CHƯƠNG 149: LỬA THIÊU NOÃN BẰNG THẬT ĐẸP MẮT
Editor: Luna Wong – hey mọi người, mình quay lại rồi nè, tuy vẫn chưa thi hết nhưng mấy môn sau nhẹ hơn lịch cũng không quá dồn dập nữa nên không ảnh hưởng đến việc up chương mới. Cám ơn mọi người đã đợi và thông cảm cho mình. Ngoài ra noveltown.asia cũng đã gần hoàn tất rồi, tầm 1-2 tuần nữa mọi người nhớ ghé sang đó ủng hộ nha.
Bóng người ngoài cửa sổ tựa hồ là nghe được tiếng kêu của Chương ma ma, lắc lư qua lại, nhẹ nhàng bay đến hướng cửa sổ.
Chương ma ma vội vàng lui về phía sau: “Nhi tử. . .ta là thân nương của ngươi a, nếu trong lòng ngươi có gì không cam phải. . .phải đi tìm người chân chính hại ngươi, hôm nay ngươi biến thành quỷ, thần thông quảng đại, nên biết ai mới là hung phạm giết ngươi. . .”
Một đạo âm thanh u oán như có như không vang lên: “Nương. . .”
“Đừng tới đây! Đừng tới đây. . . Người chết không thể sống lại, lúc ngươi còn sống, nương cực kỳ yêu ngươi, ngươi cũng không thể hại người một nhà a!”
“Nương. . . Ta thật là khổ a. . . Khổ a. . .”
“Nương biết, nương biết trong lòng ngươi khổ, nhưng là oan có đầu, nợ có chủ, ngươi cũng không thể thị phi chẳng phân biệt được!”
Chương ma ma sợ đến cả người run run, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra ngoài, cả người như tắm.
Bóng người ngoài cửa sổ không gần thêm nữa, chỉ là trên mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, nhưng lưu lại chảy ra hai hàng huyết lệ: “Nương. . . Hôm nay là ngày mấy. . .”
“Ngày?” Chương ma ma mau chóng nghĩ, nhưng càng là sốt ruột, tư tự liền càng là hỗn loạn, “Ngày mấy? Ngươi để nương suy nghĩ một chút. . . Suy nghĩ một chút. . .”
Đúng lúc này, những người khác ở thôn trang nghe được động tĩnh, vội vã chạy tới, vừa vào cửa liền thấy Chương ma ma ngồi dưới đất, dáng dấp sắp sợ đến hôn mê.
“Chương ma ma, ngươi làm sao?”
“A!” Chương ma ma kinh hô một tiếng, lấy lại bình tĩnh, mới phát hiện đỡ của nàng là hạ nhân ở thôn trang, nàng vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ một mảnh gió êm sóng lặng, phảng phất cái gì cũng không có xảy ra, “Các ngươi. . . Các ngươi vừa tới, không thấy được bóng người sao?”
“Bóng người? Đêm hôm khuya khoắc, mọi người nghỉ ngơi, ngoại trừ hai chúng ta ở chỗ này nghe người sai phái, đâu còn những người khác?”
“Không có sao? Vậy. . . Vậy hôm nay là ngày mấy?”
“Ngày hôm nay. . .” Hai người hạ nhân tỉ mỉ tự định giá chỉ chốc lát, hơi có chút thận trọng nhìn về phía Chương ma ma, “Người quên luôn hôm nay là ngày mấy sao? Hôm nay là nhi tử của người cúng thất tuần. . .”
“Thảo nào. . .” Chương ma ma vội vã bò lên, giơ tay lên lau mồ hôi lạnh, “Các ngươi đều trở về đi, tự ta nghỉ một chút.”
“Người ở một mình có được không?”
“Bảo các ngươi đi thì đi đi, không nên nói nhảm nhiều như vậy?”
“Vâng.”
Thối lui ra khỏi cửa phòng, hai hạ nhân liếc nhau, lặng lẽ trào phúng lên tiếng.
“Đều bị đày đi tới nơi này, còn diễu võ dương oai sao? Chẳng lẽ còn cho là mình có thể trở về sao?”
“Dù sao cũng phải để cho nàng làm chút mộng.”
“A, đến cúng thất tuần của nhi tử mình đều có thể quên, cũng không biết làm nương thế nào.”
“Lúc này chúng ta tạm thời nhịn nàng trước, chờ xác định phu nhân sẽ không điều nàng trở về, tự nhiên có biện pháp thu thập nàng.”
“Nói cũng phải.”
Sau khi hai người hạ nhân thối ra ngoài, Chương ma ma vội vã từ trong ngăn kéo cạnh đầu giường lấy ra một rổ tiền giấy, mang theo sọt, rổ, lung lay lắc lư liền đi ra phía ngoài.
Nàng vốn có muốn đến đất trống ngoài cửa đi đốt tiền giấy, nhưng là vừa nghĩ tới bóng người vừa rồi xuất hiện ở chỗ đó, liền cảm giác có chút mao cốt tủng nhiên, không thể làm gì khác hơn là mang theo rổ tiếp tục đi ra phía ngoài.
Đi tới một đường cách noãn bằng không xa, mới ngừng lại được, lấy hộp quẹt, chiến chiến nguy nguy đốt tiền tay trong tay.
Noveltown.asia
Tiền giấy đốt đốt, hỏa tinh theo gió bay tới bay lui.
Chương ma ma bị gió thổi qua, liền rùng mình một cái, hàm răng run rẩy nói rằng: “Nhi tử, nương biết trong lòng ngươi không cam, nếu ngươi có bản lãnh đó, chớ dùng để hù dọa trên người thân nương mình. . .”
Một trận gió thổi qua, thổi tiền giấy bóc hỏa trên mặt đất bay khắp nơi.
Chương ma ma sợ hết hồn, lần thứ hai ngồi trên mặt đất, hai tay tạo thành chữ thập không ngừng nói: “Ngươi chớ tìm ta nha, nương hoá vàng mã tiền giấy cho ngươi!”
Ngay thời gian nàng sỉ sỉ sách sách khẩn cầu, nhất đạo hỏa quang chợt rơi vào trên noãn bằng cách đó không xa.
Noãn bằng bằng gỗ, bên ngoài bọc chiên bố, bên ngoài chiên bố còn có một tầng cỏ thiêm tử, hơn nữa hai ngày này khí trời không mưa rất khô ráo, có thể nói là dính lửa lập tức cháy.
Chương ma ma nghe chung quanh có tiếng nho nhỏ, bỗng nhiên ý thức được không thích hợp, nàng vội vã liếc nhìn chung quanh, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn: “. . . mau. . . Mau cho người tới a!”
Một tiếng kêu sợ hãi vang dội hơn nửa thôn trang.
Người ở thôn trang trên cơ bản đều nghỉ ngơi, nghe ra là thanh âm của Chương ma ma, ở trong lòng âm thầm mắng hai câu, lúc này mới bất đắc dĩ không mặc y phục đứng dậy.
“Đêm hôm khuya khoắc không biết còn tưởng rằng gọi hồn đó!”
“Lúc này mới vừa nằm xuống bao lâu, lại lăn qua lăn lại ra động tĩnh như vậy, còn có thể để cho người ta ngủ yên ổn một giấc hay không?”
Đông đảo hạ nhân vừa đứng dậy, vừa oán giận, chờ bọn hắn rề rà ra khỏi phòng, nhất thời cả kinh hồn bất phụ thể.
Chỉ thấy hỏa quang hừng hực rọi sáng phía chân trời, bụi mù cuồn cuộn bay lên trời.
Đây để bọn họ không ai dám chạy chậm, đều nhặt đại đồ lên có bồn cầm bồn lon lon hướng về phía đám cháy.
“Mau cho người tới, cứu hoả!”
Giữa noãn bằng với noãn bằng vốn là khoảng cách không xa, hơn nữa ngoài thành không có đồ che, buổi tối gió phá lệ lớn hơn một chút, thế gió trợ lửa, rất nhanh liền đốt thành một mảnh.
Noveltown.asia
“Mau cứu hoả! Mau chóng mang nước đến!”
“Hết nước rồi!”
Nếu là bình thưòng, bởi vì trong noãn bằng có trồng rau xanh, bên ngoài đều là sung túc nước, nhưng hai ngày này rau xanh bị dọn hết, thật vất vả có thể nghỉ một chút, hạ nhân liền lười, vẫn không chăm nước dự trữ ở bên ngoài, như thế, muốn cứu hoả cũng là hữu tâm vô lực.
Hơn nữa, nhìn tư thế hỏa hoạn hừng hực thiêu đốt này, cho dù là có nước tát vào cũng không tắt nỗi.
“Đang tốt đẹp, làm sao sẽ bắt lửa?”
Hỏa hoạn đã đốt, hiện ở trong lòng bọn họ nghĩ đó là nên làm thế nào ăn nói với chủ tử.
“Các ngươi xem đó là cái gì!”
Có hạ nhân mắt sắc, một chút liền thấy được tiền giấy Chương ma ma đặt ở đầu đường còn chưa đốt.
“Chương ma ma, hỏa hoạn này không phải là bởi vì ngươi thiêu đốt tiền giấy mà dẫn tới chứ?”
“Không phải! Cái đó không có quan hệ gì với ta!”
“Ngươi nói không quan hệ chính là không quan hệ sao? Trước khi mọi người chúng ta ngủ, noãn bằng cũng đều thật tốt, chẳng lẽ còn có thể có ngọn lửa từ trên trời giáng xuống?”
“Chính là Chương ma ma, các ngươi nhìn trên mặt đất, còn tro tàn đốt tiền giấy!”
“Hôm nay là Đàm Vượng cúng thất tuần, ngươi phải tế tự nhi tử của mình, nhưng ngươi cũng không có thể dẫn tới noãn bằng!”
“Không!” Chương ma ma điên cuồng lắc đầu, nàng không thể nhận cái tội danh này, nói cách khác, đó là chết mười lần tám lần, chỉ sợ cũng không thể để Vu thị nguôi giận.
Hạ nhân ở thôn trang cũng không nghe nàng biện bạch, nếu sự tình đã nháo ra rồi, nhất định phải có một người chịu trách nhiệm, hơn nữa nhìn dáng dấp của Chương ma ma, cũng không giống như là oan uổng nàng.
“Mau lấy sợi dây trói Chương ma ma lại trước, chờ trời vừa sáng, cửa thành mở, liền dẫn nàng về phủ thỉnh tội!”
“Đúng!”
Chương ma ma vội vã giãy dụa: “Các ngươi dám! Ta là phu nhân phái tới. . . Các ngươi làm sao dám đối xử với ta như vậy?”
Trong lòng vừa sợ vừa hận bọn hạ nhân hạ thủ không chút lưu tình nào, hung hăng một cước đá nàng trên mặt đất, động tác nhanh nhẹn trói chặt nàng.
“Đã sớm không quen nhìn lão điêu nô như ngươi tác uy tác phúc rồi, có lời gì, ngươi giữ lại đến phủ nói với lão gia, phu nhân đi!”