Lúc đi ra ngoài Hình Ngục Ti, bên ngoài đã sắp tới gần hoàng hôn, tầng mây
trên bầu trời hơi đen, hiển nhiên tối nay sẽ có mưa.
Hứa Thanh không tiếp tục suy nghĩ về nhà giam 132 nữa, thân thể của hắn
bay lên không trung, đang muốn đi tới Chấp Kiếm Cung, nhưng vào lúc này bên
trong một tòa kiếm các 100 trượng phía dưới đột nhiên tuôn ra một luồng ánh
sáng rực rỡ, tiếng nổ vang lên, vài chục đạo kiếm quang bắn ra từ bên trong
kiếm các, bắn tứ tán ra ngoài.
Từ trong kiếm các còn có một lão giả Chấp Kiếm Giả mặc đạo bào vội vội
vàng vàng bay ra, hai tay bấm niệm pháp quyết, muốn chặn lại những đạo kiếm
quang này, nhưng thật vừa đúng lúc, một đạo kiếm quang trong đó bay thẳng
đến phía Hứa Thanh.
Tốc độ cực nhanh, khí rất tức mạnh, đã vượt qua tu vi Kim Đan, đó là một
kích của Nguyên Anh, nháy mắt tới gần.
Sắc mặt Hứa Thanh trầm xuống, chợt lui lại, Tử Thiên Vô Cực Quan trên
đỉnh đầu cũng phát ra ánh sáng lập lòe, trong tiếng nổ vang tránh ra phía sau.
Kiếm quang gào thét bay qua trước mặt hắn.
"Tiểu hữu thật có lỗi, vô cùng xin lỗi!!" Sau khi Hứa Thanh tránh đi, lão giả
kia đã chặn lại được những đạo kiếm khí khác, sau đó liền bay tới, vẻ mặt áy
náy nhìn Hứa Thanh.
"Lão phu vừa nãy đang nghiên cứu công pháp, xảy ra ngoài ý muốn." Lão
giả cười khổ, tuy một thân tu vi Nguyên Anh, nhưng rõ ràng rất áy náy, liên tục
chắp tay xin lỗi Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhíu mày liếc mắt nhìn lão giả, lại lướt qua bốn phía, hắn cảm
thấy việc này không giống như đối phương cố ý làm ra, dẫu sao nếu muốn giết
hắn, một đạo kiếm khí của Nguyên Anh là không đủ.
Huống hồ nơi này là Quận Đô, vả lại hắn vừa mới đi ra khỏi Hình Ngục Ti,
nếu muốn giết người vào lúc này, tất nhiên phải tuân theo phương pháp một
kích chí mạng, đây mới là phương pháp hợp lý nhất.
Sau khi suy tư, Hứa Thanh nhẹ gật đầu.
Mặc dù việc này đại khái khả năng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng Hứa Thanh
lại càng cảnh giác cao hơn, triển khai tốc độ cao nhất, bay thẳng đến Chấp Kiếm
Cung.
Rất nhanh liền đến, đưa ra cơ hội một lần cảm ngộ của Chấp Kiếm Giả mới,
sau đó theo trận pháp bên trong Chấp Kiếm Cung mở ra, thân ảnh Hứa Thanh
tan biến, xuất hiện ở nơi cảm ngộ Đế kiếm của Chấp Kiếm Cung.
Nơi đây cũng không quá khác chỗ cảm ngộ ở Chấp Kiếm Đình bên Nghênh
Hoàng Châu, đều là một viên đá cực lớn, bên trên khắc một thanh kiếm, mặt đất
bốn phía đều là trận pháp, từng sợi xiềng xích quấn quanh tảng đá lớn.
Lúc Hứa Thanh đến, nơi đây đã có bảy tám người đang cảm ngộ, hắn đưa
tầm mắt nhìn qua, liền thấy bên trong có ba người là Chấp Kiếm Giả mới cùng
gia nhập với hắn lần này.
Giờ phút này tất cả đều đang nhắm mắt, bên ngoài thân thể tồn tại một lớp
phòng hộ.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, tìm nơi hẻo lánh khoanh chân ngồi xuống.
Lúc trước ở bên Chấp Kiếm Đình, hắn chỉ thiếu chút nữa liền có thể thành
công, mặc dù lúc ấy vị Chấp Kiếm Giả của Chấp Kiếm Đình nói rằng mỗi
người vào trong cảm ngộ đều có cảm thụ như vậy, nhưng Hứa Thanh lại cảm
thấy mình không giống như thế.
Bởi vì trong thức hải của hắn, hư ảnh Đế Kiếm vẫn còn tồn tại như trước,
thậm chí bây giờ vẫn còn hoàn toàn chưa tiêu tán, còn có hơn phân nửa.
Hơn nữa lúc trước Khổng Tường Long còn chia sẻ kinh nghiệm cảm ngộ
cùng với tất cả bọn họ, cho nên Hứa Thanh cảm thấy lần này hắn có nắm chắc
thành công rất lớn.
Trong lòng của hắn dâng lên chờ mong, khoanh chân nhắm hai mắt lại, tản
ra cảm giác dung nhập vào trên tảng đá lớn phía trước.
Nháy mắt khi đụng chạm, cái loại cảm giác mơ hồ mông lung hôm ấy lần
nữa hiện lại trước mắt hắn.
Nhưng lần này Hứa Thanh không tốn thời gian quá lâu, liền đi thông qua
tầng tầng sương mù này, thấy được đạo kiếm ảnh chất phác tự nhiên kia.
Nhìn qua Đế Kiếm, Hứa Thanh không ngừng tới gần, thanh kiếm trong mắt
hắn cũng càng lúc càng rõ ràng hơn, trong lúc này hắn tựa như đã nghe được âm
thanh kiếm reo mơ hồ, càng thấy được từng đạo thân ảnh biến ảo bốn phía
quanh thân kiếm.
Những thân ảnh kia đều không thấy rõ bộ dạng, nhưng động tác của bọn họ
lại rất nhất trí với nhau.
Rút kiếm, chém!
Vô cùng đơn giản.
Nhưng Hứa Thanh lại cảm giác không phải như thế, mỗi một đạo thân ảnh
chém xuống, trong lòng của hắn lại dấy lên một gợn sóng, hóa thành gió bão,
ầm ầm nổ vang.
Dưới cơn bão táp và tiếng nổ vang càng lúc càng mãnh liệt, trong lúc mơ
hồ, hắn thấy có người cầm kiếm chém xuống một cái, biển khơi bên dưới lập
tức bị phân cách, đáy biển hình thành một khe nứt thật sâu, mà đạo kiếm khí kia
vẫn trường tồn, khiến cho khe nứt không thể hợp lại.
Hắn còn nhìn thấy có người chém một kiếm khiến mặt đất sụp đổ, mặt đất
của non nửa một Châu trở thành tro bụi, phiêu tán ngay trước mắt, vô cùng kinh
thiên động địa.
Hắn càng thấy có người chém ra một kiếm, một mảnh cấm khu trực tiếp bị
cuốn ngược lại, toái diệt, phong vân biến sắc.
Trừ bên ngoài những thứ này, còn có rất nhiều kiếm là chém về phía dị tộc,
vô số dị tộc chết dưới thân một kiếm này, âm thanh thê lương trước lúc tử vong
hình như vẫn còn vang vọng tới tận giờ phút này.
Cho đến khi hắn nhìn đến một cái thân ảnh không cách nào nhìn thẳng mặt.
Người này mặc một bộ Đế bào, uy vũ phi phàm đến tột cùng, y đứng bên
trên bầu trời, chém một kiếm về phía một tồn tại tỏa ra vô tận dị chất vừa đứng
lên từ trong biển sâu.
Sau một kiếm, tồn tại đi ra từ bên trong biển sâu phát ra một tiếng gào thét
kinh thiên động địa, thân thể chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số máu thịt, dung
nhập vào trên biển.
Người mặc Đế bào, là Đại Đế của Chấp Kiếm Cung.
Tồn tại bên trong biển sâu... Tựa hồ là một Thần Linh.
Một màn này, dường như là hình ảnh khắc ở bên trong dòng sông năm
tháng, giờ phút này không ngừng hiện ra, không ngừng tạo thành chấn động
trong tâm thần Hứa Thanh, cuối cùng, tất cả thân ảnh chém kiếm lần nữa chồng
lên lại với nhau.
Hóa thành một kiếm!
Đế Kiếm.
Tâm thần Hứa Thanh dấy lên từng trận sóng lớn ngập trời, vô cùng chấn
động.
Ba canh giờ sau, thân ảnh của hắn tan biến khỏi nơi cảm ngộ.
Một khắc đôi mắt Hứa Thanh mở ra, trong mắt hắn bỗng có kiếm ảnh rực rỡ
lóe lên rồi biến mất.
Chấn động vẫn còn lưu lại trong lòng của hắn, thật lâu sau hắn mới hít vào
một hơi, nội thị thức hải bản thân.
Tại đó, hắn thấy một thanh Đế Kiếm rõ ràng đang phát ra tia sáng lập lòe.
Cảm ngộ Đế Kiếm, thành công!