100 chiếc lều vải tạo

thành, ba người Hứa Thanh vừa đến liền xóa bỏ che lấp trên người mình, thế

nên sự xuất hiện của bọn hắn lập tức dẫn tới sự chú ý của đệ tử Liên Minh Bát

Tông.

Đội trưởng và Ngôn Ngôn còn đỡ, nhưng thân phận của Hứa Thanh lại

không giống vậy.

Trong thế hệ này của liên minh, chỉ vẻn vẹn có một mình Hứa Thanh là

người có tư cách hưởng đãi ngộ Đạo Tử của liên minh, cũng là người có thanh

danh hiển hách trong Liên Minh Bát Tông, cho nên ngay khi hắn vừa mới xuất

hiện, liền có rất nhiều đệ tử liên minh chắp tay bái kiến.

Mà lần này đệ tử Liên Minh Bát Tông không sai biệt lắm có hơn 100 người

đến, phần lớn những người này đều có tu vi Trúc Cơ, Kim Đan không nhiều

lắm, phần lớn bọn họ đều không thể trở thành Chấp Kiếm Giả, tới đây cũng bởi

vì độ tuổi phù hợp, cho nên căn cứ theo tông môn an bài, tới đây để rèn luyện là

chủ yếu.

Trong đó cũng có không ít đệ tử các phong của Thất Huyết Đồng, ngay cả

tiểu tử câm cũng ở trong đó, sau khi trông thấy Hứa Thanh và đội trưởng liền

cung kính cúi đầu.

Nhất là tiểu tử câm, vừa thấy Hứa Thanh liền chạy nhanh tới bên người hắn,

tự giác đề phòng bốn phía quanh Hứa Thanh.

Ba người rất nhanh liền dàn xếp xuống, thông qua giao lưu với đệ tử Thất

Huyết Đồng, Hứa Thanh biết được người dẫn đội liên minh lần này chính là lão

tổ Huyết Luyện Tử nhà mình cùng với nãi nãi của Ngôn Ngôn, đồng thời tông

chủ của Liệp Dị Môn và Thiên Giám Bảo tông cũng đều ở đây.

Về phần sư tôn thì lại chưa tới.

Nhưng mà lão tổ và hai vị tông chủ sau khi đến liền đi tới Chấp Kiếm Đình,

không biết đang câu thông việc gì, Hứa Thanh mắt thấy như thế, cũng sẽ không

lập tức đi qua bái kiến.

Về phần Ngôn Ngôn lại có chút chột dạ, dù sao lần này nàng cũng lén lút

chạy ra khỏi Thất Huyết Đồng, vừa nghe nãi nãi của mình cũng ở đây, nàng vừa

muốn mở miệng nói cái gì đó với Hứa Thanh, nhưng theo ngọc giản truyền âm

chấn động, Ngôn Ngôn thở dài một hơi.

"Hứa Thanh ca ca, lão thái thái nhà ta đã biết ta đến đây, kêu ta đi tìm bà ấy,

ta đi gặp lão thái thái một chút, nếu không về sau muốn chạy ra ngoài sẽ rất khó

khăn."

Đội trưởng ở một bên cũng thở ra một hơi, hiển nhiên khi biết được Tử

Huyền Thượng Tiên không tới, đáy lòng của y cảm thấy rất là an tâm.

"Lão tổ đã đến? Lão nhất định là vì ta mà đến, đừng nhìn lão gia hỏa này

bình thường rất nghiêm túc, nhưng lại vô cùng tán thưởng ta, lần này hẳn là tới

khuyên ta quay về tông môn, tiểu Thanh ngươi thì không được, ngươi ngày

thường quá ít mở miệng, nhớ kỹ, khi quay về trả tiền nợ cho ta, có thể ta sẽ cân

nhắc truyền thụ một chút phương pháp lừa đám lão già này vui vẻ cho ngươi."

Đội trưởng đắc ý mở miệng.

Hứa Thanh nghe vậy liền trừng mắt nhìn.

"Đại sư huynh nói đúng, ta đề nghị ngươi nên đi bái kiến lão tổ trước, nói

không chừng lão tổ lại biết rõ thông tin về cuộc thí luyện lần này, nếu như dò

hỏi ra được một chút thông tin, vậy thì sẽ rất có lợi đối với lần tham gia thí

luyện này của chúng ta."

"Có đạo lý!" Đội trưởng nghe vậy lập tức sáng mắt lên, vừa muốn rời khỏi,

nhưng vừa hạ chân xuống liền dừng lại, quay đầu hồ nghi nhìn Hứa Thanh.

"Tiểu Thanh, ta rất ít khi thấy ngươi nói nhiều như vậy, ngươi có điểm gì đó

là lạ.”

Hứa Thanh nhìn qua ánh mắt của đội trưởng, biểu cảm kinh ngạc.

Đội trưởng nhìn qua Hứa Thanh, biểu cảm ngờ vực vô căn cứ, vừa muốn

mở miệng, nhưng vào lúc này bầu trời xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng

hừ lạnh, tiếng hừ giống như chuông lớn truyền khắp bát phương, khiến cho gió

giục mây vần, thiên địa chấn động.

"Địa phương của Chấp Kiếm Đình, đều là cấm khu của dị tộc."

"Người dị tộc bước vào, trảm!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi