QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Giáo viên nữ dùng thước bản chỉ vào bảng đen, trên bản đen viết “Tam tự kinh' mà Kim Phi cải biên theo lịch sử Đại Khang.

Học sinh theo thước bản, đồng thanh đọc chữ trên bảng đen.

Nhìn thấy Kim Phi ở cửa sau, giáo viên nữ vội đặt thước bản xuống, hành lễ với Kim Phi.

Các học sinh vốn đang chắp tay đọc sách, đều nhất loạt quay đầu lại.

“Ai da, Kim tiền sinh về rồi!”

“Phi ca, huynh về lúc nào vậy? Lâu lắm rồi ta không gặp huynh!”

“Phi ca, năm trước huynh nói làm hắc đao cho ta, bây giờ còn chưa cho ta đâu!”

“Phi ca, chiếc thuyền xịch xịch xịch bốc khói trên bến tàu, chạy nhanh như bay ấy, là huynh làm à? Lợi hại quá đi!”

“Ta cảm thấy phi thuyền bay trên trời vẫn lợi hại hơn! Chú ba của ta là phi công, lớn lên ta cũng muốn làm phi công!”

“Lớn lên ta muốn làm nhân viên hộ tống, ta muốn mặc áo giáp đen như anh họi”

“Lớn lên ta muốn làm xưởng trưởng nữ giống Đường xưởng trưởng, hoặc là chưởng quầy nữ giống Tiểu Bắc phu

nhân! Phi ca, sau này con trai biết chữ nhiều rồi, huynh vẫn sẽ nhận xưởng trưởng nữ, chưởng quầy nữ chứ?”

Đa phần trẻ con trong phòng học này đều là người trong làng, từ nhỏ đã biết Kim Phi, cũng không kính sợ thân phận của Kim Phi như người lớn.

Nhìn thấy Kim Phi về, đều cực kì vui mừng, dồn dập mở miệng chào hỏi.

“Vẫn đang học đấy, mọi người yên lặng tí đi!”

Kim Phi giơ tay đè xuống, đám trẻ lập tức yên tĩnh.

“Thế này mới nghe lời chứ!”

Kim Phi xuyên qua phòng học, đi từ cửa sau lên bục giảng. Giáo viên nữ vội bước sang một bên.

“Vừa nãy ta nghe nói Khoái Đản Nhi muốn làm phi công phải không?”

Kim Phi cười nhìn hỏi một bé trai dưới bục.

“Phi ca, trong trường học này, huynh phải gọi tên của ta là Lý Đại Trụ, không thể gọi ta là Khoái Đản được!”

Bé trai tức giận nói. “Ha ha ha!”

Trong phòng học cười ầm ầm.

“Xin lỗi xin lỗi, lúc trước ta không biết tên của đệ là gì.”

Kim Phi chắp tay với Khoái Đản Nhi: “Khoái... Khụ, Lý Đại Trụ, sau này đệ muốn làm phi công phải không?”

“Đúng vậy!” Khoái Đản Nhi ngẩng đầu ưỡn thẳng lưng: “Ta muốn lái phi thuyền giống chú ba, bay trên trời như chiml”

“Vậy đệ phải cố gắng đó, sau này ta sẽ làm ra phi thuyền bay càng nhanh hơn, thao tác càng phức tạp hơn, muốn làm phi công, yêu cầu sẽ càng ngày càng cao.”

Kim Phi nói: “Nếu đệ học không tốt, thì không làm phi công được đâu!”

“Phi ca yên tâm, nhất định ta sẽ học thật tốt!” Khoái Đản Nhi vỗ ngực bảo đảm.

“Không chỉ phải học giỏi, tố chất thân thể cũng phải xuất sắc nữa!”

“Phi ca, cái này huynh yên tâm đi, ta có thể cõng một bó củi chạy từ sau núi đến bãi sông, nếu huynh không tin, hai ta đánh một trận đi, bảo đảm huynh không thắng ta được!”

Khoái Đản Nhi nói xong thì xắn ống tay áo lên.

“Tên ngốc nhà ngươi, Phi ca là tổng quản lí của phi công, nếu ngươi thật sự đánh với huynh ấy, cả đời này ngươi cũng đừng mơ làm phi công nữal”

Bạn cùng bàn của Khoái Đản Nhi vội kéo nhóc lại: “Đừng nói nữa, nếu cha ngươi biết ngươi ra tay với Phi ca, còn không gõ chết ngươi à?”

“Cũng phải nhỉ?” Khoải Đản Nhi vò đầu, lại hạ ống tay áo xuống.

Trong lớp lại cười vang. Đến Kim Phi cũng bị Khoái Đản Nhi chọc cười. “Phi ca, vừa nãy huynh vẫn chưa nói gì, sau này con trai biết chữ nhiều rồi, huynh có còn cần chưởng quầy nữ, xưởng trưởng nữ nữa không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi