QUANG ÂM CHI NGOẠI

Sau khi cảm thụ những thứ này, Hứa Thanh liền nhẹ giọng nói lại.

"Mặt khác, dị chất..... Ta cũng có!"

Hứa Thanh vừa nói, khỏa độc đan bên trong tòa Thiên Cung thứ ba của hắn

lập tức ầm ầm bộc phát, độc màu đen vô tận chợt khuếch tán, trong khoảnh

khắc tất cả độc trong đó tuôn ra, tràn ngập toàn bộ thức hải Hứa Thanh.

Trào về phía mặt trăng, xâm nhập ngược lại!

Mà trong quá trình này, từng đám dị chất thuộc về Hứa Thanh cũng sinh sôi

ra ở trong thức hải của hắn, càng lúc càng nhiều, không ngừng xâm nhập tới

mặt trăng kia.

Khiến cho màu sắc biên giới của mặt trăng cũng xuất hiện biến hóa, trong

màu đỏ hỗn hợp thêm cả màu đen, mơ hồ lộ ra màu tím.

Loại chuyện này, trước đó chưa từng có!

Chấp Kiếm Đình đã nghiên cứu đồ đằng này nhiều năm, lúc trước bọn họ

cũng gặp phải một màn tương tự Hứa Thanh bây giờ, hồn ảnh thiếu niên kia

chính là oán khí sau khi bị Quỷ Đế đánh giết hình thành, không hề có thần trí,

không có quá nhiều ký ức, tất cả những thứ gã huyễn hóa ra tựa hồ chỉ là một

tia bản năng.

Gã theo bản năng thể hiện ra mặt trăng màu đỏ, hình thành một loại lực

lượng cùng loại với Thần Linh, trấn áp hết thảy.

Chỉ là loại lực lượng Thần Linh này cũng chỉ là hư ảo, theo Chấp Kiếm

Đình phân tích, đây hẳn là cảnh tượng trong ký ức của vị thiếu niên từ Thần

Vực kia hiển hóa ra mà thôi.

Như Kính Hoa Thủy Nguyệt vậy, tất nhiên không cách nào so sánh với lực

lượng Thần Linh chân chính.

Cho nên cường giả Chấp Kiếm Đình có thể trấn áp nó xuống, mà sau khi tu

sĩ xông cửa gặp phải, có thất bại cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, nhiều nhất là

tâm thần suy yếu, nhưng không có mạo hiểm bị đoạt xá.

Về phần dị chất mặc dù cũng có, nhưng chỉ cần nhanh chóng khu trừ thì

cũng không hề gây nguy hiểm tới sinh mệnh, cũng không có nồng đậm như vậy,

phần lớn …đều là hư ảo.

Nhưng hôm nay, hết thảy mọi thứ đều cải biến.

Dị chất của Hứa Thanh, rõ ràng đang xâm nhập ngược lại dị chất của thanh

niên kia!

Xâm nhập …là phương thức biểu hiện của dị chất, giống như khi nửa khuôn

mặt Thần Linh đến đại lục Vọng Cổ vậy, khi khí tức của nửa khuôn mặt Thần

Linh xâm nhập vạn vật, bất kể là hư ảo hay là vật thật, đều có thể bị nó xâm

nhập.

Mà dị chất xâm nhập, không phải là thứ mà nhận thức của tu sĩ bây giờ có

thể nắm giữ.

Giờ phút này trong thức hải Hứa Thanh, mặt trăng màu đỏ kia lần đầu tiên

xuất hiện rung động, mà trong sự rung động lắc lư này, bỗng nhiên có một tiếng

hít thở tựa như đến từ vô tận xa xôi, từ hư vô cách vô biên, lại như từ trong năm

tháng trường hà, từ bên trong mặt trăng màu đỏ kia truyền ra.

Cũng không nói cụ thể được, vì nó chỉ là một cái âm thanh hô hấp.

Nhưng nháy mắt ngay khi hơi thở này xuất hiện, trong thức hải Hứa Thanh

lập tức vang lên một tiếng nổ vang ngập trời, trong thân thể của hắn bạo khai ra

chấn động rung chuyển trời đất, toàn thân Hứa Thanh run lên, giờ khắc này linh

hồn của hắn truyền ra một cảm giác đau đớn kịch liệt, tựa như muốn tan vỡ,

chia năm xẻ bảy.

Thiên Cung của hắn cũng tương tự nổ vang, lập tức xuất hiện từng đạo khe

hở tựa như muốn sụp xuống.

Thức hải của hắn cũng giống như thế, lay động kịch liệt, thân thể của hắn lại

càng tương tự như vậy, lục phủ ngũ tạng bắt đầu toái diệt, Quỷ Đế Sơn truyền ra

từng tiếng nổ vang, Kim Ô gào thét thê lương.

Cuối cùng tất cả những thứ này, khiến cho Hứa Thanh đang đứng ở vị trí

3000 trượng trên Thái Sơ Ly U Trụ bỗng nhiên há miệng phun ra máu tươi, toàn

thân càng là như vậy, mọi lỗ chân lông trên người đều có huyết vụ phun ra.

Đau nhức mãnh liệt đến cực hạn tràn lan khắp toàn thân Hứa Thanh, thức

hải của hắn xuất hiện dấu hiệu sụp xuống, giờ phút này mắt của hắn lập tức tối

sầm, thân thể không cách nào đứng vững trên Thái Sơ Ly U Trụ.

Dưới sự chú ý của và ánh mắt hi vọng phía dưới, hắn trực tiếp ngã xuống.

Trong nháy mắt đại địa phía dưới vang lên vô số tiếng kinh hô, một đạo thân

ảnh huyết sắc từ mặt đất gào thét bay đến, tốc độ cực nhanh cơ hồ là lập tức tới

gần, một tay tiếp được Hứa Thanh.

Thân ảnh này, chính là Huyết Luyện Tử.

Sau khi lão tiếp được Hứa Thanh, thần sắc trở nên ngưng trọng, nhanh

chóng lấy ra một khỏa đan dược màu vàng, trực tiếp nhét vào trong miệng Hứa

Thanh.

Vừa muốn quan sát, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, từ độ cao 3000 trượng

trên Thái Sơ Ly U Trụ lại truyền ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Chính là thân ảnh đội trưởng, y cũng tương tự ngã xuống, trong miệng phun

ra máu tươi, toàn thân cũng tràn ngập huyết vụ.

Càng thêm khoa trương chính là, giờ phút này nửa người dưới của y, từ chỗ

bụng trở xuống đã trực tiếp nổ tung, tựa hồ ăn phải đồ vật không thể ăn.

Ánh mắt Huyết Luyện Tử ngưng tụ lại, cũng một tay tiếp được, sau đó đưa

mắt nhìn hai người trong tay, rất là im lặng.

Mà giờ khắc này, sau khi Hứa Thanh nuốt vào khỏa đan dược màu vàng kia

liền đã tỉnh lại, mặc dù thân thể còn suy yếu, mặc dù thức hải có cả nghìn vết

thương và cả trăm lỗ hở, nhưng hắn có thể nhìn ra trong thức hải của mình

nhiều ra thêm một vật, hô hấp lập tức dồn dập, trong mắt cũng lộ ra ánh sáng

mãnh liệt.

Đó là một mặt trăng màu tím rất nhỏ.

Nó tuy nhỏ, nhưng bên trong lại uẩn dưỡng một cỗ lực lượng kinh tâm động

phách!

Sau khi Hứa Thanh cảm thụ thì tâm thần lập tức chấn động, trong mắt lộ ra

kỳ mang, mà lúc này đội trưởng bên cạnh cũng mở mắt ra, trong mắt mang theo

vẻ cuồng nhiệt.

Cùng lúc đó, một khu vực cách Nghênh Hoàng Châu cực kỳ xa xôi, trong

một góc ở cực tây của đại lục Vọng Cổ, nơi mà nhân tộc hầu như không đặt

chân tới, trong bầu trời đêm, nơi này có những đạo hồng mang lập lòe.

Bởi vì khoảng cách, cho nên mặt trời cách nơi này gần nhất cũng không

cách nào chiếu rọi tới đây, cho nên phiến khu vực này quanh năm đều chìm

trong đêm tối.

Trên bầu trời, ngoại trừ nửa khuôn mặt Thần Linh ra, cũng chỉ có một mặt

trăng màu đỏ.

Mặt trăng yêu dị đột nhiên lập lòe tràn ra hồng mang, thoáng chiếu rọi đại

địa bên dưới, lộ ra... Mặt đất tràn đầy hài cốt.

Vô số thi hài bị gió hong khô, phủ kín trong phạm vi cực lớn của khu vực

này, số lượng quá nhiều, từng tộc lại từng tộc, một nhóm lại một nhóm, nếu đào

sâu tiếp nữa, có lẽ ở sâu dưới lòng đất còn có thêm nhiều hơn.

Không biết những tộc quần dị tộc này đã tử vong bao lâu, có lẽ 1000 năm,

có lẽ càng lâu hơn, vả lại mỗi một cỗ hài cốt, khi còn sống đều dùng hai tay che

lại gương mặt.

Mà giờ phút này, bên trong mặt trăng màu đỏ ở trên bầu trời bỗng mơ hồ

truyền ra một tiếng lẩm bẩm.

"Tiêu tán mất hai tia Thần Tức, nhưng tiêu tán có thể bổ sung, nhiều năm

qua đều là như thế, ta vốn không nên thức tỉnh vì lý do này?"

"Không đúng, có người... Cướp đoạt một tia Thần Nguyên của ta?"

"Là ai?"

Giọng nói này vừa truyền ra, dị chất trên đại địa lập tức ầm ầm bộc phát, cả

khu vực biến thành một mảnh vặn vẹo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi