QUỐC SẮC KIỀU PHI

CHƯƠNG 147: CÔ NÃI NÃI THÀNH TOÀN CÁC NGƯƠI

Editor: Luna Wong
Tuy rằng đại hoàng tử được phong Đoan vương, thế nhưng hắn không chút nào giá nào.

Hứa Vân Noãn tiếu ý dịu dàng nhìn hắn hai ba cái liền giải quyết hai xong chén đậu hoa, không khỏi hỏi: “Có phải vị đạo cực ngon hay không?”

“Đích xác.”

“Vậy là tốt rồi, còn tưởng rằng Trữ công tử ăn không quen những thứ dân gian tiểu thực này nữa?”

“Hứa cô nương xem thường ta, ban đầu ở trong quân, ta đến gạo trộn cùng cát cũng ăn nữa kìa.”

Hứa Vân Noãn có chút vô cùng kinh ngạc, mặc dù nói điều kiện trong quân khẳng định không thế nào tốt, thế nhưng đường đường hoàng tử, lẽ nào cũng phải ăn gạo trộm cát?

Mục Trần Tiêu ăn sạch sẽ đậu hoa trong bát của bản thân: “Lúc ta và Trữ công tử chơi đùa không cẩn thận rắc mấy hạt cát vào trong bát của hắn, cho nên tính là ăn qua rồi.”

Đại hoàng tử có chút lúng túng cười cười: “Còn phải là hảo huynh đệ hay không, lại phá như thế?”

“Ta ở trước mặt cô nãi nãi, chưa từng nói láo.”

Hứa Vân Noãn khẽ cười một tiếng, trong lòng có chút cảm khái, mặc kệ hoàng thất đối với Mục gia thế nào, chí ít vị đại hoàng tử này lúc này là thật tâm thực lòng.

“Được rồi, được rồi, ta nói không lại ngươi.” Phát giác trên người Mục Trần Tiêu tiết lộ ra tiên hoạt khí, đại hoàng tử mặc hắn tổn hại bản thân thêm hai câu, cũng tốt hơn trước kia không khí trầm lặng.


Hứa Vân Noãn nhìn về phía Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi đã ăn no, cần thêm hai chén nữa không?”

“Không cần.”

Đoan vương đánh giá đám người đi đi lại lại, mở miệng dò hỏi: “Hứa cô nương, trong Tứ Quý các thực sự tặng rau xanh sao?”

“Tự nhiên, bất quá chút thời gian trước bán không ít ra ngoài, hiện tại coi như là tặng, cũng không bao nhiêu.” Nhãn thần của Hứa Vân Noãn hơi lóe lóe, tràn đầy mong đợi nhìn phía Đoan vương, “Không biết rau xanh trong noãn bằng của Trữ công tử như thế nào rồi?”

“Dựa theo biện pháp Hứa cô nương cho, mảy may không dám làm sai, cuối cùng công phu không phụ lòng người, rốt cuộc thành.”

“Vậy Trữ công tử có nghĩ được xử trí rau xanh thế nào chưa?”

“Sẽ đưa một ít vào cung, để phụ hoàng tự mình đánh giá một chút, về phần những thứ khác, còn chưa có biện pháp thích đáng, Hứa cô nương có đề nghị gì?”

Hứa Vân Noãn giơ tay lên mân sợi tóc bên tai: “Ta đâu thể có đề nghị gì, bất quá là có chút cảm khái. Trước đây sở dĩ dâng biện pháp trồng rau xanh trong noãn bằng lên, vì chính là hy vọng phương pháp này có thể tạo phúc bách tính, hôm nay nếu dùng loại phương pháp này chiếm được thu hoạch, nếu là có thể quy cho bách tính, tự nhiên tốt hơn.”

Mặc dù tính tình của Đoan vương thẳng thắng sảng khoái, nhưng lúc thực sự động não lại xoay chuyển cực nhanh, liên tưởng đến chuyện đã xảy ra gần đây trong kinh thành, chợt lĩnh hiểu ý của Hứa Vân Noãn.

“Hứa cô nương nói có lý, nếu ước nguyện ban đầu đó khi dâng những biện pháp này lên là tạo phúc bách tính, hôm nay tự nhiên nên là trả lợi cho dân, quay đầu lại ta liền viết phân sổ con đưa lên, nghĩ đến phụ thân nhất định sẽ đáp ứng.”

Nói chuyện với người thông minh nói chính là thông suốt, tiếu ý trong mắt Hứa Vân Noãn trong một sát na chân thành rất nhiều.


“Trữ công tử quả thật là tâm hệ bách tính, ý chí rộng.”

Hôm nay một thân la quần noãn hạnh sắc này của Hứa Vân Noãn, để nàng càng trẻ hơn chút nữa, rõ ràng là một cô nương kiều tiếu, nhưng lúc mở miệng khen người lại mang theo một cổ thái độ cổ giả, bộ dáng kia giống như là hài tử mặc trộm đồ của người lớn, để người không khỏi buồn cười.

Tiếu ý trong mắt Đoan vương không ngừng: “Hứa cô nương khen sai rồi, đều là nên làm.”

Noveltown.asia
Gặp xong Đoan vương, Hứa Vân Noãn ném được một khối tâm bệnh lớn, bước đi thì đều cảm thấy nhẹ rất nhiều.

Mục Trần Tiêu vẫn trầm mặc không nói lời nào, trong ánh mắt thỉnh thoảng liền hiện lên một gợn sóng.

“Tôn nhi đang suy nghĩ gì?”

“Không có gì, biện pháp của cô nãi nãi vô cùng tốt, bách tính trong kinh thành nhất định sẽ cực kỳ cảm kích của ngươi.”

“Không có quan hệ gì với ta.”

Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu tiếp tục đi về phía trước, trong lòng thầm nghĩ.

Đoan vương điện hạ đưa sổ con lên, cho dù là hoàng thượng đồng ý, lúc cấp phát râu xanh, cũng có danh nghĩa của triều đình, chuyện mua dân tâm tốt như vậy, tự nhiên không có khả năng rơi vào trên đầu người kia.

Vẫn về tới phủ, Mục Trần Tiêu như cũ có chút không yên lòng, Hứa Vân Noãn không yên lòng, lại nhìn chằm chằm hỏi hai lần: “Tôn nhi thực sự không có chuyện gì sao? Có phải chân khó chịu hay không? Hây là án tử trong triều đình gặp phải phiền toái?”


“Liên tiếp thất thần, để cô nãi nãi lo lắng, bất quá thực sự không có chuyện gì.”

“Vậy được rồi, trở về nghỉ ngơi, mặc kệ có chuyện gì, ngủ một giấc thật ngon, ăn hai bữa thật ngon, tin tưởng sẽ hết.”

“Nghe cô nãi nãi.”

Về tới Minh Hối hiên, Mục Trần Tiêu ngồi ở phía dưới gốc cây ngũ thải cẩm đái, trực lăng lăng xuất thần, một lúc lâu mới rũ đôi mắt xuống, quay trở về thư phòng.

Động tác của Đoan vương điện hạ cực kỳ lưu loát, sáng sớm hôm sau, một tin tức liền chợt bay ra cung thành.

Triều đình thí nghiệm phương pháp trồng rau xanh trong noãn bằng thấy khá hiệu quả, quyết định đem rau xanh trồng trong noãn bằng ra ngoài phát cho bách tính kinh thành.

Thấy dán bố cáo, dân chúng tự nhiên vui mừng khôn xiết, căn bản không lo lắng kinh thành trong có bao nhiêu nhân khẩu, chỉ cảm thấy dù cho phân được một lá, đó cũng là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.

Dù sao từng ấy năm tới nay, đều là bách tính nộp thuế cho triều đình, lúc nào nhìn thấy được trả lại thứ gì đâu?

Dân chúng cao hứng, trong phủ đệ của đông đảo quan viên lại bởi vậy mà rối loạn tay chân.

Đồ Đoan vương trồng ra phải đem tặng, thứ bọn họ trồng ra còn có thể giữ lại sao? Bạc này đều trôi theo nước!

Phủ đệ Thẩm gia, Thẩm Thanh thoáng trù trừ chỉ chốc lát, liền hạ lệnh cho Tề quản sự : “Ngoại trừ rau xanh giao cho Tần Minh Triết, nhổ toàn bộ rau xanh còn dư lại trong noãn bằng ra, sau đó tổ chức nhân thủ đưa cho bách tính trong kinh thành, mặt khác, từ trong phủ lấy bạc, mua thêm chút lương gạo, mượn cơ hội cấp phát rau xanh, để tiểu thư đi thí cháo.”

Noveltown.asia
Ngồi ở một bên Vu thị nghe nói như thế, nhãn thần hơi giật giật: “Một mình Vân Sơ đi nói có chút quá mức đơn bạc, không bằng để Cửu Mạch bồi? Ca ca chiếu ứng muội muội, là chuyện đương nhiên.”

“Được.”


Thẩm gia là người thứ nhất đứng ra ủng hộ quyết định của triều đình, bày quầy hàng đăng ký nhân thủ biếu tặng rau xanh.

Âm thanh trong Tứ Quý các dần dần lạnh xuống.

Hứa Vân Noãn nghe được Đinh Sơn bẩm báo, không khỏi cười cười: “Thẩm gia xuất thủ, vẫn là dứt khoát như thế.”

Một bên Hàn Yên nói tiếp: “Tiểu thư, như vậy, danh tiếng của Thẩm gia phải sẽ vãn hồi không ít.”

“Thẩm gia kiến tạo noãn bằng, phải hao tốn mấy vạn lượng bạc, cơ hồ là vốn gốc không về, hôm nay có được những danh tiếng này, không phải là đánh nát hàm răng nuốt vào trong bụng sao.”

“Tiểu thư nói phải, chỉ là như vậy, sợ rằng Thẩm gia sẽ hận tiểu thư.”

“Trước đây ta chẳng bao giờ đi trêu chọc bọn họ, họ cũng không đến Tứ Quý các tìm phiền toái sao?”

Nàng và Thẩm gia vốn là khó có thể cùng tồn tại, thấy Thẩm gia không may, trong lòng nàng cảm thấy cao hứng.

“Được rồi, đi gọi Tôn Bạch khiếu tới đây một chút, cứ nói ta có chuyện tìm hắn.”

“Vâng.”

Hứa Vân Noãn lôi kéo móng vuốt của Nhị Hắc, nhẹ nhàng lắc lắc, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

Biện pháp muốn mượn rau xanh kiếm ngân lượng của Thẩm gia đã ngăm nước rồi, bất quá này noãn bằng còn đó, sau này nếu cần dùng, ít nhiều sẽ để cho bọn họ lấy lại chút thành phẩm, vẫn là sớm sớm hủy đi, vậy nhìn mới thuận mắt.

Nàng hiến biện pháp lên, ai cũng có thể dùng, duy chỉ có Thẩm gia là không được!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi