CHƯƠNG 76: XE LĂN PHIÊN BẢN MỚI NHẤT, NGƯƠI XỨNG ĐÁNG CÓ
Editor: Luna Huang
Thị nữ bưng trái cây tiến đến, cung kính đặt ở bên tay của Vu thị, sau đó chậm rãi lui xuống.
Chương ma ma liền vội vàng cười nói rằng: “Vẫn là đại công tử hiếu thuận phu nhân, thật xa, còn để người từ Hoài Nam đưa hoa quả về kinh thành.”
Vào đông rau quả quý giá, nhất là những trái cây không dễ bảo tồn, nhân gia quan lại đều ăn không nỗi.
Vu thị cười đến càng thêm thư thái, trong miệng lại oán giận: “Nhắc đến lại phiền, hảo đoan đoan, phía nam đột nhiên phát sinh lũ lụt, Cửu Mạch làm việc trong triều, không khỏi cũng bị lăn qua lăn lại theo, năm hết tết đến cũng không thể hồi kinh.”
“Ai bảo đại công tử tài hoa xuất chúng, được hoàng thượng nhìn trúng. Người người trong kinh đô đều biết công tử của Thẩm gia độc nhất vô nhị, không biết có bao nhiêu phu nhân đố kỵ, hâm mộ tròng mắt cũng đỏ.” Chương ma ma lý giải tâm tư của Vu thị, tự nhiên dùng đại công tử Thẩm Cửu Mạch dùng sức mà khen.
Dáng tươi cười của Vu thị càng phát sâu hơn rất nhiều: “Đại công tử sắp về rồi, để người thu thập viện tử của hắn một chút, hắn thích hoa cỏ, đi Tứ Quý các xem thử có thể mua chút gì về an trí trong viện của hắn hay không.”
“Vâng.”
“Mặt khác, tìm hiểu thêm một chút, nhìn thử Mục gia và Hứa Vân Noãn kia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nếu như ta đoán, Mục gia cách ngày thân bại danh liệt cũng không xa nữa. . .”
Nàng luôn cảm thấy thái độ Đoan vương chợt cải biến, không thoát khỏi quan hệ với Mục gia, Mục gia dám phá hỏng chuyện tốt của nữ nhi nàng, vậy sẽ phải trả giá thật lớn!
Thẩm gia liên tiếp thử, điều tra, tự cho là rất bí mật.
Nhưng Mục gia dưới căn dặn của Hứa Vân Noãn, đều toàn tâm đề phòng, tự nhiên không bỏ sót những mờ ám nhỏ này.
Đinh Sơn nhiều lần lôi kéo người một nhà căn dặn: “Cô nãi nãi phân phó, nhất định phải hát cho ra hí, các ngươi cũng không nên làm hỏng.”
“Chưởng quỹ yên tâm, ta làm việc, ngươi còn không biết sao? Trước đây nếu không trong nhà quá nghèo, ta cũng đã vào gánh hát, nói không chừng hiện tại cũng có một vai lớn nhỏ rồi.” Hỏa kế Lưu Quý dương dương đắc ý nói.
Đám người Đinh Sơn nhìn nhìn râu quai nón của hắn, ngạnh sinh sinh rùng mình: “Ngươi vẫn là thôi đi, trồng trọt bán rau tương đối thích hợp với ngươi.”
“Ta nói thật nha, trước đây ta lộ diện một cái, da trắng mạo mỹ. . .”
“Ngừng, dám một tờ giấy lớn sau lưng ngươi, đều có thể trực tiếp treo ra cửa làm môn thần, người của gánh hát không mù, nhân gia chọn ngươi cũng không xem xem ai xấu nhất, còn da trắng mạo mỹ, ta thấy là mặt như Chung Quỳ.”
Vọng Thư Uyển.com
“Các ngươi. . . Các ngươi không nên xem thường ta, phản chính ta biết diễn, nếu các ngươi làm hỏng, ta sẽ đi nói với cô nãi nãi.”
“Huynh đệ, ngươi thật không phúc hậu.”
“Cần phúc hậu làm gì? Ta có thể lộ diện trước mặt cô nãi nãi là được, đến lúc đó cô nãi nãi cao hứng, nói không chừng sẽ thưởng cho ta!”
Hỏa kế khác chung quanh ha hả cười, buổi tối mượn bao tải trùm hắn đánh cho một trận, phản chính Lưu Quý da dày thịt béo, đánh cũng không hỏng được, ai bảo hắn thích bị đánh như thế!
Vì phối hợp, Hứa Vân Noãn chỉ có thể nhàm chán trong viện lạc, nhàn rỗi không chuyện gì đem Nhị Hắc lăn qua lăn lại.
Nhị Hắc là chó săn, da lông trên người ngắn, hai ngày này được ăn no uống kỹ, da lông càng trơn mượt.
Hứa Vân Noãn đặt đầu nó trên chân mình, cầm phấn trắng vẽ lên sau ớt của Nhị Hắc.
Nhị Hắc hắt xì muốn lui về phía sau, lại bị Hứa Vân Noãn đè lại, không thể động đậy.
Mộ Vũ và Hàn Yên ở một bên nhìn thú vị, nhịn không được tán thưởng Nhị Hắc: “Nhị Hắc thực sự là hiểu chuyện, biết tiểu thư buồn chán, đem nó lăn qua lăn lại cũng không giãy dụa.”
“Đúng vậy, tiểu thư phân minh đè xuống, Nhị Hắc lại làm bộ giãy dụa bất động, thực sự là quá thông minh.”
Nhị Hắc nóng nảy thiếu chút nữa le lưỡi.
“Nhị Hắc, ngươi chớ lộn xộn, trước đó vài ngày ta xem một thoại bản, trong thoại bản nói, trên đỉnh đầu của Hao Thiên khuyển của Nhị Lang thần quân có một tia tuyết trắng, chân đạp lôi vân, uy phong cực kỳ. Ta ăn diện cho ngươi một chút, mang ra ngoài có thể dọa được người.”
“Ngao ô ô. . .” Nhị Hắc nháy một đôi mắt vô tội, mắt thủy uông uông.
“Nào nào, ta nghĩ xong thiết kế rồi. . .”
“Tiểu thư?” Cửa truyền đến tiếng thông bẩm của Tinh Phong.
“Sao?”
“Hồi bẩm tiểu thư, Hàn phu nhân và Hàn gia tiểu thư tới.”
Nét mặt của Hứa Vân Noãn vui vẻ, lực đạo trên tay buông lỏng.
Nhị Hắc vội vã thừa cơ chạy trốn, chạy bốn vó sinh phong, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
“Hàn phu nhân và Bảo nhi hiện ở nơi nào? Ta đi muốn đi gặp các nàng.”
“Biết tiểu thư hành động bất tiện, không để người sớm thông tri, lúc này đang đi đến Ngưng Thu viện rồi.”
Hứa Vân Noãn vội vã muốn đứng dậy, đầu ngón chân chạm đất một trận đau xót.
“Tiểu thư, người bây giờ còn phải tĩnh dưỡng, không thể động.”
Hứa Vân Noãn cúi đầu nhìn ăn mặc hôm nay, không khỏi sốt ruột: “Mau giúp ta thay y phục khác, cũng không thể như vậy đi gặp Hàn phu nhân và Bảo nhi.”
Vọng Thư Uyển.com
Bản thân ở trong viện tử nhàn rỗi không chuyện gì làm, nàng muốn bản thân thật thoải mái, mặc giản đơn, thậm chí tóc cũng búi lỏng lỏng.
“Hứa tỷ tỷ!” Một đạo thanh âm thanh lượng vang lên, ngay sau đó, Đào Bảo nhi liền chạy vào trong cửa phòng, tựa hồ ý thức được bản thân quá nóng lòng, muốn vào vừa lại không dám, phá lệ đáng thương, “Hứa tỷ tỷ, ta tới thăm ngươi.”
Nhìn thấy nàng, nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng ngời, cũng mặc kệ trang phục: “Mau vào đây, bên ngoài lạnh.”
Hàn phu nhân cũng theo sát mà vào cửa, được thị nữ hầu hạ cởi áo choàng, liền giơ tay lên chỉ đầu Đào Bảo nhi quở trách: “Đều nói phải trầm trụ khí, ở trong phủ đáp ứng ta thế nào, lúc này vừa đến chỗ Hứa cô nương, trực tiếp lộ nguyên hình.”
Hứa Vân Noãn vội vã để Hàn Yên nâng đứng dậy chuẩn bị hành lễ: “Hàn phu nhân hữu lễ. . .”
“Mau đứng lên, trật chân phải tĩnh dưỡng thật tốt, không được khinh thường.” Không đợi Hứa Vân Noãn hành xong lễ, Hàn phu nhân lấy một tay lấy đỡ người đúng lên, để cho nàng ngồi ở trên ghế: “Vốn nên sớm để người thông bẩm, thế nhưng Bảo nhi nghe nói người bị thương chân, trong lòng nóng nảy, trực tiếp vọt tới, quay đầu lại ta liền phạt nàng.”
Nói hai ba câu, liền giải chuyện Hứa Vân Noãn chưa thay y phục.
“Tính tình của Bảo nhi muội muội hồn nhiên, mấy ngày nay ta vẫn ngóng trông nàng nàng thăm ta!” Hứa Vân Noãn cười cười, vẫn chưa quá khách sáo, biểu hiện một ít không chu toàn, ngược lại có thể để cho người thân cận.
Gương mặt Đào Bảo nhi đỏ hồng, nắm bắt một góc của ống tay áo lại gần: “Hứa tỷ tỷ, chân của ngươi không có sao chứ?” Đều ngồi trên xe lăn rồi?
“Không có việc gì, là ca ca và Trần Tiêu quá cẩn thận rồi, rất sợ ta không cẩn thận thương tổn nữa, nên để ta ngồi xe lăn.” Hứa Vân Noãn nói xong, nháy mắt một cái với Đào Bảo nhi, “Xe lăn chơi cũng vui, xe lăn này dùng khinh cốt mộc làm ra, rắn chắc không nói, còn phá lệ nhẹ nhàng, tốc độ chuyển động cực nhanh. . .”
Mắt Đào Bảo nhi nhất thời sáng choang, như là nhìn thấy món đồ chơi mới lạ gì, ngại Hàn phu nhân ở đây, sợ bị rầy, liền cố ý hạ giọng: “Hứa tỷ tỷ, còn có xe lăn khác không?”
“Có.” Hứa Vân Noãn dùng thử hai ngày, cảm thấy xe lăn có chỗ nên cải tiến, liền vẽ lại, để Tiền chưởng quỹ tìm sư phụ công tượng xe lăn thương lượng, “Ngày hôm qua vừa đưa đến phiên bản mới nhất.”
“Thật tốt quá!” Thật tốt quá, quả nhiên chỗ Hứa tỷ tỷ thú vị hơn trong phủ, nhãn thần của Đào Bảo nhi tinh, “Hứa tỷ tỷ, ta có thể chơi một chút không?”
“Cái này a. . .được chứ, cho ngươi chơi thử chút.”
“Cảm tạ Hứa tỷ tỷ!”