QUỐC SẮC KIỀU PHI

CHƯƠNG 148: CÔ NÃI NÃI ĐÀO HỐ TA LẤP HỐ

Editor: Luna Wong – ta lại thi nữa rồi, hết 8/5 up chương lại bình thường nhé, mọi người chờ ta nha

Rau xanh trong Tứ Quý các đã tặng hề, nấm vẫn còn trong điếm, như trước cực kỳ được người hoan nghênh, không ngừng bù lại ngân lượng cho mấy rau đã tặng đi.

Đinh Sơn mang người đi hỗ trợ, thay thế Tôn Bạch.

Tôn Bạch nghe nói cô nãi nãi triệu kiến, trong ánh mắt hâm mộ của cả đám, vội vã trở về.

“Gặp qua cô nãi nãi.”

Nhìn thấy Tôn Bạch trên đầu đổ mồ hôi, Hứa Vân Noãn không khỏi ngoài ý muốn: “Thế nào gấp gáp như vậy?”

“Sợ cô nãi nãi đợi lâu, cho nên liền một đường chạy.”

“Thực tại cực khổ, chờ ngươi xong xuôi chuyện ta phân phó, nhất định để phòng thu chi phát thêm mấy thang lương cho ngươi.”

“Cô nãi nãi có cái gì thỉnh phân phó, nô tài nhất định dốc hết toàn lực.”

Hàm Chương và Lưu Hổ giúp đỡ cô nãi nãi làm xong một chuyện, không duyên cớ được mấy lượng bạc, để bọn họ hâm mộ không được, hôm nay phong thuỷ rốt cục chuyển tới trên đầu mình.


Hứa Vân Noãn cẩn thận nói ý nghĩ của chính mình một lần, Tôn Bạch liên tục gật đầu, vỗ bộ ngực bảo chứng tuyệt đối không thành vấn đề, sau đó liền đi theo Hàn Yên trong viện đã sớm chuẩn bị trước.

Trong Minh Hối hiên, Mục Trần Tiêu mím thật chặt môi, cánh tay không ngừng đấm cộc gỗ trước mắt.

“Bang bang bang!”

Từng tiếng đấm theo quy luật mà trầm trọng, mồ hôi theo cái trán trượt xuống dưới, có một giọt vô ý rơi vào trong ánh mắt, lại không để ánh mắt kiên nghị của hăn cải biến chút nào.

Hứa Vân Noãn ngừng ở cửa, lẳng lặng nhìn một màn này, há miệng lại không có lên tiếng quấy rối, thấy Mục Trần Tiêu như vậy, phút chốc trong lòng nàng có cảm thấy cực kỳ lòng chua xót, có thể trông thấy kiên định trong đôi mắt kia, lại cảm thấy hắn cũng không cần bất luận kẻ nào đồng tình.

“Cô nãi nãi tới?” Úc Khoảnh cầm thư qua đây, thấy Hứa Vân Noãn liền vội vàng hành lễ, “Thuộc hạ gặp qua cô nãi nãi.”

“Úc Khoảnh hộ vệ không cần đa lễ.”

Mục Trần Tiêu nghe được thanh âm, vội vã dừng động tác lại, nhìn thấy Hứa Vân Noãn đi vào phòng, giơ ống tay áo lau mồ hôi trên cằm: “Trần Tiêu thất lễ, để cô nãi nãi chê cười.”

Hứa Vân Noãn đè cảm giác chua xót trong lòng xuống, vừa cười vừa nói: “Y sam đều ướt đẫm, mặc dù nói khí trời ấm không ít, nhưng cũng phải rất chú ý. Úc Khoảnh, giúp đỡ Trần Tiêu đổi thân xiêm y trước, ta ở bên ngoài chờ.”

“Vâng.”


Không muốn để cho Hứa Vân Noãn đợi lâu, rất nhanh Mục Trần Tiêu liền đổi xong y sam đi ra: “Cô nãi nãi tới tìm ta, là có chuyện gì?”

“Muốn tìm ngươi mượn Úc Khoảnh dùng dùng một lát.”

“Úc Khoảnh?”

“Ân, vốn có muốn tìm đám người Hàm Chương, nhưng là bọn hắn nói nếu bàn về khinh công, không người nào so được với Úc Khoảnh hộ vệ. Tôn nhi không nỡ sao?”

“Cô nãi nãi phải dùng tới, liền mang người đi.”

Úc Khoảnh ở một bên liên tục gật đầu, hôm nay trên dưới phủ, người nào không biết cô nãi nãi không đem bạc để ở trong mắt, xuất thủ cực kỳ rộng lượng, làm chân chạy cho cô nãi nãi một lần, còn hơn ở trong phủ làm công mấy tháng.

Thấy dáng dấp của Úc Khoảnh, Mục Trần Tiêu không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy vị thiếp thân hộ vệ của bản thân có chút chướng mắt: “Cô nãi nãi muốn để Úc Khoảnh đi làm cái gì?”

Noveltown.asia
“Trước, Thẩm gia để di mẫu của Tinh Phong điều tra tin tức của ta, sau đó lại cổ động các ngự sử trong triều tố tấu Mục gia, lúc đó ta liền nghĩ tìm một biện pháp thật tốt ác tâm bọn họ một chút.”

“Ta cho rằng, cô nãi nãi động nhi tử của Chương ma ma Đàm Vượng, đã coi như là đáp lễ. Huống chi, sau khi còn có phong ba rau xanh xuống giá, Thẩm gia nên bị ác tâm toàn bộ rồi.”


Trên mặt Hứa Vân Noãn mang cười: “Lúc này mới chỗ nào đến chỗ nào a? Để Vu thị hoàn toàn tự chặt một tay, mới có thể làm cho nàng cảm thấy đau.”

“Cô nãi nãi đã có sẵn biện pháp?”

“Ân, tay nghề làm giấy của Tôn Bạch thật tốt, ta đưa bức họa của Đàm Vượng giao cho hắn, để hắn chiếu theo làm một người giấy, sau đó để Úc Khoảnh nương khinh công, đưa người giấu đến trước mặt của Chương ma ma. Không phải nghe nói Chương ma ma tưởng niệm nhi tử của mình thành bệnh sao? Vừa lúc giúp nàng giải nỗi đau mất con này!”

Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng: “Cô nãi nãi không si hách điên người sao?”

“Hách điên cũng không đến nỗi, bất quá ít nhiều Chương ma ma sẽ cảm thấy có chút chột dạ đi, dù sao nếu như không phải nghe phân phó của nàng đi giúp Vu thị làm việc, Đàm Vượng vốn nên sống rất tốt. Hơn nữa, cúng thất tuần của Đàm Vượng mắt thấy sắp đến, gây ra chút động tĩnh, cũng không xem như kỳ quái.” Hứa Vân Noãn giảo hoạt nháy mắt một cái.

Mục Trần Tiêu tự định giá chỉ chốc lát, thần sắc hơi giật giật: “Những ngày qua ta cũng để cho người chú ý tin tức của vị Chương ma ma kia, nàng hình như vẫn ở tại thôn trang thì phải?”

“Không tệ.”

Khóe môi của Mục Trần Tiêu hơi giơ lên: “Vậy xem ra ta phải giúp cô nãi nãi tìm thêm mấy trợ thủ.”

Hứa Vân Noãn tiến lên vỗ vỗ vai của Mục Trần Tiêu, dáng tươi cười cực kỳ xán lạn: “Chúng ta quả thật là thần giao cách cảm một điểm thông, phần sau của chuyện này ta nhờ tôn nhi ngươi!”

“Giúp cô nãi nãi làm việc, nên làm.”

Noveltown.asia
Thôn trang của Thẩm gia ở ngoài thành, diện tích mặc dù lớn, thế nhưng vị trí nhưng có chút hoang vắng.


Chương ma ma vênh mặt hất hàm sai khiến hai hạ nhân thu dọn thức ăn trên bàn, chờ không ai, liền tức giận bất bình bật cười một tiếng: “Trước đây lúc thấy ta hữu dụng, mọi cách ưu đãi ta, hôm nay mạng của nhi tử của ta đều gắn vào rồi, ngược lại không đổi được cái tốt trở về! Quả thật là kỹ nữ vô tình, hí tử vô nghĩa, trước đây khổ tâm luồn cúi tính toán, một lòng muốn làm chính thê, việc làm còn không bằng này một cô nương dán giá bán mình ra ngoài! Ta phi!”

Lúc vừa bị phái đến thôn trang, Chương ma ma vốn cho là mình tất nhiên có thể trở về nữa, nhưng không nghĩ tới, rau xanh trong thôn trang đều bán sạch, Thẩm gia bên kia còn chưa có phái người tới gọi nàng, hơn nữa thị nữ Lâm Hoa đơn giản liền có thể chèn ép năm xưa, mơ hồ có tư thế thế thân của nàng, điều này làm cho nàng làm sao cam tâm?

“Tiểu tiện chân Lâm Hoa kia, lúc xưa vì lấy lòng lão nương, còn kém quỳ trên mặt đất liếm đế hài, hôm nay bất quá là đứng lên, liền xem bản thân là một nhân vật, cũng không nhìn lại một thân mùi thối trên người mình!”

Chương ma ma lại ực một hớp rượu, thần chí càng phát mê man.

Nếu là trước đó, những lời này nàng là trăm triệu không dám nói ra khỏi miệng, hôm nay bị đày đến thôn trang, trời cao hoàng đế xa, bên người lại không người nghe, dĩ nhiên là thống khoái thế nào thì thế đó, nói hoàn toàn không có cố kỵ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một trận gió thổi tới, phịch một tiếng thổi mở cửa sổ!

Ban đêm gió lạnh thổi tới, Chương ma ma thoáng thanh tỉnh một ít, chỉ vào cửa sổ liền bắt đầu chửi bậy: “Quả thật là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, lúc xưa chỗ ở của lão nương, hận không thể đến cửa sổ đều có người coi chừng, nhìn xem, hôm nay ngược lại, không biết đâu tà phong từ đâu tới dám diễu võ dương oai!”

Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh chậm rãi lướt qua trước cửa sổ.

Chương ma ma phảng phất như là bị người đạp cổ, dát một tiếng ấp úng: “Người. . . Người. . . Người nào. . .”

Trong tay mang theo bầu rượu run run một cái liền ném xuống đất, Chương ma ma run rẩy đứng dậy, không ngừng nuốt nước bọt: “Là ai đang giả thần giả quỷ?”

Một trận gió đêm lần thứ hai thổi qua, trên đất trống rất xa ngoài cửa sổ có một bóng người hiện lên, bóng người kia đúng là bay giữa không trung, lảo đảo phảng phất không có thực thể.

Dưới chân của Chương ma ma mềm nhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất: “Ngươi là. . . Đàm. . . Đàm Vượng. . . Là nhi tử của ta . . .”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi