CHƯƠNG 93: ĐỂ NGƯỜI XEM THỬ CÁI GÌ MỚI LÀ ÁC TÂM THẬT SỰ
Editor: Luna Huang
Ngự sử Vương Úy chính khí nhìn Mục Thiên Trù: Vệ quốc công, ngươi ra sức khước từ như vậy, là sợ chúng ta từ trong miệng Hứa cô nương hỏi ra cái gì sao?”
“Mục gia ta không thẹn với lương tâm, chỉ là không muốn dùng việc nhỏ như vậy, phiền nhiễu hoàng thượng mà thôi.” Mục Thiên Trù diện vô biểu tình.
Vương Úy quay đế vương trầm mặc xem trò vui hành lễ: “Hoàng thượng, sự tình quan hệ đến trọng thần trong triều, bên ngoài đều có tin đồn, tự nhiên không coi là chuyện nhỏ được, hơn nữa vị Hứa cô nương kia dâng phương pháp trồng rau xanh trong noãn bằng vào đông, xem như là dân có công, hơn nữa còn là tự mình được hoàng thượng ngợi khen, nếu không tra hỏi rõ sự tình, dẹp loạn lời đồn đãi, nhất định tổn hại anh minh của hoàng thượng.”
Đức Triệu đế gật đầu, rũ đôi mắt nhìn Mục Thiên Trù: “Mục ái khanh, chỉ là đơn giản tra hỏi một chút, ngươi cũng sẽ không phản đối chứ?”
Mục Thiên Trù vội vã quỳ xuống đất hành lễ, trong lòng cũng đã lạnh thấu, hoàng thượng biết rõ đây là trò khôi hài, còn dung túng ủng hộ Vương Úy, đơn giản chính là muốn đoạt đi danh tiếng sau cùng của Mục gia mà thôi.
“Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần không bất kỳ ý kiến gì, tất cả do thánh thượng làm chủ.”
Mục gia làm quan ở trong triều nhiều năm như vậy, nhi tử của hắn chết trận, tôn nhi bị hại ở trên chiến trường tàn phế hai chân, hôm nay chỉ là vì vài câu đồn đãi, hoàng thượng dĩ nhiên hoài nghi thái độ làm người của Mục gia, làm sao có thể không làm cho lòng người lạnh được chứ?
“Đã như vậy, phái người tuyên Hứa Vân Noãn tiến cung đi.”
“Vâng.”
Mục phủ, biết được Mục Thiên Trù bị tuyên vào cung, Hứa Vân Noãn liền gọi Mộ Vũ và Hàn Yên tới giúp nàng thay y sam.
Hàn Yên thấy thần sắc Hứa Vân Noãn có chút nghiêm túc, không khỏi hỏi: “Cô nãi nãi, thân thể người khó chịu sao?”
“Không có việc gì, ngươi đi nói cho Trần Tiêu một tiếng, nói ta muốn đến Kinh Triệu phủ doãn, để hắn tiễn ta một chuyến.”
“Tiểu thư đến Kinh Triệu phủ doãn làm cái gì?”
“Có người nhìn không được Mục gia an bình, nghĩ hết biện pháp tát nước dơ trên đầu chúng ta, ta tự nhiên phải mở dù chặn, hất lại nước bẩn cho bọn hắn.” Hứa Vân Noãn đổi lại một thân váy dài nhan sắc hồng hồng sắc có chút tiên diễm, tỉ mỉ chọn lựa một bộ đồ trang sức Tiền chưởng quỹ để người đưa tới, cẩn thận đeo ở trong tóc, “Nhìn xem nhan sắc của tiểu thư nhà ngươi thế nào?”
“Dung nhan của tiểu thư như hoa đào, nhất là mặc y phục nhan sắc sáng như thế, càng xinh đẹp linh động, không người nào có thể bì kịp.” Mộ Vũ ở một bên nhìn, hai con mắt hầu như toát ra quang, “Tiểu thư mặc xem cũng dễ nhìn.”
“Ánh mắt của Mộ Vũ vẫn vô cùng tốt, ngươi nói như vậy, ta an tâm.” Hứa Vân Noãn giơ tay lên vuốt ve tóc mây trên bộ diêu, quang hoa trong con ngươi hơi nâng lên lưu chuyển, “Thẩm gia lòng dạ hiểm độc, dám dùng phương thức này để hại Mục gia, vậy hãy để cho bọn họ nhìn thử xem cái gì mới là ác tâm chân chính.”
Ánh mắt của Hứa Vân Noãn hàm chứa chiến ý, khóe môi giơ lên ra khỏi Ngưng Thư viện.
Vọng Thư Uyển.com
Bên ngoài viện lạc, Tinh Phong thấy nàng, mắt không tự chủ được sáng lên: “Nô tỳ gặp qua tiểu thư.”
“Không cần đa lễ, đã chuẩn bị xong chưa?”
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đều chuẩn bị xong rồi.”
“Được, như thế này đến công đường không phải sợ, ta và công tử đều ở đây, mặc kệ sau đó phát sinh cái gì, chúng ta cũng sẽ làm chỗ dựa cho ngươi.”
“Có tiểu thư ở, nô tỳ cái gì cũng không sợ.” Tinh Phong ngẩng đầu nhìn Hứa Vân Noãn, trong ánh mắt tràn đầy tin cậy.
Tuổi của nàng không lớn, thế nhưng sự tình từng trải qua cũng đã đủ nhiều.
Nàng cùng thân nương gian nan sống qua ngày ở thôn xóm xa xôi, còn nghĩ hết biện pháp trả nợ phụ thân để lại trước đây, thật vất vả trả sạch nợ nần, thì nhận được tin tức của cha, cho rằng hết thảy đều tốt rồi, một đường chật vật lên kinh thành, mới phát hiện đây bất quá là một cơn ác mộng khác bắt đầu.
Nàng nhìn mẫu thân bị buộc mà chết, nhìn cha mình bị người trong sòng bạc bức đến đường cùng, sau một phen thống khổ giãy dụa, cuối cùng vẫn bán nàng vào sòng bạc.
Nàng cho là mình cũng sẽ giống mẫu thân, nhưng cô nãi nãi lại như tiên nữ hạ phàm, ngạnh sinh sinh từ sát biên địa ngục cứu nàng ra.
Vốn tưởng rằng ký khế ước bán thân, trở thành nô tỳ người khác là một chuyện thập phần chật vật, nhưng không nghĩ tới nàng lại sống sung sướng thế này, bình bình an an, không người quấy rối, áo cơm không lo.
Chủ yếu hơn chính là, trên danh nghĩa nàng là nô tỳ, nhưng lại không có chút ủy khuất nào, Hàn Yên và Mộ Vũ tỷ tỷ bên người cũng tốt, Đinh thẩm cũng đám trù nương trong thiện phòng cũng tốt, đều là thương yêu nàng, chiếu cố có thừa, ngoại trừ mẫu thân, nàng lại một lần nữa cảm thụ được vị đạo được người che chở.
Hứa Vân Noãn giơ tay lên xoa xoa đầu của nàng: “Tốt, đi thôi.”
Cửa viện lạc, Mục Trần Tiêu khoác áo choàng hồ cầu điện thanh sắc chờ đã lâu.
“Cô nãi nãi.”
Hứa Vân Noãn theo bản năng mang theo tiếu ý: “Hôm nay làm phiền ngươi cố ý đi một chuyến.”
“Nên mà.”
“Nhân thủ tìm đủ chưa?”
“Cô nãi nãi yên tâm.” Mục Trần Tiêu trầm ổn gật đầu.
Tiếu ý trong mắt Hứa Vân Noãn càng thêm đặc hơn vài phần, mấy người lên xe ngựa, một đường đi đến Kinh Triệu phủ doãn.
Kinh Triệu phủ doãn Ngụy Liêm đang kiểm tra án tử hai ngày này, nghe thủ hạ hội báo, không khỏi giơ tay lên móc móc tai: “Ngươi nói cái gì? Nói lại lời lúc này lần nữa xem nào?”
“Hồi bẩm đại nhân, Mục tướng quân và vị cô nãi nãi của Mục gia kia mang theo thuộc hạ thị nữ đến đây báo án.”
“Mục tướng quân và cô nãi nãi Mục gia?”
“Vâng.”
“Báo án gì?”
“Nói là thị nữ hầu hạ cô nãi nãi, tên Tinh Phong, bị di mẫu nàng lừa, tựa hồ là muốn bán nàng.”
Vọng Thư Uyển.com
Sau khi Ngụy Liêm nghe xong trầm mặc một lúc lâu, mới đứng dậy chỉnh chỉnh mũ quan trên đầu: “Ta biết rồi, chuẩn bị thăng đường thẩm vấn đi.”
“Vâng.”
Sau khi Ngụy Liêm đi tới chính đường, rất xa chắp tay với Mục Trần Tiêu: “Mục tướng quân, trên công đường, ta là chủ thẩm quan, lễ tiết hơi có chỗ không chu toàn, còn thỉnh tướng quân bao dung.”
Mục Trần Tiêu đáp lễ: “Đây là quy củ, Ngụy đại nhân không cần để ở trong lòng.”
“Được.” Ngụy Liêm nhìn về phía thị nữ Tinh Phong quỳ trên mặt đất, vỗ kinh đường mộc trong tay một cái: “Người phương nào quỳ dưới đường?”
“Hồi bẩm đại nhân, nô tỳ thị nữ Mục gia Tinh Phong.”
“Hôm nay trên công đường, là muốn là muốn cáo người phương nào? Cáo vì chuyện gì?”
“Hồi bẩm đại nhân, nô tỳ muốn trạng cáo di mẫu của ta, nàng biết rõ ta đã ký khế ước bán thân, hôm nay là nô tỳ Mục gia, lại muốn lừa ta bán cho người góa thê, mấy lần trước có ngôn ngữ uy hiếp ta, thậm chí còn để người trộm đi di vật mẫu thân ta, nói là nếu ta không về, sẽ hủy di vật, nô tỳ thật sự là không có cách nào, mới đến trước mặt đại nhân xin giúp đỡ.”
“Di mẫu ngươi Tôn thị ở đâu?”
“May là tiểu thư và công tử tâm địa thiện lương, phát hiện tình cảnh của nô tỳ, thời khắc để người che chở, mới không có để di mẫu ta mạnh mẽ mang ta đi, ngay hai ngày trước, di mẫu ta Tôn thị mang người xông vào hậu môn Mục gia, vừa lúc bị hộ vệ trong phủ thấy được, hôm nay đã bị dẫn tới ngoài công đường.”
Mi tâm của Kinh Triệu phủ doãn Ngụy Liêm nhẹ nhàng mà giật giật, ngẩng đầu nhìn về phía Mục Trần Tiêu, trong mắt lóe lên một tia ám quang: Xem ra vụ án này vô cùng vướng tay chân a!
Trước không nói di mẫu Tinh Phong tại sao khăng khăng muốn dẫn nàng đi, chỉ cần xông vào Mục gia, vị miễn quá mức để người không thể tưởng tượng nổi.
Mục gia là địa phương nào? Đường đường Vệ quốc công phủ!
Dù cho hiện tại thất thế, cho dù là hậu môn, cũng không phải là người nào muốn vào là có thể vào, nhưng lại đúng lúc bị hộ vệ Mục gia chộp được, thế nào nhìn để thấy như là cố ý.