QUANG ÂM CHI NGOẠI

Việc của Liên Minh Bát Tông, đã được giải quyết thuận lợi.

Trong đình viện, toàn bộ phân tông đang mở yến hội hoan nghênh đám

người Hứa Thanh tới.

Lúc này đội trưởng vô cùng đắc ý, nâng ly cạn chén cùng mọi người, lăn lộn

có phần thân thuộc cùng với những vị Chấp Kiếm Giả kia.

Những người này phần lớn đều đã nghe được rằng lần này bên trong những

Chấp Kiếm Giả của Nghênh Hoàng Châu, có một người vấn tâm chỉ nhận được

đạo ánh sáng một trượng.

Mà từ những biểu hiện ngày hôm nay của đội trưởng, bọn họ cũng đều đoán

được người này là ai, nhưng bọn họ đều là người hiểu đạo lí đối nhân xử thế, đã

cầm được linh thạch, lại có Trần Đình Hào nhiệt tâm giới thiệu, tự nhiên không

sẽ chủ động vạch trần, đôi bên chung sống với nhau coi như hòa hợp.

Tử Huyền Thượng Tiên cũng không tham dự yến hội, mà kêu người cầm

một chút đan dược đưa tới cho Hứa Thanh.

Những đan dược này, mỗi một khỏa đều là vật tùy thân của nàng, lại còn rất

trân quý phi phàm.

Cầm lấy đan dược, mặc dù Hứa Thanh không biểu hiện hay nói gì, nhưng

trong lòng vẫn có chút gợn sóng.

Nhưng hắn không giỏi ăn nói, không biết phải nói cái gì nên chỉ có thể

truyền âm nói cảm tạ.

"Tiểu bằng hữu, tại sao lại trở nên khách khí như vậy rồi?"

Bên trong ngọc giản truyền âm, giọng nói mang theo một chút hấp dẫn

quyến rũ của Tử Huyền vang lên, sau khi rơi vào bên trong tâm thần liền khiến

cõi lòng của trở nên ngứa ngáy.

"Ta ở phòng giáp một, nếu ngươi có vấn đề gì trên tu hành, có thể lén lút tới

tìm ta nha."

Câu nói cuối cùng bên trong ngọc giản càng khiến cho tâm thần Hứa Thanh

nhảy dựng lên, lặng lẽ thu hồi ngọc giản rồi bình phục lại cõi lòng.

Mặc dù thương thế của hắn khá nghiêm trọng, nhưng muốn khôi phục lại

cũng rất nhanh, dẫu sao những cái này đều là hắn kêu Ảnh Tử làm ra, bản thân

tự có chừng mực.

Với cả nếu so với những nguy cơ sinh tử kia mà nói, chút thương thế này

chỉ có thể coi là vết thương nhẹ.

Vì vậy hắn tự nhiên cũng tham dự vào yến hội, nhìn đội trưởng nâng ly cạn

chén bên kia, Hứa Thanh quay qua hỏi Trần Đình Hào bên cạnh về thông tin

liên quan tới Diêu Vân Tuệ.

"Trước kia nhân tộc có thể thừa kế tước vị, nhưng sau khi Nhân Hoàng thế

hệ này lên ngôi, đã huỷ bỏ chế độ thừa kế này, cho nên bây giờ gia chủ của Đạo

phủ không còn tước vị Thiên Hậu nữa."

"Nhưng dẫu sao lão tổ của Đạo phủ vẫn là người có công với nhân tộc, cho

nên vô luận là Quận Trưởng hay là Cung chủ, đều gọi gia chủ Diêu gia là Hầu

Gia, vị Hầu Gia này có ba người con, hai nam một nữ, Diêu Vân Tuệ chính là

tiểu nữ nhi của Hầu Gia."

"Diêu Vân Tuệ này cũng từng là một nhân vật phong vân của Quận Đô, năm

đó khi gả cho Thái Ti Tiên Môn của Nghênh Hoàng Châu các ngươi, khiến cho

bốn phía dấy lên rất nhiều nghị luận, bởi vì nếu nhìn từ bên Đạo phủ, thân phận

song phương chênh lệch quá lớn, mà sau đó nghe nói đạo lữ của ả mất sớm, ả

cũng lưu lại một đứa con với Thái Ti Tiên Môn, bản thân thì sớm trở về Diêu

phủ."

"Quan hệ của người này ở trong Quận Đô rất rộng, bối cảnh của bản thân

càng không tầm thường, bản thân lại có dung nhan tuyệt mỹ, nghe nói cũng có

một chút quan hệ cùng với Tư Mã chấp sự xuất thân Thái Ti Tiên Môn của

Chấp Kiếm Cung, bản thân càng là Ti trưởng đệ tam ti của Ti Luật Cung."

Trần Đình Hào giới thiệu những thứ trọng tâm cho Hứa Thanh.

"Nhưng mà Chấp Kiếm Cung chúng ta cũng không sợ Ti Luật Cung, Tư Mã

chấp sự cũng không phải là loại người thích làm việc tư, ngươi không cần băn

khoăn, mặt khác... Thật ra tất cả mọi người đều không thích Diêu phủ."

Trần Đình Hào vừa muốn cầm lấy chén rượu, đã bị đạo lữ của gã nhìn lướt

qua, có chút lúng túng, muốn uống lại không dám uống, vì vậy ho khan một

tiếng, tiếp tục mở miệng kể tiếp cho Hứa Thanh.

"Lý niệm của Chấp Kiếm Cung chúng ta không hợp với Diêu phủ."

"Đối với hai đại ngoại tộc bên trong Quận cùng với Thánh Lan tộc kia, chủ

trương của Chấp Kiếm Cung chúng ta chính là chấn nhiếp, không tiếc đánh một

trận, Cung chủ nhiều lần đưa ra ý kiến muốn quét sạch Phong Hải Quận, trấn áp

Thánh Ma tộc và Cận Tiên tộc."

"Mà Diêu gia thì lại cố hết sức phản đối, bọn họ cho rằng đánh đánh giết

không giải quyết được vấn đề, chủ trương dung hợp sâu hơn cùng với ngoại tộc,

cho nên trong toàn bộ Quận Đô, Diêu gia bọn họ chính là người đi đi lại lại

cùng với Thánh Ma tộc và Cận Tiên tộc nhiều nhất, thậm chí còn thông hôn,

Thánh Lan tộc cũng là nơi mà bọn họ nhiều lần ra ngoài tới thăm, mỗi lần đều

là bộ dạng nô tài."

Thần sắc Trần Đình Hào lộ ra sự khinh thường.

"Thật không biết nếu lão tổ Thiên Hậu của bọn họ biết rõ việc này, có thể bò

ra từ trong quan tài, một cái tát chụp chết những thứ tử tôn hậu bối không có cốt

khí này hay không."

Nói đến đây, Trần Đình Hào nhịn không được cầm lấy bầu rượu, uống một

ngụm lớn.

Đạo lữ của gã ngồi cạnh nhìn thấy, lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng có thể nhìn

thấy rất rõ trong mắt của nàng đều là sự ôn nhu.

Yến hội cũng không kéo dài quá lâu, sau khi mặt trăng bên ngoài lên cao

liền kết thúc, Hứa Thanh và đội trưởng đưa mọi người ra khỏi phân tông, sau đó

đi dạo trong đình viện.

Ánh trăng sáng rực chiếu xuống dưới chân hai người, còn có từng trận gió

nhỏ thổi tới, thổi bay những sợi tóc của Hứa Thanh và đội trưởng, cũng khiến

mùi rượu trên người bọn họ tản ra bốn phương.

"Tiểu Thanh, cuối cùng chúng ta cũng đến Quận Đô rồi!" Rõ ràng lúc này

trong lòng đội trưởng đang tràn đầy vui sướng, cười lớn mở miệng, còn lấy ra

một quả táo, há miệng cắn một miếng lớn.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn pho tượng Huyền U Cổ

Hoàng, nhẹ gật đầu.

"Còn nhớ lúc trước ta nói cái gì với ngươi không, kiếp này, chúng ta cùng

nhau đồng hành!"

"Quận Đô, không phải điểm cuối cùng của chúng ta, chỉ là khởi điểm của

chúng ta mà thôi."

"Tiếp theo, chúng ta phải đứng vững gót chân ở Chấp Kiếm Cung, sau đó,

tiểu sư đệ, chờ ta quen thuộc xong nơi đây, ta tiếp tục mang ngươi đi làm đại

sự!"

"Chúng ta phải tạo ra phong vân trong Phong Hải Quận, phải cho Thánh

Lan đại vực cũng bởi vì chúng ta đến mà phải đổi tên thành Ba Lan Quận!" Đội

trưởng hiếm khi có được lý tưởng hào hùng, một hơi ăn sạch quả táo, lại lấy ra

một quả quýt.

(Ba Lan = sóng lớn, cơn sóng dữ, ý nghĩa không được yên bình)

Hứa Thanh theo bản năng dâng lên cảnh giác, nhìn bộ dạng đội trưởng

không giống thường ngày.

"Chúng ta còn phải cho tất cả mọi người biết rõ, khi chúng ta ở chung một

chỗ, sẽ tạo ra ánh sáng vượt qua vạn trượng!"

"Chúng ta phải để cho tất cả mọi người hiểu rõ, chúng ta là hảo huynh đệ, có

thể vì đối phương mà không tiếc cả mạng sống!" Đội trưởng nói xong, lén lút

quan sát Hứa Thanh.

Hứa Thanh bất động thanh sắc, nhẹ gật đầu.

"Cho nên, lần báo cáo nửa tháng sau rất là trọng yếu, một cửa nhậm chức

này, ngành nghề khác biệt thì quân công liền không giống nhau, chức trách cũng

bất đồng, tương lai có thể khiến cho Thánh Lan vực cải biến hay không, khiến

cho nhân tộc quật khởi hay không, phải xem chúng ta cất bước thế nào."

Đội trưởng tiếp tục mở miệng, nói rất là khoa trương, dường như một cửa

nhậm chức lần này sẽ quyết định vận mệnh của cả nhân tộc.

"Sau đó thì sao?" Hứa Thanh bình tĩnh hỏi, hắn đã từng nghe Trần Đình Hào

nói qua, ngày Chấp Kiếm Giả mới báo cáo của đợt này, sẽ cử hành vào nửa

tháng sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi