QUỐC SẮC THIÊN HƯƠNG

Edited by Cigar.

“Nói chuyện.”

Giọng của Yến boss từ trong điện thoại đã trải qua quá trình thăng hoa tẩy rửa của bồn cầu truyền ra vẫn không giảm bớt sự uy nghiêm.

Yến Lẫm nhăn mặt nhíu mũi cẩn thận áp sát vào một chút. “Anh.”

“Tại sao giọng em lại vang như vậy? Muộn thế này rồi em còn không ở nhà, đang ở chỗ nào?!”

Yến Thâm ở một mình trong căn nhà cũ của Yến gia, lúc này mặc Đường trang dệt bằng tơ lụa, bàn tay vân vê hai viên bi lăn tay làm bằng ngọc tinh chất, dù trăm công nghìn việc vẫn bớt thời gian ra để quan tâm đến mấy đứa em trai không thể bớt lo, quả nhiên liền thành công bắt được một Yến Lẫm không thích hợp.

Đối phương nghi ngờ nhìn thoáng qua di động. “Gọi video đi.”

Yến Lẫm: “….. Đừng mà anh. Anh có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Bắt hắn phải “gặp” một chiếc điện thoại bị vớt lên từ bồn cầu? No way, không có cửa đâu.

“Tại sao? Thật là có chuyện gạt anh?” Giọng của Yến Thâm trầm xuống, phong ba sắp đến. “Yến Lẫm, đừng để anh phải đánh em, tốt nhất là em nên tự thú đi.”

Yến Lẫm: “….”

Cái tên biến thái cuồng khống chế này!

“Em thật sự không có gạt anh chuyện gì, chỉ là điện thoại không cẩn thận bị rớt xuống nước. Anh họ, anh chờ em đổi một chiếc điện thoại khác rồi gọi lại cho anh.”

“Không có chuyện gì? Vậy hôm nay em đã làm gì ở trên mạng? Anh hỏi em, em có quan hệ gì với bầu gánh của cái gánh hát kia?”

Yến Lẫm không nghĩ tới hắn vẫn còn đang gạt ba mẹ chuyện này, nhưng đã bị Yến Thâm nhận ra trước.

“Em và cậu ta có thể là quan hệ gì? Dù sao anh không cần lo lắng chuyện em sẽ ôm một đứa con riêng về cho anh.”

Nói đi thì cũng phải nói lại, làm sao mà anh họ biết được? Chẳng lẽ tên cuồng khống chế này đang giám thị chặt chẽ cuộc sống riêng của mỗi người bọn họ?!

Yến Thâm uống một ngụm trà kỷ tử hoa cúc dưỡng sinh.

“Đừng nghĩ đến chuyện nói lảng cho qua. Anh không biết mấy người trẻ tuổi các em mấy năm nay là chuyện gì xảy ra, phụ nữ xinh đẹp hiền lành thì không cần, đều thích chơi đàn ông. Anh nói với em, em muốn chơi cũng được, nhưng đừng có mà giống Nhị ca của em chơi đến mức vì tình tự sát là anh đã cảm ơn trời đất. Đặc biệt không được lại gây ra gièm pha, máu của Lam Kình dù nhiều cũng không phải là để mấy đứa các em rút sạch.”

“Em biết rồi, em cũng không định chơi.” Yến Lẫm trả lời có lệ.

Hắn không phải là chơi, hắn là rễ tình đâm sâu vào xương tủy, tựa như rơi vào vũng bùn không thể thoát ra.

Yến Thâm lại đề ra nghi vấn tra khảo hắn một phen, lúc này mới vừa lòng cúp điện thoại.

Yến Lẫm vứt điện thoại vào trong thùng rác, thở dài một hơi.

Con đường phía trước cần phải đi còn rất dài.

Chuyện kế tiếp xảy ra ở trên mạng ra sao cũng đã không còn một nhân vật chính nào thừa hơi để quan tâm, dù sao fan vĩnh viễn cũng không nhàn rỗi.

Trong nháy mắt đã tới ngày tổ chức buổi ra mắt chương trình.

Lễ ra mắt của Quốc Sắc Phương Hoa được tổ chức ở khách sạn Minh Tuấn ngay tại trung tâm thành phố S, đúng giữa trưa là bắt đầu.

Mặc Lý thức dậy từ rất sớm, Chu Phi vốn đã hẹn lịch với nhà tạo hình và trang điểm trước ở trên mạng song cuối cùng lại bị Lý Thiếu Thiên hủy. Hắn gọi nhà tạo hình và trang điểm của chính hắn đến tạo hình giúp Mặc Lý, mãi tới gần trưa mới xong.

Mặc Lý vốn đã tư chất thiên tiên đỉnh cấp nay trải qua bàn tay chuyên nghiệp của nhà tạo hình nổi tiếng, cả người lại càng thêm rực rỡ, ánh sáng bắn ra tứ phía. Nhà tạo hình cũng chưa biến cậu thành quá trang trọng, mái tóc đen dùng gel xịt tóc tạo kiểu hơi rối, hoodie màu xanh nhạt rộng thùng thình phối với quần jeans màu trắng, vừa ấm áp lại vừa mang đến cảm giác thanh xuân dào dạt. Cổ áo hoodie lộ ra một ít da thịt và chiếc cổ thon dài mảnh khảnh, trắng ngần hệt như vừa được gột rửa bằng thánh quang.

Chu Phi hít một hơi, nuốt một ngụm nước bọt.

“A Ly, cậu thật là đẹp. Thật sự không muốn để cho người ngoài nhìn thấy cậu như thế này! Rất nguy hiểm!”

“Nguy hiểm nhất chính là cậu! Tránh ra.” Mặc Lý đẩy đầu hắn ra, bản thân thì đứng trước gương thử đồ cỡ lớn soi soi, nâng tay chỉnh lại tóc trên trán.

“Đi thôi, cậu gọi xe chưa?”

Không đợi Chu Phi đáp lại, Lý Thiếu Thiên từ bên ngoài bước vào.

“A Ly, hôm nay anh có thời gian, để anh chở em đi.”

Mặc Lý mở to hai mắt. Mặt trời mọc từ hướng Tây? Sư ca cư nhiên dám tiếp xúc với cậu ở trước mặt người ngoài?

“Vẻ mặt đó của em là sao?” Lý Thiếu Thiên cười cười xoa tóc cậu.

Tay toàn gel xịt tóc, không có xúc cảm mềm mại như chính tóc của Mặc Lý.

“Em đã nghĩ anh cả đời cũng sẽ không tỏ ra quen biết em ở trước mặt người ngoài.” Mặc Lý trong lòng ê ẩm nói.

“Sao có thể, anh chỉ có một sư đệ là em, không nhận thức em thì anh nhận thức ai.”

Mặc Lý giống như được vuốt thuận lông, cả người đều thoải mái, hất mặt lên, hừ một tiếng.

“Vậy đi thôi, xem như em nể tình mà để anh đưa em một đoạn đường.”

“Vô cùng vinh hạnh.” Lý Thiếu Thiên hơi xoay người, nhìn thấy Mặc Lý vênh váo tự đắc dẫn đầu ra khỏi phòng.

“Không biết xấu hổ.” Chu Phi ở phía sau cười lạnh.

Lý Thiếu Thiên chỉ có mình Mặc Lý là sư đệ? Vậy bọn tiểu Xuân tiểu Đậu thì sao? Hắn chính là đại sư ca của gánh hát Mặc gia, nhiều sư đệ sư muội như thế cứ như vậy bị hắn lược bỏ? Trong mắt hắn còn chứa nổi ai?!

Nếu không phải là Mặc Lý ngoại hình đẹp, chỉ sợ tên khốn này cũng sẽ không để Mặc Lý vào mắt.

Hắn là quỷ ích kỷ, cũng chỉ có Mặc Lý không nhìn ra bộ mặt thật của hắn.

Lý Thiếu Thiên dừng một chút: “Cậu tự mình bắt xe đến đó đi.”

“Cái gì?! ——” Chu Phi hô một tiếng, Lý Thiếu Thiên đã muốn nhanh chóng ly khai.

Chu Phi nhanh chân nhanh tay cầm balo lên đuổi theo song vẫn chỉ có thể hít khói xe.

“Tên tiểu nhân đê tiện này! Tiện nhân lòng dạ hẹp hòi!” Chu Phi rống lên trong cơn giận dữ.

Hắn lấy điện thoại ra, mở Wechat, giận dữ gõ bùm bùm gửi tin cho Mặc Lý. Hắn phải vạch trần bộ mặt thật của tên tiện nhân này!

“Sư ca? Người đại diện của em còn chưa xuống mà, sao anh đã lái xe đi rồi?” Mặc Lý ngồi ở ghế phó lái thắt dây an toàn, sau đó quay đầu hỏi Lý Thiếu Thiên, điện thoại cậu để ở phía sau vẫn liên tục vang báo hiệu có tin nhắn đến, cậu chỉ có thể vươn ra đằng sau lấy điện thoại ra xem.

Chu Phi gửi cho cậu những mười tin nhắn, Mặc Lý đọc nhanh như gió.

[Ly dè kỵ sĩ: Tiện nhân Lý Thiếu Thiên! Cố ý bỏ lại tôi!]

[Ly dè kỵ sĩ: …… Không nhận thức sư phụ cũng không nhận thức sư đệ! Phản đồ khi sư diệt tổ!]

[Ly dè kỵ sĩ: Anh ta là tên ích kỷ! Nếu không phải do cậu ngoại hình đẹp khẳng định anh ta cũng không thèm phản ứng với cậu! A Ly cậu đừng có để tên tiện nhân đó lừa!]

Mặc Lý nghĩ nghĩ, gửi lại một tin nhắn hồi âm.

[A Ly: Đừng có nhiều lời nữa, hay là cậu ở nhà chờ đi.]

Trả lời tin nhắn xong liền ném điện thoại ra ghế sau, không để ý đến nó nữa.

Mặc Lý nghiêng đầu nhìn về phía Lý Thiếu Thiên.

Sư ca ích kỷ sao? Có lẽ là vậy.

Cậu cũng ích kỷ, trên đời này có ai mà không ích kỷ? Nếu không ích kỷ thì đã được tôn làm thánh.

Chỉ cần sư ca không ích kỷ với cậu thì lòng cậu sẽ không có khúc mắc.

Mặc Lý quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nhìn thấy chính mình trong gương chiếu hậu, nhất thời bị khuôn mặt trong gương làm cho kinh diễm một phen.

Sao cậu lại có thể đẹp như vậy…. Mặc Lý say mê nhìn chăm chú chính mình trong gương không cả thèm nháy mắt.

Xe chạy đến hầm đậu xe của khách sạn, Mặc Lý xách ba lô mới vừa xuống xe đã bị những ánh đèn flash chớp nhoáng ở xung quanh làm hoảng sợ.

Sáu khách mời của buổi ra mắt hôm nay đều là những nghệ sĩ nổi tiếng rất có độ tạo đề tài, phóng viên đã sớm cắm chốt ở xung quanh khách sạn, chứ cũng không phải vì Mặc Lý mà tới.

Nhưng nếu đã gặp được người, không đuổi theo chụp ảnh thì cũng rất lãng phí.

Lý Thiếu Thiên rất có kinh nghiệm, đeo kính râm khẩu trang lên, sau đó cũng ném cho Mặc Lý một bộ.

Mặc Lý luống cuống tay chân đeo khẩu trang và kính râm lên mặt, bám theo Lý Thiếu Thiên tiến về phía trước.

Sau đó cậu mới ngộ ra được một chuyện, thì ra kính râm và khẩu trang không chỉ dùng để tỏ ra cool ngầu. Kính râm có thể cản được những ánh đèn flash liên tục lóe sáng, khẩu trang có thể chắn chuyện bị micro chọc vào miệng…

“Lý Thiếu Thiên? Trời ạ, đây là Lý Thiếu Thiên thật ư?” Phóng viên ngay từ đầu còn là thái độ sao cũng được đối với Mặc Lý, đợi đến thời điểm phát hiện Lý Thiếu Thiên thì nhất thời đều hóa điên.

Ai có thể nghĩ đến bọn họ chỉ tùy tiện cắm chốt cư nhiên câu được một con cá lớn!

“Thiếu Thiên! Thiếu Thiên là tự mình chở Mặc bầu gánh đến buổi ra mắt phim ngày hôm nay sao?”

“Trên mạng đồn đãi hai vị sư môn bất hòa, lúc này đây có phải là cố ý đập tan lời đồn?”

“Thiếu Thiên, anh có cảm tưởng gì sau khi hợp tác với Ca hậu La Khởi Vân?! Tất cả mọi người rất hy vọng hai người tiến thêm một bước hợp tác nữa!”

…..

Lý Thiếu Thiên ngăn cản đám người, dẫn theo Mặc Lý đi về phía trước, hắn cũng không xịn đến mức xem phóng viên như không khí.

Dù sao những người này đều là phóng viên chính thống, không phải paparazzi.

“Tôi hôm nay chỉ là một tài xế.” Lý Thiếu Thiên khách khí cười nói. “Cho nên câu hỏi của mọi người thứ lỗi tôi không có cách nào trả lời.”

Các phóng viên thấy không thể gài hàng để thu thập được thông tin nào từ kẻ lõi đời này, mấy người thông minh rõ ràng quyết đoán buông tha cho Lý Thiếu Thiên, đồng loạt chuyển hướng về phía Mặc Lý.

Trước mắt là một trận đèn flash lóe sáng, mấy cái micro cứng ngắc lạnh lẽo vẫn chọt vào mặt, Mặc Lý giữ chặt quai ba lô có chút luống cuống tay chân.

Thật là đáng sợ…… Cảnh tượng như này cậu mới chỉ nhìn thấy trong TV, không nghĩ tới khi được tự mình trải nghiệm lại là một cảm giác khủng bố như vậy…

Huhu, thật nhiều người, không nhìn thấy đường, cậu có cảm giác như bị say xe…

“Mặc bầu gánh, là cậu nhờ Lý Thiếu Thiên chở cậu tới đây sao?!”

“Không phải…….”

“Mặc bầu gánh, hai người đang sống cùng nhau sao?!”

“A….”

“Mặc bầu gánh, cậu có dự định tiến vào giới giải trí không? Sau Quốc Sắc Phương Hoa liệu cậu có định tiến thêm một bước phát triển sự nghiệp?”

“Chắc là có…”

“Mặc bầu gánh, cậu và Lý Thiếu Thiên là chỗ quen thân, liệu có tính về dưới trướng công ty đại diện của Lý Thiếu Thiên không?”

“A….”

“Mặc bầu gánh, cái bài đăng weibo mà mấy ngày trước cậu post lên là đang nhắm đến ca hậu La Khởi Vân sao?”

“Mặc bầu gánh, cậu vì sao lại ăn dấm chua với một người phụ nữ khác? Cậu và Lý Thiếu Thiên là quan hệ gì?!”

“Là sư huynh đệ….”

Lý Thiếu Thiên thấy Mặc Lý một hỏi một đáp thành thật cực kì thì vội vàng túm cậu ra khỏi vòng vây.

Cũng may dù cậu đầu óc choáng váng song trực giác vô tình lại phát huy tác dụng, thế nhưng hoàn mỹ tránh được vài cái hố hãm hại.

“Xin lỗi, nhường đường một chút, lễ ra mắt sắp bắt đầu rồi.” Lý Thiếu Thiên che chở Mặc Lý đi về phía trước.

Mặc Lý đầu óc choáng váng tùy ý để sư ca kéo cậu đi.

Tuy rằng thật mất mặt, nhưng cậu không thể không thừa nhận, cậu bị kẹt trong đám đông vây quanh, sau đó lạc đường….

Vốn phóng viên ở chỗ này còn không tính là nhiều, cũng không biết bọn họ là như thế nào vừa phỏng vấn bọn họ vừa gửi tin nhắn báo cho đồng bọn, không bao lâu sau càng ngày có càng nhiều phóng viên và thợ chụp ảnh chen chúc tới, hai người phải tốn rất nhiều công sức mới đi được tới chỗ thang máy.

Thật vất vả chờ được thang máy xuống dưới, hai người cùng tiến vào thang máy, cũng không có phóng viên nào quá phận chen chân vào, đều vây quanh ở bên ngoài thang máy, thừa dịp cửa còn chưa đóng hẳn mà điên cuồng chụp ảnh và đặt câu hỏi.

Mặc Lý trốn ở phía sau Lý Thiếu Thiên, mãi cho đến khi cửa thang máy hoàn toàn khép kín cậu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Rất dọa người.” Mặc Lý lau mồ hôi lạnh trên trán một phen.

Lý Thiếu Thiên thì nghĩ không biết những bức ảnh mà các phóng viên chụp được hồi nãy trước khi cửa thang máy đóng lại sẽ là dạng gì, mọi người nhìn thấy nó sẽ nói những gì.

Hắn lắc lắc đầu, chỉ sợ Phương Lâm lần này sẽ bị tức chết.

Thời điểm Mặc Lý tới hội trường diễn ra lễ ra mắt, những người khác đã muốn đến đông đủ.

Hàng ghế khán giả đã lấp đầy phóng viên, Lý Thiếu Thiên không có tiến vào trong, đứng ở cửa chào tạm biệt Mặc Lý.

Mặc Lý quay người lại, thình lình đụng vào một thân hình cao như bức tường.

“Chúng ta lại gặp nhau, Mặc bầu gánh.” Yến Lẫm hơi hơi nhìn xuống cậu, mặt treo nụ cười mỉm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi