QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Để không làm ảnh hưởng đến việc giảng dạy bình thường, Kim Phi không tham quan các lớp học khác, trả lời xong câu hỏi của lớp này, y dẫn người rời khỏi trường học.

Nhưng chuyến ởi tới trường học này vẫn khiến Kim Phi xúc động rất nhiều, càng tăng sự kiên định cho quyết tâm phổ cập giáo dục.

Trong mắt y, mỗi đứa trẻ đều là một viên ngọc thô, chỉ cần trải qua sự mài giữa, sau này đều có thể tỏa ra hào quang chói mắt.

Còn cách tốt nhất đều mài ngọc, chính là giáo dục. Giáo dục có thời hạn, một khi bỏ lỡ thời gian đọc sách, sau này lớn rồi dù muốn học, cũng sẽ vì đủ loại việc vặt, không thể bình tĩnh đọc sách được.

Đi ra từ trường học, đã là chạng vạng, lúc này Kim Phi mới quay về tứ hợp viện.

Về tới nhà, đúng lúc Quan Hạ Nhi cũng vừa vào cửa.

“Tướng công, đã sắp xếp xong rồi, đã gửi than đá và bếp lò tới chỗ Đàm đại nương rồi.”

Quan Hạ Nhi nói: “Ngày mai thợ xây sẽ tới vá lỗ, sửa bếp lò.

“Được, vất vả rồi."

“Nói cái này với ta làm gì?” Quan Hạ Nhi liếc Kim Phi: “Mau đi rửa tay, ta đi xem xem Nhuận Nương làm xong cơm chưa, tối nay còn có việc đấy.”

Nói xong cô nhìn xung quanh, phát hiện không có người ngoài, mới kéo tay Bắc Thiên Tâm nói: “Muội đi với tướng công

nhiều ngày như vậy, sao bụng vẫn chưa có động tĩnh gì cả?”

“Tỷ tỷ...” Bắc Thiên Tâm đỏ mặt nói: “Tướng công chàng biết tính ngày...”

“Bây giờ chàng còn tính ngày à?”

Quan Hạ Nhi luôn dịu dàng như nước, lúc này lại nhướng mày lườm Kim Phi: “Không phải chàng đã đồng ý với ta là không tính ngày nữa à?”

Kim Phi sờ mũi, không dám đáp lời.

“Còn muội nữa," Quan Hạ Nhi bực bội, vỗ vào cánh tay Bắc Thiên Tâm: “Muội cũng không biết phấn đấu gì cả, tướng công lợi hại như vậy, chàng nói tính ngày thì tính ngày à?”

“Ta...” Bắc Thiên Tâm cũng bị dạy dỗ cho cúi đầu không dám tiếp lời.

“Hạ Nhi, chắc Nhuận Nương làm xong cơm rồi đấy, chúng †a đi ăn cơm đi.”

Kim Phi nhìn thấy Nhuận Nương ra khỏi phòng bếp, muốn nói lảng đi.

Nhưng Quan Hạ Nhi hoàn toàn không bị lừa: “Tướng công à, hôm nay ta đã truyền tin cho Tiểu Bắc rồi, bảo muội ấy cố gắng mau quay về, lần này nếu không có con nối dõi, chàng đừng mong ra ngoài nữa!”

Kim Phi rất muốn tranh luận vì mình một chút, nhưng thấy dáng vẻ mặt Quan Hạ Nhi rất nghiêm túc, Bắc Thiên Tâm rõ ràng cũng làm phản rồi, đành từ bỏ suy nghĩ này.

Mấy ngày sau đó, Kim Phi lại bắt đầu ngày ngày tạo em bé.

Ngoài tạo em bé và ngâm trong phòng thực nghiệm, y còn bảo người tìm tư liệu của mấy người trí thức ở ẩn, nghiên cứu kĩ càng.

Thời gian trong nhà trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã qua nửa tháng, xưởng in ấn và xưởng làm giấy lần lượt lắp đặt cửa

kính, cũng lần lượt đưa vào sản xuất.

Hai ngày sau, ông Tam và ông trưởng làng cầm một xấp giấy trắng và một tập sách mỏng, vui mừng tới tìm Kim Phi.

“Tiên sinh, thành công rồi!”

Giấy trắng trong tay ông Tam run rẩy, kích động nói: “Đây là giấy trắng chúng ta làm ra, đây là sách chúng ta in!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi