Nhưng lần này Hứa Thanh đã có chuẩn bị.
Hứa Thanh đã trải qua một lần di hình hoán vị của đối phương, nếu như đã
lựa chọn ra tay phá hoại, dĩ nhiên sẽ có biện pháp đối kháng.
Cho nên gần như nháy mắt khi Đạo Tử Thái Ti Tiên Môn Trương Ti Vận
xuất thủ, Hứa Thanh liền giơ lên mảnh gương nhỏ đã lấy ra lúc trước.
Mặt gương lập lòe phát ra ánh sáng, trực tiếp chiếu vào trong mắt Trương Ti
Vận phía dưới.
Tâm thần Trương Ti Vận chấn động, hiệu dụng của tấm gương phát huy
khiến linh hồn của gã lập tức đọng lại một chút, quá trình thi pháp bị cắt đứt.
Cùng lúc đó Hứa Thanh cũng triển khai khối gỗ màu đen.
Trong nháy mắt tiếp theo khối gỗ màu đen huyễn hóa ra Huyền Linh Vĩnh Ý
Môn, hướng về phía Trương Ti Vận, lập tức mở ra.
Sau khi mở ra, từ bên trong trực tiếp bay ra một trái tim hư thối.
Trái tim này vừa xuất hiện, thân thể Trương Ti Vận liền dừng lại, trong mắt
lộ ra vẻ mờ mịt.
Huyền Linh Vĩnh Ý Môn đã trải qua hai lần tế luyện, có thể phong ấn cấp
độ sinh mệnh, giờ khắc này... sinh mệnh của Trương Ti Vận, đã bị nó đóng
băng ngưng kết.
Pháp thuật của gã căn bản không cách nào tiếp tục triển khai, mà mượn nhờ
cơ hội này mà Hứa Thanh nhanh chóng rút lui, cấp tốc bay lên trên cao.
Nhưng Hứa Thanh cảm thấy như thế vẫn còn chưa đủ để giải tỏa ra hết sát ý
trong lòng mình, thế nên trong khi bản thân phóng đi, đồng thời Hứa Thanh
điều khiển Ảnh Tử nhanh chóng trầm xuống, nháy mắt lan tràn về phía Trương
Ti Vận.
Thừa dịp cấp độ sinh mệnh của Trương Ti Vận bị phong ấn, Ảnh Tử liền tát
một cái qua, phịch một tiếng, đánh thân thể của Trương Ti Vận tới phía đám thi
hài cuồng bạo trên căn nhà gỗ ngũ giác.
Quy tắc của nơi đây là không thể giết người, tự nhiên Hứa Thanh sẽ không
vi phạm, hắn cảm thấy nếu như Chấp Kiếm Đình đã nhiều lần nhắc nhở điểm
này, có lẽ sẽ có phương pháp dò xét.
Ví dụ như ngọc giản truyền tống đưa cho bọn hắn.
Nhưng nếu mượn đao giết người, hiển nhiên không có nằm ở trong cái quy
tắc này.
Sau khi làm xong hết thảy thì Ảnh Tử lại nhanh chóng bay trở về, Hứa
Thanh bộc phát tốc độ, nháy mắt liền lao ra ngàn trượng.
Độ cao này đã không còn nhìn thấy cảnh tượng bên dưới hố sâu, nhưng vẫn
có thể nghe thấy từng trận gào thét cùng với âm thanh thê lương của Trương Ti
Vận sau khi khôi phục lại vang vọng từ hố sâu phía dưới.
"Còn có mệnh đăng của gã!"
Hứa Thanh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm xuống phía dưới, hắn đang đợi
đối phương chết, nhìn xem có cơ hội cầm đi mệnh đăng của gã hay không.
Nhưng ngay khi Hứa Thanh đang cân nhắc việc này, bỗng nhiên có một cỗ
cảm giác nguy cơ khiến cho hắn sởn hết cả gai ốc, tóc gáy dựng đứng, đột nhiên
nổ vang ở trong đầu của hắn.
Tinh thần của hắn dấy lên từng cơn sóng lớn động trời, mà nguồn gốc của
hết thảy cái này, đều xuất phát từ phương hướng hố sâu bên dưới, chỗ đó xuất
hiện một đạo ánh sáng.
Hứa Thanh cúi đầu liếc mắt nhìn ánh sáng, trong đầu liền kịch liệt nổ vang,
trời đất quay cuồng.
Vào thời khắc này dường như toàn bộ thế giới cũng đều trở nên vặn vẹo, bát
phương trở nên mơ hồ, trong một cái nháy mắt đó, linh hồn và với máu thịt đều
giống như muốn chia năm xẻ bảy.
Bởi vì ở phía dưới hắn, dưới căn nhà gỗ bị năm sợi xích treo giữa bầu trời
mà hắn không nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm giác được, bên trong hố sâu đen
nhánh vô tận, bỗng nhiên xuất hiện...
Một con mắt!
Một con mắt màu vàng cực lớn!
Con mắt này quá lớn, lớn tương tự như cái hố sâu ngàn trượng này vậy.
Thật giống như ở dưới đáy của cái hố sâu này có một tồn tại không cách nào
tưởng tượng đang ngủ say, đối với tồn tại đó mà nói, cái hố sâu này chỉ là một
cái lỗ trên con mắt của tồn tại này.
Giờ phút này tồn tại kia bỗng thức tỉnh, mở mắt ra nhìn về phía cái lỗ này.
Trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, hình như hết thảy sinh mệnh ở trong mắt tồn
tại đó đều là con sâu cái kiến, phương pháp cùng tồn tại duy nhất chính là
chuyển hóa quy thuận về phía đầu nguồn của sinh mệnh bắt đầu từ chính tồn tại
đó.
Đây chính là nghiền ép từ trên cấp độ sinh mệnh!
Chỉ liếc mắt nhìn qua, tóc, mắt, ngón tay, thậm chí hết thảy máu thịt của
Hứa Thanh tựa hồ đều sinh ra ý thức độc lập, không còn thuộc về hắn, muốn lập
tức phân liệt tách ra khỏi thân thể của hắn.
Dị chất nồng đậm đến cực hạn toàn diện bộc phát trên người của hắn, thậm
chí thân hình Hứa Thanh cũng bắt đầu dị hoá, đau đớn và xé rách không cách
nào hình dung hiện ra trên khắp toàn thân hắn.
Hứa Thanh muốn truyền tống nhưng giờ phút này khó có thể triển khai, hắn
chỉ có thể dựa vào ý chí cưỡng ép để cho bản thân không bị phân tách, Tử
Nguyệt trong cơ thể lập lòe và độc đan bộc phát, vừa trấn áp triệt tiêu vừa
cưỡng ép lao ra, triển khai tốc độ cao nhất tiến lên phía trên.
Nhưng khí tức đến từ con mắt màu vàng kia quá mức kinh khủng, trong khi
Hứa Thanh vùng vẫy thì tốc độ cũng dần dần chậm lại.
Mắt thấy như thế, Hứa Thanh đang muốn triệu hoán Ảnh Tử bao vây thân
thể của mình.
Nhưng đúng lúc này bên trong đống bùn một bên bỗng nhiên bay ra một con
rết, nháy mắt liền tới gần phía Hứa Thanh.
Thân thể nữ tử trên thân con rết kéo lại cánh tay Hứa Thanh, thân thể
nhoáng một cái, con rết bay nhanh về phía trên hố sâu, mang theo Hứa Thanh
vọt lên như điên.
Có thể tu vi của nàng không bằng Hứa Thanh, nhưng tốc độ của nàng lại
không bị ảnh hưởng dưới ánh mắt kia, giờ phút này nàng trực tiếp kéo theo Hứa
Thanh bay nhanh, bay lên mấy ngàn trượng, cùng lúc đó tiếng hát hí khúc trong
hố sâu mang theo âm thanh rung động, lại lần nữa vang vọng.
"Kiếp trước không đến, vãng sinh thường tại, cắt tương tư vẽ trần ai....."
"Kiếp này lưỡng lự, quãng đời dài còn lại chôn vùi, ai lại quay về luân phiên
trong chờ đợi....."
Tiếng hát thê lương nhưng cũng du dương không ngừng vang vọng, mà con
mắt màu vàng cực lớn kia sau khi nghe tiếng hí khúc rõ ràng dần dần khép kín,
giống như tiếng hát này có ý nghĩa đặc thù với Thần, dần dần khiến Thần ngủ
say.
Nhưng dị chất nơi đây đã trở nên vô cùng mãnh liệt, cảm giác cuồng bạo
cũng giống như vậy, bốn phía cũng xuất hiện rất nhiều dị quỷ, phát ra vô số
tiếng rống thê lương hung tàn.
Tâm thần Hứa Thanh chấn động, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Bên trong khắp Quỷ Động, tràn ra vô cùng nhiều quỷ dị.
Giờ phút này nhìn lại, tựa hồ có người chuyên môn bố trí căn nhà gỗ kia ở
nơi này, thực hiện một nghi thức nào đó để... khiến cho tồn tại trong hố sâu kia
ngủ say bất tỉnh.
Mà nữ tử thân rết này, cũng hoàn toàn bất đồng với những con quỷ dị mà
Hứa Thanh gặp phải.
Thế mà nàng lại xuất hiện vào ngay giây phút nguy hiểm để cứu hắn rời đi,
mặc dù đây cũng có nguyên nhân là Hứa Thanh đã cứu nàng lúc trước, nhưng
trước giờ Hứa Thanh chưa bao giờ thấy qua loại cử chỉ báo ân này ở trên người
những dị loại như thế!
Lúc này Hứa Thanh có chút phức tạp nhìn nữ tử thân rết bên người, nhưng
đối phương không nhìn lại hắn mà dùng tốc độ cao nhất chạy nhanh, cho đến
khi cách xa ngàn trượng mới dừng lại.
Nàng hơi nhẹ gật đầu về phía Hứa Thanh, sau đó mở to miệng phun ra rất
nhiều mảnh vỡ Thái Sơ Ly U Trụ, không sai biệt lắm khoảng 170-180 mảnh.
Sau khi ném cho Hứa Thanh, thân hình của nàng nhoáng một cái trực tiếp
chui vào trong đất bùn, biến mất không thấy gì nữa.
Hứa Thanh trầm mặc nhìn qua hố sâu đã biến thành một nơi cực kỳ nguy
hiểm, tràn ngập vô số dị quỷ gào thét kịch liệt, vào thời khắc này ngọc giản
truyền tống trong tay cũng tự động lập lòe.
Thời gian khảo hạch đã kết thúc.
Không cần Hứa Thanh bóp, bản thân ngọc giản tự động bộc phát ra một cỗ
lực lượng truyền tống.
Hứa Thanh chần chờ một chút, cũng không ném ngọc giản truyền tống đi,
mặc kệ tia sáng bao phủ bản thân, bắt đầu truyền tống.
Vào khoảnh khắc trước khi truyền tống, hắn cúi đầu xuống lần nữa nhìn
thoáng qua cái hố sâu này.
"Nơi đây, đến cùng ẩn chứa bí ẩn gì....."
"Tế đàn kia, là ai bố trí?"
"Nữ tử bên trong căn nhà gỗ kia còn sống hay chết?"
"Tại sao hí khúc mà nàng hát lại có thể khiến cho tôn Thần Linh trong lòng
đất ngủ say?"
Đây cũng chính là tôn Thần Linh thứ ba mà Hứa Thanh tiếp xúc đến.
Thứ nhất, chính là nửa khuôn mặt Thần Linh trên trời.
Thứ hai, chính là Hồng Nguyệt.