QUANG ÂM CHI NGOẠI

Lúc này Hứa Thanh vừa hết giờ trực trở lại Kiếm Các, nghe đội trưởng

truyền âm liền hô được, biết rõ có thể còn có người ngoài, có việc gì đó cần

bàn, vì vậy liền truyền âm trả lời.

Sau một nén nhang, đội trưởng mang theo Ninh Viêm vẻ mặt lo lắng không

yên đi đến.

Vừa mới đi vào Kiếm Các của Hứa Thanh, đội trưởng liền đẩy Ninh Viêm

một cái, liếc mắt ra hiệu về phía Hứa Thanh, cười ha ha.

"Tiểu sư đệ, tiểu tử này có chuyện tìm ngươi, nhưng bản thân gã lại không

dám tới, vì vậy liền năn nỉ ta làm người trung gian."

Hứa Thanh đứng dậy chắp tay cúi đầu về phía đội trưởng, sau đó lạnh nhạt

nhìn Ninh Viêm.

Bị ánh mắt Hứa Thanh nhìn qua, Ninh Viêm theo bản năng rùng mình một

cái, trên mặt đã hơi trắng, trên thực tế gã cũng không có những biện pháp khác,

cho nên mới tìm Trần Nhị Ngưu, kêu y hỗ trợ liên lạc Hứa Thanh một chút.

"Hứa Thanh sư huynh..." Ninh Viêm vội vàng bái kiến.

Hứa Thanh không quan tâm, mà nhìn qua phía đội trưởng.

Đội trưởng tâm tình sung sướng, lần nữa cảm khái ở cùng một chỗ với Hứa

Thanh rất là thoải mái, mình nói một câu là đối phương liền biết ý nghĩ của

mình, vừa rồi cúi đầu rõ ràng là cấp mặt mũi cho mình trước mặt người ngoài.

"Tiểu tử này ban đầu ở Nghênh Hoàng Châu không thể trở thành Chấp

Kiếm Giả chính thức, cho nên tới Quận Đô tham gia khảo hạch thêm, cũng đã

thông qua hết thảy, nhưng mà còn một khâu cuối cùng, đó là cần một vị Chấp

Kiếm Giả ở bổn Châu tấn thăng lần này tiến cử."

"Nhưng nhân duyên của gã cũng không được tốt, Thanh Thu không để ý tới

gã, ta vốn dĩ cũng nhìn trên tình cảm tất cả mọi người đều là người Nghênh

Hoàng Châu, tiến cử gã, nhưng lại bị gã cự tuyệt."

"Ngươi nhìn một chút xem có thể giúp gã hay không?" Đội trưởng trừng

mắt nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhìn qua liền biết rõ, đội trưởng hoặc là đã lấy được chỗ tốt của

người ta, hoặc là việc lần này cần có Ninh Viêm đi làm, nói cách khác là không

có lợi đội trưởng sẽ không dậy sớm, cũng không ôm chuyện này vào lòng.

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, nếu như chỉ một mình Ninh Viêm tới đây,

hắn tự nhiên sẽ một hơi cự tuyệt, nhưng sư huynh đã mở miệng như vậy, vì vậy

hắn chỉ hơi trầm ngâm một chút, sau đó liền nhẹ gật đầu.

Mắt thấy Hứa Thanh đồng ý, Ninh Viêm lập tức hiện lên vẻ vui mừng, thầm

nghĩ người ngoài đồn đại Trần Nhị Ngưu không đáng tin cậy, hôm nay nhìn qua,

lời đồn đại quả là có chỗ sai sót, đối phương nói có thể khiến cho Hứa Thanh

đồng ý, mà Hứa Thanh lại thật sự đồng ý, quả thực lợi hại.

Vì vậy vội vàng tạ ơn, cuối cùng ước định bảy ngày sau gặp mặt Hứa Thanh

ở chỗ ghi chép của Chấp Kiếm Cung, sau đó mới cúi đầu rời đi.

Đội trưởng chưa đi, đợi sau khi Ninh Viêm rời đi thì y ngồi ở đối diện Hứa

Thanh, lấy ra một quả táo, vừa ăn vừa cười mở miệng.

"Tiểu Thanh à, phẩm tính của tên Ninh Viêm này cũng tạm được, không có

vấn đề lớn, cứ yên tâm tiến cử là được."

"Đội trưởng, ngươi cần gã?" Hứa Thanh hỏi một câu.

"Công pháp của Ninh Viêm này rất đặc thù, ban đầu bị chơi ở trong miệng

Thanh Cầm lâu như vậy, rõ ràng lông tóc không tổn hao gì..." Trong mắt đội

trưởng lộ ra một tia quang mang kỳ lạ, thấp giọng mở miệng.

"Về sau ta còn lén lút cắn gã một cái, thế mà không cắn được, thứ có thể

làm cho ta cắn xuống cũng khó, nhất định có vấn đề lớn!"

Thần sắc Hứa Thanh cổ quái, liếc mắt nhìn đội trưởng.

Đội trưởng giả bộ như không nhìn thấy gì, tiếp tục mở miệng.

"Gã nói là do huyết mạch phản tổ, nhưng ta không tin, cho nên trên người

tên Ninh Viêm này nhất định có bí mật, nhưng cụ thể là cái gì thì ta cũng không

quan tâm lắm, bất quá ưu điểm của gã là da dày thịt béo, nếu như chúng ta sử

dùng tốt cái ưu điểm này, về sau lúc làm đại sự sẽ có tác dụng rất lớn."

"Ngươi suy nghĩ một chút, trước kia chúng ta gặp phải nguy hiểm chỉ có thể

trốn chạy để khỏi chết, gặp phải pháp thuật mạnh mẽ nào đánh tới thì đều là cửu

tử nhất sinh, ngay cả đồ vật che chắn cũng không có, tên Ninh Viêm này...Chính

là rất giỏi chịu đánh!"

Đội trưởng trừng mắt nhìn.

Hứa Thanh tương tự trừng mắt nhìn.

"Tin tưởng ta đi nào tiểu Thanh, sẽ không sai đâu, Ninh Viêm này là người

mới, cho nên chúng ta phải bố cục từ sớm, không thể đợi lúc cần đối phương

vững chắc mới đi lấy lòng."

Đội trưởng bày ra một bộ bày mưu nghĩ kế, Hứa Thanh nghe vậy trả lời một

câu.

"Ngô Kiếm Vu cũng vậy?"

"Đừng nhắc tới tên đó....." Đội trưởng hung hăng cắn quả táo một cái,

phiền muộn mở miệng, sau đó nói sang chuyện khác, trên mặt bày ra biểu cảm

thần thần bí bí.

"Tiểu Thanh à, dạo gần đây trong Hình Ngục Ti các ngươi có phải mới bắt

giam được mấy tên tu sĩ Hắc Thiên tộc đúng không?"

Sau khi hỏi xong, ánh mắt đội trưởng sáng lên, mang theo vẻ chờ mong nhìn

Hứa Thanh.

Tuy đã biết tin tức của đội trưởng luôn luôn linh thông, nhưng chuyện này

vốn rất bí ẩn, Hứa Thanh cũng thân là lính canh ngục mới biết được, vì vậy rất

là kinh ngạc liếc mắt nhìn đội trưởng.

"Ngươi trở về nghĩ biện pháp đi nhà tù giam giữ mấy tên Hắc Thiên tộc này

quan sát nhiều một chút, tốt nhất là dùng ngọc giản lưu ảnh, ghi chép lại cử chỉ

lời nói của bọn chúng, kết cấu thân thể bên ngoài, ghi chép tất cả mọi thứ lại,

càng kỹ càng càng tốt."

"Ngươi ghi chép xong đưa cho ta, ta có chỗ trọng dụng!" Chú ý tới biểu cảm

Hứa Thanh, đội trưởng liền biết thông tin không sai, vì vậy tia sáng trong mắt

càng sáng hơn, liếm môi, nhẹ giọng mở miệng.

"Tiểu Thanh, thời gian chúng ta làm đại sự sắp đến rồi."

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ.

Bây giờ hắn cực kỳ khát vọng quân công, mà những năm gần đây đội

trưởng mặc dù bình thường làm việc không đáng tin cậy, nhưng mỗi một lần

làm đại sự... Thu hoạch vẫn rất khá.

Ngoài việc có mạo hiểm sinh tử ra.

Nhưng mà Hứa Thanh cảm thấy sinh hoạt trong cái thế đạo này, thật ra bản

thân chính là một loại mạo hiểm.

Nếu đã như thế... Vậy thì chỉ cần có thể thu hoạch đầy đủ, vậy mạo hiểm

chính là có lợi nhất.

Nhất là lần này hắn còn đầu nhập vào không ít linh thạch.

"Có liên quan với Hắc Thiên tộc?" Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, nhìn

đội trưởng.

Đội trưởng bày làm ra một bộ dạng cao thâm mạt trắc, ngồi ở chỗ kia ăn táo,

đắc ý cười nhìn về phía Hứa Thanh.

"Tiểu Thanh, lúc trước ta nói với ngươi rồi, Chấp Kiếm Cung cực kỳ coi

trọng ta, nếu không cũng sẽ không đưa cái vị trí trọng yếu Công Bạc ti này giao

cho ta."

"Trong khoảng thời gian này, ta đã sớm nghiên cứu triệt triệt để Công Bạc ti

rồi, phóng tầm mắt toàn bộ Chấp Kiếm Cung, từ trên xuống dưới, bất kỳ sự điều

động và an bài một Chấp Kiếm Giả nào, ta cũng rõ như lòng bàn tay."

"Trừ phi người này không ghi chép quân công, nếu không ở dưới đôi mắt

của ta, liền giống như thấy rõ vật nhỏ phát sáng như tuyết, hết thảy đều không

có chỗ ẩn trốn."

Đội trưởng ngạo nghễ, một bộ đứng chỉ điểm núi sông.

Hứa Thanh cảm khái, đáy lòng cũng dâng lên một chút kính nể, hắn thật sự

rất bội phục đội trưởng, bởi vì...Một cái công việc văn phòng tầm thường,

nhưng trong tay đội trưởng, thế mà lại có thể đào móc ra nhiều giá trị như vậy.

Có thể làm đến điểm này, đủ để nói rõ đội trưởng vo sới Ninh Viêm, càng

giỏi hơn nhiều.

"Cho nên tiểu Thanh, ngươi còn quá non rồi, phải học tập ta nhiều một chút

biết không, đừng cứ ngày ngày muốn ra ngoài lang bạt cùng những cái tiểu tử

hư hỏng kia, có tác dụng cái chó gì đâu."

"Đi ra ngoài một chuyến liền có nguy hiểm tới sinh mạng, quân công thì

không cầm được bao nhiêu."

"Nói tới điểm này, ta lại cần phải phê bình ngươi, trong khoảng thời gian

này, cuối cùng vẫn là ta một mình gánh vác xuống toàn bộ."

Hứa Thanh trừng mắt nhìn, nghe ra đội trưởng đang bất mãn, đây đã là lần

thứ ba đội trưởng biểu đạt ra loại tâm tình như thế trong khoảng thời gian này

rồi.

Vì vậy thần sắc kính nể từ trong nội tâm của Hứa Thanh, rõ ràng lại tăng lên

nhiều thêm một chút.

Đồng thời còn lấy ra một quả táo lớn đưa cho đội trưởng.

Đội trưởng vốn không muốn tiếp đón, nhưng theo bản năng bắt được, liếc

mắt nhìn Hứa Thanh, vừa muốn mở miệng nhưng Hứa Thanh nhẹ giọng truyền

ra một câu.

"Đại sư huynh, đoạn trước thời gian, Tử Huyền Thượng Tiên dẫn ta đi gặp

mấy vị khuê mật của nàng trong Quận Đô, có một người tên là Lý Thi Đào,

nàng..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi