QUANG ÂM CHI NGOẠI

Khi xác định một việc thì không thể chỉ dựa vào phỏng đoán cùng phán

đoán, phân tông không đến tiếp đón, rất có khả năng vẫn còn tồn tại những vấn

đề khác.

Còn cuối cùng là nguyên nhân gì, nghiệm chứng rất là đơn giản, đi một

chuyến tới đó nhìn xem là biết.

Tử Huyền Thượng Tiên ngẩng đầu, nhìn lên Quận Đô trên bầu trời.

Mặc dù phân tông không xuất hiện, không cách nào tiếp dẫn khiến bọn họ sẽ

khó đi lên, nhưng đối với Tử Huyền Thượng Tiên mà nói, việc này không khó

giải quyết.

Trong mắt Ngũ gia cũng lộ ra một tia âm lãnh, mà những người khác phần

lớn cũng đều như có điều suy nghĩ, không ít người lén lút nhìn về phía Hứa

Thanh và đội trưởng.

Hai người đạo lữ Trần Đình Hào cũng phát hiện không bình thường, Trần

Đình Hào lập tức khách khí mở miệng hỏi thăm.

"Tử Huyền tiền bối, Hứa Thanh đạo hữu, Nhị Ngưu đạo hữu, phân tông

Liên Minh Bát Tông của các ngươi có khả năng đã xảy ra vấn đề, sau khi đi vào

ta sẽ hỏi thăm một chút, nhưng nếu như chỉ là tiếp dẫn vào thành mà nói, chúng

ta có thể hỗ trợ."

Gã nói xong, lập tức lấy ra ngọc giản truyền âm.

Hứa Thanh cùng đội trưởng nghe vậy liền cúi đầu về phía Trần Đình Hào,

biểu thị cảm tạ.

Tử Huyền Thượng Tiên khẽ gật đầu, nếu không cần thiết nàng cũng không

muốn vừa tới ngày đầu tiên liền vận dụng quan hệ của mình ở Quận Đô, nhất là

khi dùng vào loại chuyện nhỏ nhặt này.

Với cả lý do quan trọng nhất, nơi này là Quận Đô, bên trong đông đảo

cường giả, sau khi tới đây không thể hành xử không chỗ cố kỵ giống như lúc ở

bên Nghênh Hoàng Châu được.

Ở nơi này, xử lý tất cả mọi việc đều cần phải cực kỳ cẩn thận.

Nhất là một khắc khi vừa mới đặt chân đến.

Cho nên trước tiên nàng cần phải biết rõ, xem phân tông của Liên Minh Bát

Tông đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Vì vậy dưới sự hỗ trợ của Trần Đình Hào, rất nhanh bên trong Quận Đô liền

có ba đạo ánh sáng bay ra, hóa thành ba người.

Ba người này mặc một bộ trường bào màu nâu đậm, trên người còn có sấm

sét vờn quanh, hiển nhiên là đồng tông của Trần Đình Hào.

Nhưng mà thoạt nhìn không giống Chấp Kiếm Giả.

Sau khi đến thì hàn huyên một phen, dưới Trần Đình Hào giới thiệu, Hứa

Thanh biết được ba người này là đệ tử của Thái Cổ Lôi Mạch, bọn họ là tuần tra

trong Quận Chế của Quận Đô.

Sau khi ba người bọn họ nghe Trần Đình Hào giới thiệu Hứa Thanh và đội

trưởng là Chấp Kiếm Giả mới, rõ ràng càng thêm khách khí, thần sắc mang theo

tôn kính, một đường hộ tống một đoàn người Liên Minh Bát Tông lăng không

dựng lên, bay thẳng đến Quận Đô.

Một màn này, khiến cho Hứa Thanh giỏi về quan sát lần nữa có chút hiểu

thêm đối với địa vị của Chấp Kiếm Giả.

Đồng thời hắn cũng theo bản năng nhìn tới Quận Đô càng lúc càng gần phía

trước.

Từ xa nhìn tới, đây là một tòa thành hình tròn, khí thế vô cùng mênh mông,

bốn phía tồn tại những bức tường cao vờn quanh, còn có vô số phù văn và ấn ký

lập lòe ở bên trong, hình thành một luồng sóng uy áp kinh khủng.

Nhất là lúc tới gần, luồng uy áp cực kỳ kinh người này liền đảo qua trên

người bọn họ, giống như đang nghiệm chứng thân phận vào thành.

Có Trần Đình Hào cùng với ba người tuần tra trong Quận Chế bảo đảm, tư

cách vào thành được nghiệm chứng, một đoàn người Hứa Thanh không gặp

phải trở ngại gì, vô cùng thuận lợi bước vào bên trong Quận Đô.

Theo bọn họ bước vào, một tòa thành hùng vĩ rõ ràng chiếu vào trong mắt

Hứa Thanh.

Quận Đô tuy lớn, nhưng lại vô cùng ngay ngắn trật tự, trước mặt là vô số

phố xá với đông đảo kiến trúc, phần lớn là màu thanh ngọc, đỉnh là màu đỏ tía,

thoạt nhìn vô cùng đại khí, đồng thời cũng tồn tại một cảm giác trang nghiêm.

Lại bởi vì bên trong thành trì còn có từng gốc linh thực tô điểm thêm nét

đẹp, tràn ngập ở những nơi hẻo lánh cùng với trên đường phố, thế nên bên trong

vẻ trang nghiêm, nơi này còn mang theo một chút cảm giác trang nhã.

Còn có từng luồng linh khí nồng đậm từ trong từng hòn gạch từng viên ngói,

trong từng cọng cây ngọn cỏ, thời khắc tràn ra, bao phủ bát phương, khiến cho

toàn bộ Quận Đô tràn ngập cảm giác dào dạt thư thái.

Trong đó cũng có không ít phàm tục và đông đảo tu sĩ, thả mắt nhìn tới, đầu

đường xôn xao, tưng bừng náo nhiệt.

Nhất là khi nhìn từ xa, những tòa kiến trúc nơi đây tỏa ra cảm giác tràn đầy

đại khí, nhưng khi nhìn lại gần cũng không thiếu vẻ đẹp đẽ, đông đảo những tòa

đình viện nhà giàu với cửa lớn, những căn nhà nghèo cửa nhỏ cũng hiện ra sự

tinh xảo.

Vô luận là từ quy mô hay là tạo hình, đều không phải là thành trì của Liên

Minh Bát Tông có thể so sánh, giữa song phương hiện ra rõ ràng chỗ hơn kém

về nội tình.

Mà thứ khiến cho Hứa Thanh thấy chấn động nhất trong Quận Đô, là hai cái

địa phương.

Thứ nhất, bởi vì Quận Đô trôi lơ lửng ở trước ngực pho tượng Huyền U Cổ

Hoàng, cho nên khi đứng ở trong này ngẩng đầu, cái thứ nhất thấy không phải

là nửa khuôn mặt Thần Linh, cũng không phải là mặt trăng hay mặt trời, mà

chính là cái đầu của pho tượng Huyền U Cổ Hoàng.

Con mắt thần thánh của nó bao quát muôn dân trăm họ, bên trong còn lộ

hiện ra một tia thương cảm đối với chúng sinh, vô cùng rõ ràng chiếu vào mắt

từng người trong Quận Đô.

Thứ hai, đó là từ sau khi bước vào Quận Đô, Hứa Thanh liền có một loại

cảm giác, tựa như mình đang đứng ở đỉnh phong của Phong Hải Quận, thân thể

của hắn, linh hồn của hắn, thậm chí hết thảy, tựa hồ một khắc khi đi vào trong

tòa thành trì, liền mơ hồ dung hợp lại cùng với Phong Hải Quận.

Loại cảm giác này vô cùng kỳ dị, từ trước tới giờ, khi đi qua bất luận một

tòa thành trì nào, Hứa Thanh cũng chưa từng trải qua loại cảm giác này.

Mà nơi đây rõ ràng không phải kiến trúc cao nhất của Phong Hải Quận.

"Đó là lực lượng vận khí." Tử Huyền Thượng Tiên nhẹ giọng mở miệng.

"Nơi đây là Đô Thành của một Quận, là hạch tâm của toàn bộ Phong Hải

Quận, thế nên nơi đây sẽ hội tụ toàn bộ vận khí của Phong Hải Quận, mặc dù

vận khí là một thứ hư vô mờ mịt, nhưng nó quả thực tồn tại."

"Chỉ là, phần lớn vận khí đều hội tụ trên từng cái tộc quần chính thống, tông

môn và các nhóm thế lực rất khó có được."

Hứa Thanh nghe vậy liền như có điều suy nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi