QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh thở sâu, lặng lẽ cảm thụ Đế Kiếm trong thức hải, hắn có một loại

cảm giác, giờ khắc này Đế Kiếm và bản thân hắn đã hoàn toàn dung hợp lại với

nhau.

Đã thành một bộ phận không thể phân khai.

Loại cảm ứng này, sẽ khiến cho tâm linh người ta dâng lên một loại cảm

giác cường đại.

Đây chính là sự gia trì mà công pháp Hoàng cấp mang lại, còn có một loại

cảm giác quen thuộc hiện ra ở trong lòng Hứa Thanh, đồng dạng là biến hóa từ

cảm ngộ Đế Kiếm mang đến.

Hắn đã quen thuộc mỗi một bộ phận kết cấu của thân kiếm, quen thuộc mỗi

một tấc mỗi một mũi nhọn mũi kiếm, quen thuộc mỗi một vòng lưu quang trên

kiếm.

Nhưng cảm giác quen thuộc này cuối cùng vẫn còn có chút hư vô mờ mịt,

tựa như nhìn trăng trong nước, còn cần hắn phải không ngừng cân nhắc và nhận

thức, cho đến cuối cùng biến hư thành thật, biến trăng trên mặt nước trở thành

thực, hóa thành bản năng, khắc vào linh hồn bản thân.

"Nếu làm được như thế, vậy nó có thể tấn thăng thành công công pháp

Hoàng cấp lên cấp hai, từ đó giúp ta tăng thêm nguyên vẹn chiến lực của một

Cung." Hứa Thanh thì thào.

Hồi lâu sau hắn cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình, theo tâm niệm vừa

động, trong thời gian ngắn, một mảnh ánh sang chói mắt từ kia bên trong vân

tay tràn ra, nhanh chóng hội tụ, từng tia lượn lờ trên lòng bàn tay, cuối cùng

hình thành một đạo kiếm ảnh.

Kiếm ảnh ẩn chứa kiếm ý sắc bén, giống như muốn sát phạt vạn vật chúng

sinh.

Còn có uy áp mênh mông như muốn nghiền ép thần ma trong thiên hạ.

Hứa Thanh cảm nhận ra được, công pháp Hoàng cấp nhân tộc của Chấp

Kiếm Giả, từ bản chất mà nói, nó không phải là thủ hộ, mà là sát phạt, sát khí

rất nặng.

Đây là một thanh kiếm dùng giết chóc …để thủ hộ.

Hứa Thanh hiểu ra, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng sắc bén, hô ứng cùng

kiếm quang trong lòng bàn tay, giao hòa lại với nhau.

Trong mơ hồ, hắn tựa như đã nghe được tiếng kiếm kêu, bên trong âm thanh

ẩn chứa sự thân thiết, ẩn chứa một tia nhận thức.

Trong lúc mơ hồ, hắn dường như nhìn thấy lúc vô số thân ảnh lúc hắn cảm

ngộ, từng người đều cầm Đế Kiếm trong tay, mỉm cười về phía hắn, chứng kiến

kẻ đến sau đang đi theo đại đạo tương tự như bọn họ.

Hứa Thanh ngẩng đầu, đứng thẳng người lên rồi cúi đầu về phía hư vô.

Bái một kiếm này, chính là bái đồng đạo.

Bắt đầu từ giờ khắc này, rốt cuộc hắn cũng có được hai loại công pháp

Hoàng cấp.

Kim Ô Luyện Vạn Linh, có thể nuốt thiên địa vạn vật.

Đế Kiếm của nhân tộc, có thể trảm chúng sinh dưới Hoàng.

Mặc dù cái sau có thể bộc phát ra lực lượng siêu việt bản thân, nhưng phải

cần uẩn dưỡng qua năm tháng, nhưng kiếm chủng đã thành, hết thảy đều ở

trong tầm tay.

Nhìn qua Đế Kiếm do kiếm khí hình thành, Hứa Thanh đè xuống gợn sóng

trong đáy lòng, sau một lúc lâu rốt cuộc bình phục lại nỗi lòng, trong mắt lộ ra

sự suy tư.

"Đế Kiếm, phải uẩn dưỡng trên người nhiều năm, đối với ta mà nói, hóa

thành đòn sát thủ trong mỗi một trận chiến mới là quan trọng nhất. Cho nên

phải nhanh chóng khiến cảm giác quen thuộc đối với kiếm và cảm hóa để biến

hư thành thật, tăng công pháp lên đến cấp hai để tăng thêm chiến lực một cung

cho ta, như vậy mới ổn thỏa nhất."

"Gia tăng cảm giác quen thuộc, cần một thanh kiếm...."Hứa Thanh bỗng

nhiên có chút hiểu ra, cúi đầu lấy ra Kiếm Lệnh của Chấp Kiếm Giả.

Nhìn thanh kiếm này, hắn có chút hoảng hốt, rốt cuộc hiểu rõ hiệu dụng

khác của thanh Kiếm Lệnh này.

Kiếm này ngoại trừ để xây dựng Kiếm Các mà Chấp Kiếm Giả cần thiết

hằng ngày, còn có một hiệu dụng ẩn, đó chính là để cho người cảm ngộ Đế

Kiếm thành công, gia tăng sự quen thuộc đối với kiếm.

Bởi vì bộ dáng của nó…Giống Đế Kiếm như đúc.

"Không hổ là Chấp Kiếm Bộ, truyền thừa của nhân tộc đến tận bây giờ, từng

khâu trong đó đều ẩn chứa thâm ý và nội tình." Hứa Thanh cảm khái trong lòng.

"Nội tình như thế, có lẽ vô số năm tới, Chấp Kiếm Bộ sẽ có rất nhiều Chấp

Kiếm Giả cảm ngộ Đế kiếm, mặc dù không có người một lần liền thành công,

nhưng hai lần có thể thành công hẳn không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên."

Hứa Thanh nhắc nhở mình không thể bởi vì hai lần thành công liền tự mãn,

dẫu sao Khổng Tường Long cũng là hai lần thành công.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh thở sâu cất bước đi ra ngoài.

Nhưng hắn không biết, một khắc ngay khi hắn cảm ngộ thành công, ở tầng

89 trong Hình Ngục Ti dưới mặt đất, Cung chủ đang khoanh chân đả tọa chậm

rãi mở hai mắt ra.

Giờ phút này, chiếc đồng tử cực lớn dựng thẳng ở sau lưng y cũng bỗng

nhiên mở ra.

"Đế Kiếm lại nhiều thêm một vị hai lần cảm ngộ thành công, tên là Hứa

Thanh."

Giọng nói trầm thấp vang vọng, dấy lên gió bão trong tầng 89.

Giọng nói này, chính là giọng đã đối thoại với Cung chủ sau khi Hứa Thanh

rời khỏi nơi đây lần trước.

Cung chủ như có điều suy nghĩ, một lát sau nhàn nhạt mở miệng.

"Nhà giam 132 khu Đinh như thế nào?"

"Chỗ đó đặc thù, tuy ta là khí linh của Hình Ngục Ti, nhưng cũng không có

quyền nhìn, mà trên người Hứa Thanh đã có vận rủi quấn quanh. Mặt khác, bí

mật nhà giam 132 khu Đinh chỉ có ngươi biết được, đại khái ngươi có thể trực

tiếp nói cho hắn biết, mà ta cũng tò mò, chỗ đó đến cùng có mấy cái bí mật."

Trong gió lốc bên ngoài, giọng nói hóa thành tiếng nổ vang, truyền khắp bốn

phương.

"Nhà giam 132 khu Đinh....." Trong mắt Cung chủ lộ ra hồi ức.

"Bí mật ở chỗ đó cũng không phải chỉ có một cái."

"Nhưng ta không thích làm việc tư, hết thảy đều xem cơ duyên đi, bảy ngày

sau nếu như trên người của hắn vẫn còn vận rủi, ngươi hãy đi xóa tên hắn khỏi

người trấn thủ nhà giam 132 khu Đinh, tùy ý đổi cho hắn một cái nhà tù khác là

được, điều này nói rõ hắn vô duyên với cái tạo hóa này."

Cung chủ bình tĩnh truyền ra lời nói, hai mắt khép kín.

Cùng lúc đó bên trong Chấp Kiếm Cung, Hứa Thanh đang cất bước đi ra.

"Nếu như đã đến nơi đây, vậy phải đi tới tiệm thuốc trong Quận Đô mua

sắm một chút độc thảo, không thể bỏ độc đạo hoang phế được, mặt khác, cũng

phải mua một số Tố Đan để nghiên cứu một chút."

Thân thể Hứa Thanh lập tức sáng ngời, bay lên không, phi thẳng đến Quận

Đô.

Giờ phút này đã là đêm khuya, bầu trời tràn ngập mây đen, từng tiếng sấm

sét oanh oanh vang vọng, mưa to nổi lên.

Nhưng bất kể ban ngày hay là ban đêm, phần lớn cửa hàng của Quận Đô

vẫn mở cửa buôn bán, dẫu sao khách nhân chủ yếu là tu sĩ, mua sắm vật phẩm

không phân chia thời gian.

Nhưng ngay khi Hứa Thanh bay lên trên không trung ngoài Chấp Kiếm

Cung, một khắc muốn bước vào Quận Đô, bầu trời lập tức vang lên tiếng sấm

rền, bên trong tầng mây trên cao bỗng nhiên đánh xuống một đạo sấm sét, nháy

mắt đánh thẳng đến Hứa Thanh đang bay giữa không trung.

Hình dáng tia chớp giống như một cái chạc cây, lúc đánh xuống khiến khắp

nơi hiện ra vô số vết nứt, nhìn thấy mà giật mình.

Tốc độ cực nhanh, uy lực càng vô cùng kinh người, âm thanh vang động

ngập trời tựa như thiên kiếp phủ xuống.

Tuy việc rất đột ngột, nhưng sự cảnh giác của Hứa Thanh đã khắc sâu ở

trong linh hồn, hầu như ngay khi đạo thiểm điện này đánh đến, thân thể của hắn

lập tức lui lại, bỗng nhiên tránh đi.

Mắt thấy tia chớp đảo qua trước mặt mình, đánh thẳng đến mặt đất, sắc mặt

Hứa Thanh khó coi nhìn về phía bầu trời.

Thân ở trên không trung, hai mắt bị ánh sáng tia chớp trên bầu trời chiếu rọi,

phản chiếu ra ánh mắt sắc bén.

Bầu trời tràn ngập mây đen, từng tiếng sấm vang vọng, hình như hết thảy

không có gì vô cùng dị thường, chỉ có những tia chớp không ngừng chạy loạn,

tựa hồ tất cả đều chỉ là trùng hợp.

"Không bình thường!"

Sắc mặt Hứa Thanh âm trầm, vô luận là kiếm quang của vị Chấp Kiếm Giả

bay tứ tán lúc trước, hay là sấm sét đánh xuống lần này, đều quá trùng hợp.

Tất cả việc này, khiến cho hắn theo bản năng nghĩ tới nhà giam 132 khu

Đinh, cũng nhớ tới lời lão Lý, người lính canh ngục trung niên nói.

"Trong những người từng trấn thủ chỗ đó, có hơn phân nửa không hiểu tại

sao lại đột tử ở bên ngoài."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi