QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Tuy nhiên, cô ấy cũng biết chuyện của Kim Phi rất quan trọng, vì vậy không làm ầm ï bảo muốn ở lại, mà chỉ phàn nàn trong bữa ăn: "Sớm biết Hồng công tử học nhanh như vậy thì đã không để Lão Hàn đi trước, trên đường cùng nhau trở về sẽ náo nhiệt hơn rồi."

Việc bàn giao giữa Hàn Phong và Đại Cường diễn ra rất thuận lợi, bọn họ đã trở về từ mười ngày trước.

"Muội muốn dẫn A Trúc đi câu cá đúng không?" Kim Phi nhướng mày hỏi.

Trên đường đến Đông Hải, Đường Tiểu Bắc đã mấy lần gọi Kim Phi, mời y đi câu cá cùng. Tuy nhiên lúc ấy Kim Phi đang bận vẽ sơ đồ và biên soạn tài liệu giảng dạy nên mỗi lần y chỉ có thể ở bên cô ấy một lúc rồi rời đỉ.

Lúc ở trên thuyền thì cô ấy vẫn ổn do có Bắc Thiên Tâm bầu bạn cùng.

Nhưng khi đến Đông Hải, Bắc Thiên Tâm vì bảo vệ Kim Phi nên không muốn ra biển cùng cô ấy, cho nên Đường Tiểu Bắc đã nhờ Kim Phi tìm người đi cùng mình.

Lúc đó Kim Phi đang xây dựng mô hình với Hồng Đào Bình, sao có thể quan tâm mấy chuyện như thế được, vì vậy đã ném vấn đề này cho Hàn Phong.

A Trúc tình cờ thích câu cá, cho nên Hàn Phong giao cô ấy cho Đường Tiểu Bắc.

Mai, Lan, Trúc, Cúc lúc đầu là bốn cận vệ mạnh nhất của Khánh Mộ Lam, sau đó Kim Phi cần nhân lực nên đã giữ A Lan, A Trúc và A Cúc lại, để họ chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh cho những nhân sự quan trọng.

A Trúc hiện là đội trưởng đội cận vệ của Hàn Phong.

Sau khi theo Hàn Phong ở Đông Hải lâu như vậy, cô ấy cũng học câu cá, kỹ năng câu cá cũng không tệ.

Kể từ khi cô ấy gia nhập đội câu cá của Đường Tiểu Bắc, Đường Tiểu Bắc bắt được càng ngày càng nhiều cá.

Sau khi trở về, Đường Tiểu Bắc hết lời khen ngợi kỹ năng câu cá của A Trúc.

A Trúc đi theo Hàn Phong trở về, điều này làm cho Đường Tiểu Bắc vô cùng tiếc nuối.

Đường Tiểu Bắc bị nhìn thấu suy nghĩ, cũng không xấu hổ mà nháy mắt với Kim Phi: "Tướng công, hay chúng ta thương lượng chút đi?"

"Nói đi!" Kim Phi lập tức cảnh giác.

Một khi Đường Tiểu Bắc ném cho y ánh mắt nịnh nọt như này, chuyện cô ấy yêu cầu nhất định sẽ không đơn giản.

“Khi trở về hãy tìm một đội trưởng mới cho đội cận vệ của Lão Hàn và điều A Trúc qua cho ta nhé.”

Đường Tiểu Bắc khoác lấy cánh tay Kim Phi hỏi. "A Trúc đi theo Lão Hàn rất ổn. Đột nhiên điều cô ấy qua cho muội , như vậy không phải là trái quy định sao?” Kim Phi

cau mày hỏi: “Hơn nữa, A Trúc có bằng lòng không?”

“Cô ấy bằng lòng mà, ta đã hỏi rồi” Đường Tiểu Bắc vội vàng gật đầu.

“Muội không nghiện đấy chứ?" Giọng điệu của Kim Phi trở nên nghiêm túc.

Câu cá là một hoạt động tuyệt vời để thư giãn, nhưng cái gì nhiều quá cũng không tốt, nghiện lại càng không.

Kiếp trước, y có một đồng nghiệp rất nghiện câu cá. Dù có tan làm muộn đến đâu, anh ta vẫn phải ra bờ sông câu cá một lát.

Sau đó chuyển sang câu cá suốt đêm rồi tiếp tục làm việc vào ban ngày. Anh ta mỗi ngày sẽ ngủ bù trong giờ nghỉ trưa.

Nếu một hoặc hai ngày không phải là vấn đề lớn, nhưng đồng nghiệp đó cứ vài ngày lại như vậy, công việc của anh ta bắt đầu thường xuyên bị lỗi.

Thương hội Kim Xuyên có rất ít trạm ở Đông Hải, Đường Tiểu Bắc đi cùng y, cũng không có nhiều việc, cho nên Kim Phi không phản đối việc câu cá của Đường Tiểu Bắc, nhưng nghiện thì khác.

"Trong lòng ta tự biết chừng mực mà, sau khi trở về ta sẽ không câu cá nữa."

Đường Tiểu Bắc nói: "Vả lại ta cũng phải cần cận vệ, tính tình của A Trúc lại hợp với ta, chàng cứ giao cô ấy cho ta, điều A Lan cho Lão Hàn là được?"

"A Lan sẽ nghĩ sao đây?" Kim Phi hỏi: “Chúng ta không thể vì chuyện này mà khiến cô ấy cảm thấy muội chê cô ấy, khiến người ta cảm thấy bị tổn thương được.”

"Ta làm việc mà tướng công còn lo lắng sao?" Đường Tiểu Bắc nói: "Bên A Lan đảm bảo không có vấn đề gì."

“Nếu muội đã suy nghĩ kĩ rồi thì sao còn hỏi ta làm gì?”

Kim Phi liếc nhìn Đường Tiểu Bắc: "Chờ đến khi quay về thì muội có thể tự mình bàn bạc với Lão Hàn, nếu anh ta đồng ý thì ta cũng không có ý kiến."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi