QUANG ÂM CHI NGOẠI

Sáng sớm, dưới ánh nắng mặt trời ôn hòa, không khí trong Quận Đô hoàn

toàn khác biệt cùng với Thất Huyết Đồng, những người sống ở nơi này cũng

tươi cười nhiều hơn.

Cũng bất đồng với Liên Minh Bát Tông, dị chất ở Quận Đô tương đối ít, ở

giữa thiên địa cũng không có cảm giác âm lãnh ẩm ướt, không có mùi tanh đến

từ biển cấm.

Quần áo mọi người cũng giống như thế.

Bất kể là trăm họ trong sáng sớm, hay là chủ quán bên trong những cửa

hàng vừa mở, nơi ánh mắt Hứa Thanh nhìn qua, hết thảy nhân tộc trong nơi này,

tuy không phải ai cũng mặc cẩm y trên người, thế nhưng đều rất hoa lệ.

Thể hiện ra sắc thái chủ yếu của bọn họ.

Trong những tòa thành trì bên Nam Hoàng Châu, quần áo của phàm tục chỉ

có một sắc thái đơn điệu, coi như là trong Liên Minh Bát Tông cũng chỉ hơi tốt

hơn một chút mà thôi.

Chỉ có ở trong Quận Đô này, mới nhìn thấy quần áo đủ mọi màu sắc, khiến

cho tòa thành trì mênh mông này tràn đầy sự linh động cùng với sinh cơ.

Bởi vì thời gian báo cáo còn sớm, cho nên Hứa Thanh và đội trưởng cũng

không hề bay lên không trung, mà lựa chọn không nhanh không chậm đi về phía

trước.

Hứa Thanh bế quan nửa tháng không ra ngoài, thế nên hắn cũng muốn

mượn nhờ cơ hội lần này để làm quen hoàn cảnh nơi này một chút.

Nhìn qua đường phố bốn phía dần dần trở nên náo nhiệt, sau một lúc lâu

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa.

Giờ phút này trên cao có không ít Chấp Kiếm Giả đang bay đến Chấp Kiếm

Cung, quần áo giống nhau như đúc, không biết đây có phải là một nhóm Chấp

Kiếm Giả mới tới báo cáo lần này hay không, nhưng trên thân mỗi một người

đều tràn ra chấn động không tầm thường.

Hứa Thanh cũng không ngoài ý muốn, dù sao thì nơi đây cũng là Quận Đô,

là nơi hội tụ nhân tài kiệt xuất của các Châu, dĩ nhiên có rất nhiều cường giả.

"Sư tôn nói đại kiếp đã đến, cho nên thiên kiêu liên tiếp xuất hiện, lần này

Chấp Kiếm Giả mới tới từ các Châu cũng không hề giống với thông thường

trước đây." Đội trưởng đi bên cạnh Hứa Thanh, vừa ăn táo vừa nhìn qua bầu

trời.

"Nhưng tiểu Thanh ngươi không cần phải lo lạ lẫm, đại sư huynh của ngươi

làm việc vô cùng ổn thỏa, trong khoảng thời gian này ta đã bỏ ra một số tiền lớn

để mua sắm tình báo, đã nắm rõ thông tin tất cả thiên kiêu mới của các Châu

trong lòng bàn tay, ngay cả tam tông của nhân tộc cùng với hai đại ngoại tộc, ta

cũng đều hiểu rõ không ít."

Thấn sắc đội trưởng hiện ra vẻ đắc ý, bộ dáng linh thạch của ta đều được

tiêu xài vào mục đích có ích.

Hứa Thanh gật đầu, giống như hắn thích quan sát hoàn cảnh của địa phương

mình mới tới, đội trưởng lại thích nắm giữ nhiều tình báo ở những nơi mới tới

hơn.

"Đáng tiếc, thông tin về chức vị, Chấp Kiếm Cung không bán." Nghĩ đến

chức vị, đội trưởng thở dài có chút tiếc nuối.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, không nói chuyện.

Đội trưởng hậm hực, hung hăng cắn quả táo một cái.

"Chấp Kiếm Cung này cái gì cũng tốt, nhưng có chút bất cận nhân tình."

Xét thấy bản thân chỉ có ánh sáng một trượng, cho nên đội trưởng cũng

không nắm chắc lắm đối với việc nhậm chức của mình.

Trong khoảng thời gian này, lúc Hứa Thanh tu hành thì y đã ra ngoài nhiều

lần, tìm tới Trần Đình Hào dò hỏi, mượn quan hệ méo mó quanh co, vốn định

đưa chút lễ vật ra ngoài để mưu cầu đạt được chức vị tốt hơn.

Nhưng sau khi dò hỏi một vòng, đội trưởng liền phát hiện loại việc này là

không thể nào, Chấp Kiếm Cung không như chỗ khác, bọn họ cực kỳ nghiêm

khắc đối với việc này, hết thảy việc liên quan tới nhậm chức đều là do cấp trên

chỉ định, đồng thời cũng có khảo hạch.

Mắt thấy đội trưởng phiền muộn, Hứa Thanh vừa muốn mở miệng nói cái gì

đó, nhưng vào lúc này hắn bỗng nhiên nhìn bầu trời xa xa, thần sắc hơi động.

Đội trưởng cũng đưa mắt nhìn lại.

Trên bầu trời, có một đội tu sĩ khác rất đặc biệt đang gào thét bay đến.

Quần áo của bọn họ khác biệt cùng với nhân tộc, mặc dù đều là đạo bào

nhưng lại không hề rộng thùng thình, mà được thiết kế ôm sát thân.

Bên trên được đan dệt tơ vàng, bên dưới thì quấn quanh từng sợi ngân

quang.

Thoạt nhìn có chút quái dị, đồng thời trên người cũng tràn ra chấn động rất

kinh người, hình dáng lại càng thêm đặc biệt.

Bọn họ có nam có nữ, nhưng cho dù có bao nhiêu người, những nơi làn da

lộ ra bên ngoài đều có một màu trắng như tuyết, lông mi và tóc cũng đều như

thế, ngay cả con ngươi cũng giống như vậy, tràn đầy cảm giác thần thánh.

Trong khi bay giữa không trung, ánh nắng mặt trời chiếu vào trên chiếc đạo

bào vàng bạc, chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ, càng khiến cho bọn họ tăng thêm vài

phần chói mắt và cao ngạo.

"Là Cận Tiên tộc?" Đội trưởng lộ ra thần sắc hiếu kỳ, đây cũng là lần đầu

tiên y nhìn thấy tu sĩ của cái tộc quần này sau nửa tháng tới đây.

Hứa Thanh cũng ngóng nhìn quan sát.

Những tu sĩ này hoàn toàn không phải nhân tộc, bởi vì bọn họ ngoại trừ tóc

trắng và đồng tử trắng, phía sau còn có đôi cánh màu trắng, giống như đúc mô

tả về Cận Tiên tộc, một trong hai đại ngoại tộc trong Phong Hải Quận mà Trần

Đình Hào đã giới thiệu lúc trước.

Càng làm cho Hứa Thanh ngưng trọng đó là, bên trong những tu sĩ Cận Tiên

tộc này còn có một tồn tại cực kỳ đặc thù.

Đó là một kẻ mặc áo giáp màu đen.

Đối phương cũng có cánh nhưng là màu đen, đeo mặt nạ trên mặt, có thể

thấy rõ hình dáng, tóc cũng là màu đen.

Khí tức trên thân rõ ràng siêu việt những tu sĩ Cận Tiên tộc khác, quan trọng

nhất là …trên người gã còn tràn ra dị chất.

Trong mắt cũng không hề linh động, tựa như một khôi lỗi.

"Thứ màu đen kia hẳn là Tiên Khôi tiếng tăm lừng lẫy của Cận Tiên tộc."

Vào thời điểm này, tình báo mà đội trưởng mua đã có tác dụng.

"Tiên Khôi?" Hứa Thanh hỏi một câu.

"Không sai, Cận Tiên tộc này am hiểu chế tạo khôi lỗi, nhất là Tiên Khôi

màu đen kia, đó là khôi lỗi chiến đấu của bộ tộc bọn họ, không biết phương

pháp chế tạo ra sao nhưng nghe nói có phần lợi hại."

Đội trưởng thấp giọng mở miệng.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, nhìn đám người Cận Tiên tộc bay vào

Quận Đô, đi vào khu vực trung tâm và dần dần không thấy tung tích.

Con Tiên Khôi kia cho hắn cảm giác giống như là dị quỷ, nhưng hình như

lại có chỗ bất đồng.

Cụ thể như thế nào, Hứa Thanh đứng cách hơi xa nên không thể phán đoán

rõ.

Hắn thu hồi ánh mắt, hai người lại tiếp tục đi về phía trước, một đường quan

sát hoàn cảnh chung quanh, trong lúc này bọn hắn cũng nhìn thấy một chút đệ

tử đến từ tam đại tông, đồng thời cũng gặp phải không ít tu sĩ của Thánh Ma

tộc.

Không giống với Cận Tiên tộc, Cận Tiên tộc thích ở tộc địa trong Quận Đô,

hiếm khi ra ngoài tiếp xúc cùng với tộc khác.

Còn Thánh Ma tộc lại rất thích làm kinh doanh.

Hơn bốn phần cửa hàng bên trong Quận Đô, đều là do tộc nhân của Thánh

Ma tộc mở ra.

Thân thể của Thánh Ma tộc rất cường tráng, rất cao lớn, khoảng chừng hai

trượng, nhìn qua tựa như một người khổng lồ cỡ nhỏ vậy.

Ngoại trừ gương mặt bình thường ra, sau đầu bọn họ cũng có thêm một

khuôn mặt, lúc nói chuyện thỉnh thoảng hai cái khuôn mặt sẽ xoay tròn biến đổi,

người không quen nhìn thấy sẽ cảm thấy rất không thoải mái, hơi không khỏe.

Nhất là có người Thánh Ma tộc cả hai khuôn mặt trên người đều là mặt nam,

có một số người thì đồng thời có khuôn mặt cả nam lẫn nữ, với cả trên người

bọn họ cũng không có tính chất hay tiêu chí gì để phân biệt rõ ràng, khiến cho

người ta rất khó phân chia hay xác định giới tính của bọn họ.

Loại chủng tộc kỳ dị này, khiến cho Hứa Thanh cũng không khỏi nhìn nhiều

thêm nhiều lần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi