"Sau đó cần phải hoạt động, tiểu sư đệ, việc này phải tiêu tiền, hơn nữa về
sau chúng ta làm đại sự, còn phải mua tình báo, còn phải mua sắm, cho nên...
Tiền đền bù tổn thất mà lão yêu bà kia đưa cho chúng ta, khục, chúng ta mỗi
người một nửa, thế nào?"
"Chỉ có như vậy?" Hứa Thanh kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng có chuyện đại
sự gì.
"Không có vấn đề."
Mắt thấy Hứa Thanh đồng ý thống khoái như vậy, lại còn thể hiện ra bộ
dáng hóa ra là một việc nhỏ, đội trưởng lập tức cảnh giác lên.
Y bỗng cảm thấy hình như trên tầm mắt Hứa Thanh tự dưng cao hơn mình
một chút, khiến cho y tỉnh ngủ, thầm nghĩ mình cũng phải chú ý, cũng phải
hướng bố cục cao lên mới đúng.
Vì vậy liền vung tay lên.
"Tiểu sư đệ, ngươi thiếu nợ ta tám trăm vạn linh thạch, ta giảm giá 90% cho
ngươi!"
Hứa Thanh bỏ qua, đi về phòng mình.
Đội trưởng vui vẻ nở nụ cười, cáo biệt cùng Hứa Thanh, trở về chỗ ở, chỗ
này là y đã đặc biệt tự lựa chọn, phía trước có một hòn non bộ cùng cây cối che
lấp, khiến cho ánh mặt trời không cách nào chiếu thẳng đến.
Đội trưởng cảm thấy nơi mà ánh mặt trời cũng không thể chiếu thẳng tới,
mới càng phù hợp thân phận Chấp Kiếm Giả của mình.
Hứa Thanh thì không có quan tâm tới những thứ này, sau khi trở về liền theo
bản năng bố trí một phen ở bốn phía, lúc này mới đi vào bên trong khoanh chân
ngồi xuống, nhớ lại những việc xảy ra từ khi đi đến Quận Đô.
Sau đó lấy ra thẻ tre, khắc tên Diêu Vân Tuệ lên cùng một chỗ với Trương
Ti Vận.
Việc bên Diêu Vân Tuệ cũng chỉ là một cái việc nhỏ xen vào khi đi đến
Quận Đô mà thôi.
Sau khi khắc tên ả lên, về sau Hứa Thanh sẽ cân nhắc tìm một cơ hội, lặng
yên không một tiếng động giết chết mẫu tử hai người bọn họ.
"Còn có thiếu nữ và cái tên Ninh Viêm kia nữa." Hứa Thanh quét mắt nhìn
thẻ tre, nhíu mày.
"Tên chưa bị xóa trên này hơi nhiều."
Nhìn nhiều tên chưa bị xóa như vậy, Hứa Thanh có chút bất an, vì vậy
ngẩng đầu nhìn tới màn đêm phía ngoài, trầm ngâm một phen.
"Phải nhanh chóng tăng tu vi lên, nhanh chóng diệt trừ từng người trong
danh sách này."
Hứa Thanh nhắm hai mắt lại, bắt đầu tu hành.
Thời gian trôi qua, bốn ngày sau Ti Luật Cung đưa linh thạch, đan dược
cùng với ba khối mảnh vỡ pháp bảo, còn có trận pháp, pháp khí, cũng báo hiệu
đặt một dấu chấm tròn kết thúc cho việc này.
Hứa Thanh cũng không cầm riêng, vô luận là đội trưởng hay là đệ tử hôm
ấy đi tới Ti Luật Cung đón hắn, đều được phân phối.
Cuối cùng lại đưa cho Ngũ gia cùng với Tử Huyền Thượng Tiên một chút.
Còn dư lại thì hắn thu hồi.
Nhưng riêng Thiên Cung đan thì Hứa Thanh không phân phối, mà lưu lại
cho mình.
Tác dụng của đan dược này không hề tầm thường, sau khi ăn ba khỏa, tòa
Thiên Cung thứ tư trong cơ thể hắn rốt cuộc thành hình.
Theo trong cơ thể vang vọng từng tiếng ầm ầm, Hứa Thanh nhìn qua tòa
Thiên Cung thứ tư lập lòe ánh sáng trong thức hải, trong lòng dâng lên một tia
chờ mong, đồng thời cũng có chút trầm ngâm.
"Là bổn mạng Thương Long, hay là... Tử Nguyệt." Hứa Thanh không suy
tư quá lâu, trong mắt lộ ra quyết đoán.
"Lui Bổn mạng Thương Long lại chậm thêm một chút cũng không sao."
Hứa Thanh nghĩ tới đây, lập tức toàn lực dẫn dắt Tử Nguyệt trong thức hải
của mình, để cho nó chậm rãi dung nhập vào trong nội cung của Thiên Cung
thứ tư, cuối cùng tọa trấn chỗ sâu trong Thiên Cung.
Sau một khắc, một loại cảm giác liên hệ vô cùng chặt chẽ hiện ra trong tâm
thần của hắn.
Trước thời điểm này, hắn cũng có quyền khống chế đối với Tử Nguyệt, chỉ
là đối phương quá mức mênh mông, hắn thôi phát nó rất khó khăn, giống như
tiểu hài tử đi đẩy xe ngựa vậy.
Nhưng bây giờ mượn nhờ liên hệ của Thiên Cung thứ tư, cảm giác khống
chế đã trở nên dễ dàng hơn một chút so với trước kia.
Hứa Thanh cũng không lập tức thử nghiệm, mà nhắm mắt uẩn dưỡng, cho
đến mười ngày sau tòa Thiên Cung thứ tư của hắn đã hoàn toàn củng cố, lúc này
hắn mới mở hai mắt ra.
Khoảnh khắc khi hai mắt mở ra, bên trong lập tức có một đạo ánh sáng tím
mãnh liệt bắn ra, khiến cho hết thảy bốn phía tràn ngập bên trong biển ánh sáng
tím.
Vào thời khắc này, tòa Thiên Cung thứ tư của hắn cũng lập lòe phát ra từng
đạo ánh sáng tím rực rỡ.
Nhìn qua Tử Nguyệt không ngừng chớp động trong đó, Hứa Thanh có loại
cảm giác, nếu như hắn toàn lực kích phát nó, trong chốc lát toàn thân của hắn sẽ
tràn ngập một loại khí tức Thần Linh thuộc về riêng bản thân hắn.
Cũng chính là dị chất!
Loại dị chất này, có thể tạo thành xâm nhập và ảnh hưởng đối với hết thảy tu
sĩ.
Nếu như thêm vào cả độc đan, vậy thì đầu nguồn của loại dị chất này sẽ có
thêm uy lực càng lớn hơn nữa, độ dày cũng là như vậy, tốc độ xâm nhập vạn vật
cũng sẽ thay đổi kinh người.
"Bây giờ ta đang tu đạo, hay là tu Thần....." Hứa Thanh nhìn tòa Thiên
Cung thứ ba và thứ tư của mình, lại nhìn bổn mạng Thương Long không ngừng
lùi lại thoái vị, thì thào nói nhỏ.
"Bây giờ ta phối hợp công pháp Hoàng cấp, đã có được chiến lực của năm
cung."
"Sau khi dung hợp cùng Ảnh Tử, có thể phát huy ra lực lượng thân thể sáu
cung thuần túy!"
"Nếu như hơn nữa, sử dụng độc cấm cùng Tử Nguyệt, ta liền có thể đánh
một trận cùng với bảy cung, vả lại ta xác nhận là mình tất thắng!" Trong mắt
Hứa Thanh lóe lên ánh sáng, bây giờ chiến lực của hắn, trong Kim Đan mở
Thiên Cung tầm thường, đã đứng ở trên đỉnh phong.
"Mặc kệ tu cái gì, đề cao chiến lực mới là trọng điểm!"
Hứa Thanh thì thào, tính toán thời gian một cái, lúc này chỉ còn cách ngày
báo cáo với Chấp Kiếm Giả một đêm.
Sáng sớm ngày mai sáng sớm, chính là ngày báo cáo.
"Không biết sau khi báo cáo, ta sẽ nhậm chức ở nơi nào?"
Hứa Thanh nghĩ tới Triêu Hà Sơn, nghĩ tới những gì Trần Đình Hào nói với
mình, muốn đi Triêu Hà Sơn cần rất nhiều quân công.
"Quân công!" Trong mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sáng sắc bén, sau một lúc lâu
liền nhắm mắt lại, che đậy ánh sáng sắc bén kia đi, lặng lẽ chờ đợi thời gian trôi
qua.
Một đêm, qua đi.
Ngày hôm sau, một khắc khi ánh nắng ban mai đầu tiên xuất hiện, Hứa
Thanh đứng lên, bình tĩnh mặc lại bộ đạo bào màu trắng của Chấp Kiếm Giả,
khoác áo choàng lên.
Hắn đứng ở trước cửa hít sâu một hơi, sau đó giơ tay lên đẩy ra cửa phòng.
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu đến, từ bốn phía xuyên thẳng qua Hứa Thanh,
thân ảnh của hắn giống như dung nhập vào trong ánh nắng, nhất là những tia
nắng xuyên thẳng qua sợi tóc của hắn, biến hắn trở nên vô cùng rực rỡ.
Từ xa nhìn lại, hắn đứng bên trong ánh nắng, trên người tựa như đang dâng
lên một ngọn lửa.
Đệ tử đi bốn phía ngang qua đều phải liếc mắt nhìn tới.
Tử Huyền Thượng Tiên đứng trên chỗ ở trên tầng hai, nhìn qua Hứa Thanh,
trong mắt cũng không khỏi lộ ra thần thái khác thường.
Một căn đình viện khác trong phân tông, nơi cách chỗ Hứa Thanh không xa,
một hòn non bộ cùng với cây cối che lấp toàn bộ ánh nắng mặt trời, khiến
chúng nó không cách nào chiếu thẳng đến bên trong, đội trưởng đẩy cửa lớn
bước ra.
Đội trưởng duỗi lưng một cái, vừa muốn đi ra liền nhìn thấy Hứa Thanh
đứng trong ánh nắng, sửng sốt một chút.
"Còn có thể như vậy?"
Đội trưởng quay lại nhìn căn phòng của mình một chút, lại nhìn chỗ Hứa
Thanh một chút, đột nhiên y cảm giác được căn phòng này …không hề xứng
với thân phận Chấp Kiếm Giả của mình.