Nguyệt trung hữu Thần (trong trăng có Thần)!
Ở độ cao 3000 trượng trên Thái Sơ Ly U Trụ, có một cái đồ đằng rất đặc
thù.
Hình dáng của nó là một thân ảnh bụm mặt, ngồi trên mặt trăng.
Không nhiều người biết được việc này, nhưng đây cũng không phải bí mật,
chỉ là cái đồ đằng này đại biểu cho cấm kỵ, cho nên những người biết được việc
này cũng đều kiêng kỵ, không muốn nhiều lời.
Sau khi Chấp Kiếm Giả nắm quyền Thái Sơ Ly U Trụ đã chuyên môn
nghiên cứu cái đồ đằng này, theo miêu tả thì nó chính là một trong những mặt
trăng của đại lục Vọng Cổ.
Đại lục Vọng Cổ quá lớn nên không chỉ có một mặt trăng, cũng không phải
chỉ có một mặt trời.
Từ xưa đến nay, số lượng mặt trăng và mặt trời cũng không phải cố định, mà
là càng ngày càng nhiều, cho đến trước khi nửa khuôn mặt Thần Linh đến đây,
đại lục Vọng cổ có tổng cộng 37 mặt trời, 37 mặt trăng.
Chúng nó phân tán ở các khu vực khác biệt trên đại lục Vọng Cổ, lẫn nhau
chiếu rọi một phương, đồng thời cứ cách mấy nghìn năm sẽ chếch lệch đi một
chút, khiến phạm vi chiếu sáng của chúng càng nhiều hơn nữa.
Nhưng cho dù là như thế, thì trên đại lục Vọng Cổ vẫn có rất nhiều khu vực
mà quanh năm không có ánh sáng chiếu tới.
Có những tộc quần cả đời đều sống trong đêm tối; trái lại cũng có nơi ngược
lại, có tộc quần lại vô số năm không nhìn thấy đêm tối.
Mà sau khi nửa khuôn mặt Thần Linh đến, mặt trời và mặt trăng đều thi
nhau vẫn lạc.
Bây giờ trên đại lục Vọng Cổ, chỉ còn lại 17 mặt trời, mặt trăng thì ít hơn,
chỉ có 12.
Mà đồ đằng nằm ở độ cao 3000 trượng trên Thái Sơ Ly U Trụ chính là miêu
tả một trong 12 mặt trăng vẫn còn tồn tại.
Căn cứ nghiên cứu, cái đồ đằng này là do một tu sĩ Thần Vực sau khi tử
vong hình thành, có thể xác định là cái đồ đằng do tu sĩ Thần Vực này và mặt
trăng kia tồn tại mối liên quan rất sâu với nhau.
Đồng thời bên trong Chấp Kiếm Đình cũng có ghi chép, căn cứ theo tin tức
truyền đến từ bên Hoàng Đô Đại Vực, trên thực tế, những năm này vạn tộc đều
đang hoài nghi một chuyện.
Đó chính là... Bên trong 17 mặt trời và 12 mặt trăng trên đại lục Vọng Cổ
bây giờ, có lẽ... Đều có Thần Linh ngủ say ở trong đó.
Nhưng việc này quá lớn, vạn tộc đều không có chứng cứ chính xác mà chỉ
có dấu vết để lại, cho nên chỉ có thể đưa ra suy đoán.
Nhưng có một việc, vạn tộc đã thông qua phương pháp đặc thù xác định, đó
chính là... Bên trong Thần Vực, nhất định tồn tại Thần Linh.
Đối với vạn tộc trong đại lục Vọng Cổ vạn tộc mà nói, Thần Vực là nơi vô
cùng thần bí, tràn đầy sự không rõ, cũng cực kỳ kinh khủng.
Nơi Thần Vực tồn tại thì cao tầng của vạn tộc đều biết, bởi vì vị trí Thần
Vực là cố định, sẽ không cải biến, nhưng bọn họ lại rất khó đi vào.
Bọn họ chỉ cần vừa tới gần là trở nên run rẩy, nếu cưỡng ép đi vào, hẳn phải
chết không thể nghi ngờ.
Mà trong vô số năm, từ trong Thần Vực cũng sẽ có tồn tại kỳ dị ngẫu nhiên
đi ra, nhưng số lượng cực ít, đến tận bây giờ mà nói, ghi chép của vạn tộc cũng
chỉ có vài câu vài lời, từ ngữ sử dụng nhiều nhất chính là thần tử.
Cho nên Chấp Kiếm Đình rất xem trọng khối phù văn kia.
Mặc dù nó chỉ là một oán niệm biến thành, nhưng đối với Chấp Kiếm Đình
mà nói, thu hoạch từ nó cũng là cực lớn, đáng tiếc chính là khối phù văn kia
không phải mỗi một lần đều có thể bị kích phát.
Nhưng hôm nay, nó đã bị kích phát.
Lại còn bị kích phát một lúc hai lần, một lần là trong thức hải đội trưởng,
một lần là trong thức hải Hứa Thanh.
Tình hình bên đội trưởng như thế nào thì Hứa Thanh không biết được,
nhưng giờ phút này ở trong thức hải của hắn, có một hồn ảnh thiếu niên xuất
hiện.
Hồn của thiếu niên này rất mơ hồ, giống như tùy thời đều có thể tiêu tán,
nhưng trong lúc mơ hồ vẫn có thể nhìn ra sự tuấn mỹ cùng với một loại hoa lệ
hình như từ khí chất bẩm sinh của gã.
Loại tuấn mỹ và hoa lệ này làm cho người ta một loại cảm giác không chân
thực, như là yêu dị.
Trên người của gã còn có vô số ấn ký màu đỏ, mi tâm còn có đồ đằng hình
mặt trăng.
Giờ phút này sau khi xuất hiện ở trong thức hải Hứa Thanh, mặt gã không
hề có cảm xúc, trong mắt trống rỗng, chậm rãi triều bái bên ngoài Thiên Cung,
trong miệng truyền ra loại ngôn ngũ mà Hứa Thanh chưa từng nghe qua, nhưng
lại có thể cảm giác được hàm nghĩa của nó.
"Huỳnh Nguyệt ngô chủ, tiếp dẫn Vọng Cổ, chúng sinh đau khổ, an hưởng
lạc thổ."
Theo lời của gã vang vọng, đồ đằng mặt trăng ở giữa mi tâm lập tức phát ra
tia sáng màu đỏ lập lòe, tia sáng này nháy mắt bao trùm bát phương, sau một
khắc Hứa Thanh trông thấy phía sau thiếu niên này dâng lên một mặt trăng
sáng.
Một mặt trăng màu đỏ.
Mặt trăng này hiện ra ở trong thức hải của hắn, chiếu rọi toàn bộ thức hải
của hắn, khiến khắp nơi đều biến thành màu đỏ, đồng thời cũng có vô tận dị
chất từ trên mặt trăng này tỏa ra và nhanh chóng khuếch tán, cuồn cuộn tràn ra,
lập tức tràn ngập bốn phương, xâm nhập toàn thân Hứa Thanh.
Tâm thần Hứa Thanh chấn động.
Mặt khác, hắn còn nhìn thấy một thân ảnh ở trên mặt trăng kia.
Thân ảnh này hẳn là nữ tử có mái tóc thật dài, nàng ngồi trên mặt trăng, hai
tay bụm mặt …vẫn không nhúc nhích.
Hầu như ngay khi Hứa Thanh nhìn tới, trên mặt trăng lập tức tràn ra một cỗ
uy áp cực kỳ kinh người, thức hải của Hứa Thanh rung động lắc lư, linh hồn
rung chuyển kịch liệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, hết thảy mọi thứ bắt đầu trở nên mơ hồ, còn
có từng hồi tiếng thì thầm rù rì không nghe được hàm nghĩa cụ thể, vang vọng
khắp bát phương, tựa như tất cả chúng sinh cùng mở miệng một lúc vậy, hóa
thành một loại trùng kích không cách nào hình dung, khiến cho linh hồn Hứa
Thanh dường như muốn bị xé rách.
Luồng uy áp vừa xuất hiện là dị chất bốn phía lập tức trở nên càng thêm
nồng đậm, từ trên Thiên Cung của Hứa Thanh, từ trong linh hồn của Hứa
Thanh, từ nhục thể của hắn, cùng với linh hải, thậm chí là cả trong pháp khiếu,
đều có dị chất nhanh chóng sinh sôi.
Giống như thân thể của hắn đã trở thành một cái thế giới, mà mặt trăng kia
đã trở thành nửa khuôn mặt Thần Linh của thế giới này, giờ phút này Thần Linh
mở mắt ra, vạn vật như bị ảnh hưởng, đều bị cái đầu nguồn kia cưỡng ép cải
biến.
Cùng lúc đó, bên trên mặt trăng bỗng bộc phát ra một cỗ thần niệm cường
hãn, trấn áp tới trên linh hồn Hứa Thanh, muốn hắn phải triều bái, khuất phục.
"Tôn ta làm chủ, ngươi có thể vĩnh sinh, tới Chủ Thần Vực, sẽ được ban
thưởng cõi yên vui."
Linh hồn Hứa Thanh giống như hóa thành thân ảnh, run rẩy dưới đạo thần
niệm kia, bị nó xé rách, giờ phút này vô tận đau đớn toàn diện bộc phát, truyền
khắp toàn thân của hắn, muốn khiến hắn quỳ xuống, khuất phục dưới đạo thần
niệm kia.
Nhưng Hứa Thanh lại cười, trong tâm bộc phát sát cơ.
“Vĩnh sinh do người khác ban cho, ta không cần!"
"Về phần Thần Vực... Nửa khuôn mặt Thần Linh nhìn ba lần vào một nơi
thì được gọi là Thần Vực, vậy ta rất muốn biết, người bị nó nhìn ba lượt không
chết, sẽ là cái dạng gì?"
"Cho nên, tôn ngươi là chủ, ngươi cũng không xứng!"
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên ánh sáng âm u, toàn lực chống cự, trong thức
hải của hắn lập tức hiện ra hư ảnh Kim Ô, nó gào thét một tiếng, truyền ra tia
sáng vạn trượng, càng có Quỷ Đế Sơn lay động, cùng hình thành lực lượng trấn
áp.
Trong thời gian ngắn vầng trăng và thân ảnh ở trên đó cũng bạo phát ra thần
niệm càng mạnh hơn nữa, thúc giục dị chất sinh ra càng nhiều hơn nữa, muốn
khiến Hứa Thanh bị xâm nhập nghiêm trọng hơn