QUỐC SẮC THIÊN HƯƠNG

Edited by Cigar.

Khoảng cách quá gần, Mặc Lý cảm thấy chóp mũi của cậu tựa hồ có thể đụng tới lồng ngực mặc tây trang màu đen của đối phương.

….. Người này là họ nhà mèo hả, mỗi lần tới gần cậu hắn đều lặng yên không phát ra bất kì một tiếng động nào. Trong đầu Mặc Lý không kìm được hiện lên cảnh tượng sư tử quệt đuôi ẩn núp ở trong bụi cỏ, từng bước một tiến tới gần con mồi trong chương trình thế giới động vật, cậu phải lùi về phía sau một bước mới đứng vững được.

“Oạch, Yến tiên sinh, xin chào.” Cậu giơ tay chào hắn.

Trải qua lần tương tác ở trên mạng hai ngày trước, Mặc Lý hiện tại cũng không thể tỏ thái độ bới lông tìm vết với người ta.

Cái này cũng có thể tính là một cái bài đăng weibo xóa sạch cừu hận.

Lý trí hồi tưởng một chút, chuyện dỡ nhà năm đó cũng không thể đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu người con trai này. Cho dù không có hắn cũng sẽ có người khác, rạp hát cổ kính của gánh hát Mặc gia không có khả năng tiếp tục tồn tại ở giữa trung tâm thành phố trọng điểm công thương nghiệp.

Mặc Lý cho rằng chính mình là một người phi thường thấu tình đạt lý, nếu Yến Lẫm từng giúp cậu một lần, ân ân oán oán phía trước giữa cậu và Yến Lẫm từ nay cậu sẽ một bút xoá sạch.

Đối với sự tỏ ra hữu hảo của cậu Yến Lẫm cũng không có hào phóng đáp lại, tương phản, nụ cười mỉm trên mặt hắn làm cho Mặc Lý có điểm nổi da gà.

“Là Lý Thiếu Thiên chở cậu tới?” Yến Lẫm nhìn thoáng qua hàng hiên bên ngoài đã muốn không có một bóng người, mỉm cười hỏi han.

“Đúng vậy.” Mặc Lý thành thật trả lời.

Không biết vì sao, Yến Lẫm mặc dù đang cười, song cậu vẫn cảm thấy người con trai trước mặt này đang tức giận, phi thường tức giận…

Người này là đang tức giận vì chuyện gì? Mặc Lý thật sự không hiểu ra sao. Vì sao cậu cũng đã quyết định không cùng hắn so đo, đối phương ngược lại lại nóng giận?

Từ lúc gặp mặt đến giờ, cậu cũng không có trêu chọc Yến Lẫm mà…

“Thế này thì tính là gì? Bồi thường chuyện tên đó lơ cậu cả một ngày ở trên mạng?” Yến Lẫm hừ một tiếng cười nói.

Mặc Lý mắt thấy tươi cười của hắn ẩn chứa sự chua ngoa. Đại thiếu gia xuất thân hào môn luôn khắc khắc ghi nhớ dùng giáo dưỡng tốt đẹp và phong độ thân sĩ đối đãi người khác, tại một khắc này sắp không thể tiếp tục duy trì phong độ của hắn.

Nếu hắn lại nhắc tới sự kiện kia ——

“Đúng rồi, cảm ơn anh ngày đó đã giúp tôi giải vây, Yến tiên sinh.” Mặc Lý lại một lần nữa nói lời cảm tạ. “Ừm… Sư ca đã dạy tôi, nếu đã có chút tiếng tăm thì không thể ở trên mạng quá tùy tiện, vì như thế sẽ mang đến phiền phức cho cả bản thân lẫn người khác. Quả nhiên đã mang đến phiền phức cho Yến tiên sinh, nhờ sư ca dạy bảo tôi cũng đã hiểu ra bản thân làm thế là hồ đồ cỡ nào.”

Cho nên ngài cũng cũng đừng tức giận như vậy được chứ?!

Ngoại trừ sự kiện đó, Mặc Lý thật sự không biết người này giận cậu vì chuyện gì.

Yến Lẫm lẳng lặng nhìn thiếu niên mà hắn âu yếm, nhìn thấy dáng vẻ cậu tự cho là nhu thuận hiểu chuyện mà chân thành giải thích với hắn.

Đồng tử sáng rọi trong suốt, cái miệng nhỏ nhắn mọng nước, dung nhan tuấn mỹ vô song.

Cái tên nhóc vô lương tâm này… Chẳng lẽ cho dù anh có làm nhiều chuyện cho em đến cỡ nào thì cũng vẫn không lay chuyển được trái tim cứng như sắt đá của em?

Em cao ngạo tùy hứng nhưng cũng không phải là loại người vô tình, vì sao cố tình đối với anh lại là tim lạnh như băng? Lại đem sự khoan dung dịu dàng vô hạn của mình để cho Lý Thiếu Thiên tùy ý tiêu xài.

Cho dù Lý Thiếu Thiên đối xử với em tệ cỡ nào em cũng không thất vọng đau khổ, cho dù anh che chở em nhiều cỡ nào em cũng không động tâm, thật thế không?!

Yến Lẫm hơi hơi cúi đầu, nhìn xuống người làm cho hắn nóng ruột nóng gan rồi lại đâm tim đâm phổi. Thiếu niên năm đó từ trên trời giáng xuống dừng ở trong ngực hắn, mang đi tất cả sự ái mộ si mê vô thời hạn.

Hiện giờ yêu và hận của hắn ở trong lồng ngực dung hợp lẫn nhau không còn sót lại dù chỉ là một khe hở. Chúng nó chuyển hóa lẫn nhau, tồn tại song song.

Hắn yêu Mặc Lý, cũng hận Mặc Lý.

Hắn cũng là thiên chi kiêu tử, dốc hết tâm huyết trả giá lại vĩnh viễn không chiếm được hồi báo từ Mặc Lý, còn phải trơ mắt nhìn thấy những thứ hắn mộng muội khát cầu bị cậu chắp tay đưa đến trước mặt người khác.

Nếu có thể nhận được dù chỉ là một chút nhu tình từ Mặc Lý thì hắn nhất định sẽ mừng rỡ như điên, chính là Mặc Lý lại ngay cả một chút ít ỏi thế thôi cũng keo kiệt không cho hắn, đưa cho Lý Thiếu Thiên lại như nước trong đại dương, cát vàng trong sa mạc, vô hạn bất tận.

Thế thì sao hắn có thể không hận Mặc Lý?

Ở thời điểm hắn nhìn thấy dáng vẻ tín nhiệm ỷ lại vào Lý Thiếu Thiên của Mặc Lý, ở thời điểm hắn nghe thấy Mặc Lý luôn miệng gọi sư ca sư ca.

Hắc ám ở sâu trong nội tâm rục rịch, cơ hồ sắp phá vỡ gông xiềng thoát ra.

Sau khi Mặc Lý giải thích thì liền chú ý đến vẻ mặt của Yến Lẫm, nhìn thấy hắn chẳng những không có dịu đi, ngược lại càng thêm âm trầm.

Trực giác khiến cho cậu cảm thấy một tia nguy hiểm, Mặc Lý lui về phía sau một bước, trái phải nhìn nhìn, là dấu hiệu chuẩn bị bỏ chạy.

Yến Lẫm lại đột nhiên nở nụ cười: “Không cần phải giải thích, chỉ là một chuyện nhỏ, tôi đã quên rồi.”

Mặc Lý nghi ngờ nhìn hắn. Hắn đã quên? Đúng là trợn mắt nói dối, vừa rồi rõ ràng là hắn đề cập đến chuyện này trước, còn tưởng rằng hắn là đang nhắc nhở cậu nói lời cám ơn ấy chứ.

Tay buông thõng ở bên người đột nhiên bị nắm lấy, Mặc Lý phát hiện người này quả là họ nhà mèo, cậu cho dù là trực diện với hắn cũng không thể phòng bị động tác của hắn.

Yến Lẫm một tay đút túi quần một tay nắm Mặc Lý đi vào trong hội trường.

“Sư ca của Mặc bầu gánh đã hộ tống Mặc bầu gánh đến ngoài cửa, còn đoạn đường bên trong này hãy để tôi đảm đương vai trò sứ giả hộ hoa đi.”

“Không cần không cần.” Mặc Lý liên tục chống đẩy.

Cậu nguyện ý nếu gặp nhau sẽ nở nụ cười xóa tan oán cừu, nhưng cậu không có muốn cùng người họ Yến này phát triển thành quan hệ thân mật nắm tay đâu ——

Tống Lục Minh đứng trên sân khấu nhìn thấy bọn họ thì giơ tay vẫy hai cái. Trong hội trường không thích hợp kêu to hét lớn, Mặc Lý lập tức get ý của ông.

“A, lễ ra mắt sắp bắt đầu rồi, đạo diễn đang tìm tôi, tôi đi trước.”

Cậu vội vàng tìm cớ, rút bàn tay nóng bỏng bị Yến Lẫm gắt gao nắm trong lòng bàn tay ra, vừa quay đầu liền chạy nhanh về phía sân khấu.

Yến Lẫm hiện tại có điểm đáng sợ, Mặc Lý cơ hồ là chạy trối chết.

Cậu sau khi trốn xa còn nhịn không được quay đầu lại liếc mắt một cái, Yến Lẫm nhưng thật ra không có đuổi theo, chỉ đứng ở tại chỗ nhìn chăm chú vào cậu, thấy cậu quay đầu lại còn xa xa phất tay chào, trên mặt như cũ nở nụ cười mỉm.

Huhuhu….. Sao cậu lại cảm thấy cứ biến thái biến thái thế nào ấy……

Mặc Lý không dám lại nhìn thêm lần nữa, chà chà bàn tay bị Yến Lẫm nắm, xúc cảm nóng bỏng kia giống như vẫn còn đọng lại trên làn da… Cậu giống như một chú thỏ bị chấn kinh lẻn đến cạnh Tống Lục Minh đứng, dáng vẻ hoảng hồn mất bình tĩnh.

Tống Văn và Tề Hàm bị cậu đẩy sang bên cạnh nhất thời không nói gì.

Lại tới nữa, little bitch chuyên đoạt vị trí Center này.

Ở trước buổi lễ ra mắt có một hoạt động thảm đỏ đơn giản, mấy khách mời đều đã đi qua thảm đỏ, Mặc Lý không có tham gia, bị Lý Thiếu Thiên lôi kéo từ hầm đậu xe trực tiếp tiến vào hội trường.

Lúc này nhà sản xuất cùng các khách mời theo thứ tự lên trên sân khấu xếp thành một hàng, sau khi Tống Lục Minh thấy Mặc Lý lại đây liền kêu cậu đứng ở bên cạnh ông.

Chủ đề kì thứ nhất của chương trình là hí khúc của Mặc gia, Mặc Lý là bầu gánh của gánh hát theo lý nên đứng ở trung gian, cái đó và địa vị cùng tuổi tác không liên quan đến nhau, đây là sự tôn trọng dành cho nghệ thuật truyền thống.

Mặc Lý bị sự dị thường của Yến Lẫm biến thành có chút khẩn trương, dùng hai bước chạy chậm bước lên sân khấu, nước da trắng nõn như sứ Thanh Hoa đã muốn nổi lên một tầng sắc hồng thản nhiên, đôi môi chỉ thoa một lớp son dưỡng cũng càng thêm đỏ bừng mọng nước. Thân hình cao gầy thon thả tiến về vị trí trung gian của hàng ngũ, cách ăn mặc màu xanh nhạt phối trắng mix với kiểu tóc tối đen toát ra vẻ sạch sẽ gọn gàng, mang theo hơi thở thiếu niên, cả người giống như một vật sáng, nhất thời hấp dẫn tiêu điểm của đại đa số ống kính.

Màn ảnh là thành thực nhất.

Cho dù trên sân khấu còn có sáu tiểu hoa tiểu sinh đang nổi, người nào cũng rạng rỡ tỏa sáng, thiếu niên mặc hoodie màu xanh nhạt cũng không có chút nào kém cỏi, thậm chí còn đẹp mắt hơn.

Chu Phi từ sáng sớm đã dạy Mặc Lý ở trên sân khấu khi đối mặt với camera phải hết sức thong dong, bình tĩnh tao nhã, Mặc Lý vốn nhớ rất rõ, kết quả đầu tiên là bị Yến Lẫm dọa, lại bị một trận đèn flash chiếu liên tục, thành ra cả người lâm vào trạng thái mộng mị mơ mơ màng màng. Cậu giờ đây lại cảm thấy có chút say xe…

Thẳng đến khi Tống Lục Minh ở cạnh cậu kêu một tiếng: “Yến tổng mau tới đây đứng, trước tiên để các phóng viên chụp một tấm ảnh chung cho tất cả mọi người.”

Mặc Lý bị cái chữ “Yến” này kích thích đến mức cả kinh, mắt còn không kịp quay sang thấy rõ người ở bên cạnh thì thân thể đã muốn không tự chủ được mà dịch sang phía Tống Lục Minh.

Một bàn tay có xúc cảm như lửa nóng lại vững chắc giữ chặt cánh tay của cậu, giọng nói thanh nhuận giống như ở bên tai vang lên.

“Mặc bầu gánh, cậu định trình diễn một màn bất hòa giữa chúng ta trước mặt mấy chục phóng viên ở đây sao?”

Ai thèm bất hòa với anh? Rõ ràng là vì anh rất đáng sợ được không…

Mặc Lý không dám tiếp tục lộn xộn, lắc lắc cánh tay, song cái tay kia lại như bóng với hình. Cậu không có cách nào, chỉ có thể để mặc hắn nắm lấy.

Thật vất vả mới chụp xong tấm ảnh toàn bộ tập thể, Mặc Lý như trút được gánh nặng. Trên sân khấu bày một cái bàn dài, vị trí ngồi của mỗi người đều được sắp xếp tốt, cậu cuối cùng cũng có thể cách Yến thiếu gia có điểm đáng sợ xa một chút.

Tống Lục Minh dùng hình thức tọa đàm cho buổi ra mắt hôm nay, làm cho nhà sản xuất và các khách mời ngồi trên sân khấu trả lời các câu hỏi phỏng vấn của truyền thông.

Yến Lẫm làm nhà đầu tư đồng nhà sản xuất chương trình, ở trên sân khấu cũng có một chỗ ngồi.

Tống Lục Minh giới thiệu đơn giản ý nghĩa và chủ đề của chương trình Quốc Sắc Phương Hoa, hết lời khoa trương một phen, sau đó mới nhường thời gian còn lại cho các phóng viên đặt câu hỏi.

Các câu hỏi sẽ được hỏi ở buổi hôm nay cũng đã được trải qua sàng lọc, hơn nữa còn là trải qua sự sàng lọc của người đại diện của sáu vị khách mời, quyết tâm không thể để lọt một đề tài mẫn cảm nào xuất hiện ở nơi này.

Chỉ có hai người duy nhất không có sự sàng lọc câu hỏi là Yến Lẫm và Mặc Lý.

Yến Lẫm là không cần phải, còn Mặc Lý —— người đại diện của cậu bây giờ vẫn còn ở trên xe taxi phân cao thấp với vấn nạn kẹt xe trên đường cao tốc.

“Xin hỏi Yến Lẫm tiên sinh, nghe nói ngài tốt nghiệp đại học danh tiếng ở nước ngoài trước thời hạn, về nước sớm một năm. Sau khi về nước liền lập tức đầu tư sản xuất chương trình này, liệu hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không?”

Yến Lẫm cầm lấy micro: “Không có.”

Các phóng viên: “………….”

“Yến tiên sinh, xin hỏi nguyện vọng ban đầu của ngài khi sản xuất chương trình này là gì? Vì sao lại nghĩ đến chuyện lấy tài nghệ dân gian truyền thống làm chủ đề?”

Yến Lẫm giấu giấu giếm giếm liếc một cái về phía Mặc Lý đang ngồi cách hắn hai người.

“Chuộc tội.”

Các phóng viên: “???” Đánh hơi được mùi bát quái động trời cực kì mê người.

“Là dạng chuộc tội như thế nào? Ngài có thể nói cụ thể hơn chút được không?”

“Không thể.”

Các phóng viên: “………….”

Ai lại đặt câu hỏi cho hắn thì người đó là rùa rụt đầu.

Tống Lục Minh vội vàng hoà giải: “Chuyện này để tôi giải thích cho. Kỳ thật đúng là bởi vì Yến thiếu gia đại biểu lương tâm của tập đoàn Lam Kình, cho nên chúng ta mới có một chương trình giải trí có ý nghĩa giáo dục đến vậy được sản xuất. Cái gọi là chuộc tội không phải chỉ là của một người, cũng không phải là một đoàn thể, mà chính là xã hội hiện đại phát triển không ngừng của chúng ta, hẳn là nên suy nghĩ lại những gì đã làm với lịch sử và truyền thống của tổ quốc chúng ta…”

Tống Lục Minh vừa ba hoa chích chòe một cách vô nghĩa vừa ở trong lòng rơi lệ thả cho bản thân một like.

Ông thật sự là quá thông minh! Cứ như vậy hoàn mỹ lấp liếm hộ sự tùy hứng của Yến đại thiếu gia một cách không có chỗ chê.

Buổi phỏng vấn sau đó diễn ra rất quy củ, sáu khách mời đều là những kẻ lõi đời, cộng thêm các câu hỏi đã được trải qua sàng lọc, câu nào cũng có thể trả lời hoàn mỹ, thay một cách nói khác chính là không có yếu tố đột phá.

Mặc Lý ngồi ở đó không người hỏi thăm, cơ hồ sắp ngủ gật, một giọng cao vút đột nhiên điểm tên cậu làm cậu thanh tỉnh.

“Câu hỏi của tôi là dành cho Mặc bầu gánh. Xin hỏi Mặc bầu gánh, hôm nay là Lý Thiếu Thiên chở ngài đến nơi này đúng chứ? Nếu đã đến đây, liệu có thể mời Lý Thiếu Thiên đi ra ngoài chào mọi người một câu được không?”

Mặc Lý còn có chút mơ hồ, ngay cả micro cũng không dùng, trực tiếp trả lời: “Anh ấy về rồi.”

Chỗ các phóng viên nhất thời xuất hiện một trận rối loạn đầy áp lực.

“Thiếu Thiên là đặc biệt chở ngài đến?”

“Đúng vậy.”

“Thiếu Thiên từ trước đến nay có sinh hoạt cá nhân rất bề bộn, lúc này đây lại tỏ ra săn sóc như vậy, là có nguyên nhân đặc thù gì sao?”

Mặc Lý còn thật sự suy tư một chút: “Không có…. Trước kia anh ấy vẫn chở tôi đến trường mà.”

Tống Lục Minh che mặt, Yến Lẫm mặt đen, sáu khách mời người xem kịch thì tiếp tục xem kịch, người nóng lòng thì vẫn cứ nóng lòng.

Rõ ràng là một người rất cao ngạo, như thế nào đối với các phóng viên lại thành thật như vậy chứ? Quả thật là hỏi gì đáp nấy a đứa nhỏ này!

Còn có đám phóng viên ở phía dưới kia, nhìn xem đứa nhỏ thành thật này cỡ nào trung thực nghiêm túc trả lời mấy vấn đề xảo quyệt của các người, đừng có bát quái thiếu đạo đức như vậy nữa được không?

Tống Lục Minh ra hiệu bảo MC ngăn cản một chút, nữ MC vẫn ngồi ở bên cạnh vội vàng đứng lên: “Các vị phóng viên, bởi vì vấn đề thời gian, lễ ra mắt chương trình của chúng ta đã gần đến thời điểm kết thúc, phần phỏng vấn xin được phép dừng tại đây….”

“Mặc bầu gánh, cái bài đăng weibo ngài post hai ngày trước là bởi vì Ca hậu La Khởi Vân và Lý Thiếu Thiên tương tác với nhau trên weibo nên cố ý “gọi nhịp” sao? Có người đồn rằng Lý Thiếu Thiên phản bội gánh hát Mặc gia tham gia chương trình tuyển chọn tài năng tiến vào giới giải trí, về việc này cảm nhận của ngài đối với Lý Thiếu Thiên là gì?”

Cục cưng ngây thơ lúc này rốt cuộc không còn ngây thơ, ánh mắt trong một giây trở nên sắc bén. Câu hỏi phía sau cậu còn chưa kịp nghĩ, toàn bộ tâm trí đặt ở câu hỏi trước ——

Phóng viên nào hỏi cái câu rác rưởi này?! Không nhìn thấy khuôn mặt còn đen hơn đáy nồi của Yến Lẫm sao? Tôi có cừu oán gì với anh chị mà lại hỏi câu này, đây rõ ràng là đề bài bỏ mạng còn gì!

“Các người phỏng vấn tôi hay là phỏng vấn Lý Thiếu Thiên?!” Đứa nhỏ thành thật hỏi gì đáp nấy đột nhiên biến sắc mặt trong một giây, các phóng viên ở dưới sân khấu đang hưởng thụ tâm tình như cá gặp nước nháy mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sao vậy, cái gì thế? Pokémon Koduck đột nhiên biến thành Pokémon Hitokage à?!

Mặc Lý đối diện với micro nhíu mày: “Vì sao luôn nhắc đi nhắc lại đồng thời cường điệu quan hệ giữa tôi và sư ca? Rảnh quá phải không.”

Tống Lục Minh đã không còn dám nghĩ đến bình luận trên internet sau buổi ra mắt chương trình hôm nay sẽ là cái dạng gì. Cừ thật, trả treo nạt lại các cư dân mạng…. Giờ làm gì để giải quyết cho xong bây giờ.

“Tập trung vào chủ đề của chương trình không được sao? Không nên hỏi các câu hỏi không liên quan.”

Tống Lục Minh che mặt, tôi cảm ơn ngài, nạt xong các cư dân mạng giờ thêm giáo dục các phóng viên.

Bốp bốp bốp bốp ——

Một tiếng vỗ tay đơn điệu đột nhiên vang lên.

Yến Lẫm mỉm cười trước những ánh mắt đồng loạt nhìn chăm chú vào hắn. “Mặc bầu gánh không hổ là truyền nhân chính thống của một gánh hát có lịch sử trăm năm, đối với mọi chuyện luôn là tính cách chân thành thẳng thắn. Có một nói một có hai nói hai, là khí khái của người đứng đầu, không chút nào dung tục. Tôi tin tưởng các vị phóng viên ở đây đều sở hữu một đôi mắt nhìn người rất giỏi. Tôi rất thưởng thức phẩm cách của Mặc bầu gánh, hy vọng các vị phóng viên đại diện cho các nhà truyền thông ở đây đối xử tử tế với nghệ thuật truyền thống sắp biến mất của dân gian ta, đối xử tử tế với truyền nhân dân gian không màng danh lợi, giữ trọn sơ tâm như cậu ấy.”

MC ở dưới sự liều mạng ra dấu của Tống Lục Minh mà vội vàng tiếp lời của Yến Lẫm, hợp thời kết thúc buổi ra mắt chương trình.

Phía sau còn có thời gian phỏng vấn của sáu vị khách mời, Tống Lục Minh cố ý giữ Mặc Lý ở bên cạnh ông, sợ cậu bị phóng viên bắt đi mất.

Mặc Lý rời xa đám người, trốn ở trong một phòng thay đồ nho nhỏ gọi điện thoại cho Lý Thiếu Thiên.

“Sư ca, em xong việc ở đây rồi. Anh có tới đón em không… À à, phóng viên còn chưa đi, vậy anh đừng tới?….. Được rồi, em tự bắt xe về cũng được….”

Một tiếng “Rầm!” ở phía sau bất thình lình vang lên, Mặc Lý sợ tới mức giật nảy một cái, vội vàng xoay người.

Nơi cánh cửa mở rộng có một thân ảnh màu đen cao ngất đang đứng, Yến Lẫm ngẩng cao đầu, nghiêm mặt, hai tay đút vào túi quần dựa vào cạnh khung cửa, mặt không chút thay đổi nhìn cậu.

“Sư ca ——” Mặc Lý theo bản năng hô một tiếng với điện thoại, đột nhiên phát hiện vừa rồi cậu không cẩn thận đã lỡ kết thúc cuộc gọi.

Yến Lẫm từng bước một đi đến, chân phải nhẹ nhàng đá, cửa phòng đã bị đóng sập.

Trong không gian nhỏ hẹp cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, Yến Lẫm đi từng bước một tới gần, hắn giống như so với bình thường bỗng cao lớn thêm một ít…

Cảm giác uy hiếp trước nay chưa từng có đột nhiên trở nên mãnh liệt, Mặc Lý nuốt nuốt nước bọt, lui về phía sau một bước.

Dáng vẻ này của Yến Lẫm….. Là muốn đánh nhau hay là thế nào?

“Tôi cảnh cáo anh, đừng có tiến về phía trước thêm bước nào nữa!” Mặc Lý thối lui đến góc tường, chỉ tay vào dưới chân Yến Lẫm cảnh cáo.

Yến Lẫm cười nhạo một tiếng, không chút để ý tiếp tục tới gần. Mặc Lý muốn né tránh, lại chỉ cảm thấy trước mặt có một cơn gió lạnh phất qua, Yến Lẫm hệt như một con mèo nhẹ nhàng lướt tới trước mặt cậu, thân hình cao hơn cậu một cái đầu giam cậu kín kẽ ở một góc trong phòng thay quần áo chật hẹp.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?!” Mặc Lý từ trước đến nay chưa bao giờ là một người tốt tính, sự âm tình bất định của Yến Lẫm đích thực chọc giận cậu.

Cậu đã bỏ qua mọi ân oán cũ, người này ngược lại bắt đầu hất hàm lên mặt.

Hay là vì cái chuyện weibo kia? Nhưng lời cảm ơn cậu cũng đã nói, nhận sai cũng đã nhận, Yến Lẫm âm dương quái khí như thế này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

Điện thoại đang nắm ở trong tay đột nhiên vang chuông, Mặc Lý giơ lên nhìn, là Lý Thiếu Thiên gọi lại cho cậu.

Cậu vừa định bấm nút nhận, Yến Lẫm lại đột nhiên ra tay, dùng góc độ xảo quyệt đoạt mất điện thoại của cậu, sau đó tùy tiện thả nó vào túi áo của một chiếc áo khoác đang treo ở bên cạnh.

“Thời gian nói chuyện riêng, cấm người ngoài làm phiền.” Trên mặt Yến Lẫm là một nụ cười nhẹ.

Mặc Lý vội vàng đi lấy lại điện thoại của cậu, lại bị Yến Lẫm bắt lấy cổ tay ghì chặt ở trên tường.

“Yến Lẫm! Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Mặc Lý vừa gấp vừa giận.

Di động lại đổ chuông thêm vài tiếng rồi sau đó ngừng lại, không quá mấy giây lại reo tiếp.

Yến Lẫm bắt lấy hai cổ tay đang giãy dụa loạn lên của cậu cố định ở trên tường, một chân hung hăng chen vào giữa hai chân cậu, tiếp theo hẩy hẩy huých huých về phía trước.

Hai chân của Mặc Lý còn muốn giãy dụa, đá đạp vài lần nhưng kết quả lại là làm cho bản thân ở trên đùi của Yến Lẫm cọ xát, nhất thời mặt đỏ lan đến tận cổ, quẫn bách đến mức không dám tiếp tục động đậy nữa.

Tên tiểu nhân đê tiện này, dám dùng ám chiêu với cậu!

Mặc Lý cắn răng oán hận, mấy chiêu cậu dùng để tấn công người khác học từ hồi tiểu học cũng không có đất dụng võ!

Tên thối tha không biết xấu hổ này.

Mặc Lý nghĩ rằng bản thân rất có khả năng đánh nhau, cậu và Chu Phi còn có đám đàn em của hắn đánh từ bé đến lớn, cho tới nay cậu chưa từng một lần thua.

Không nghĩ tới chống lại đại thiếu gia từ khi chào đời đã ngậm chắc thìa vàng phú sinh quý dưỡng như Yến Lẫm cậu cư nhiên lại không có chút lực hoàn thủ nào.

Mặc Lý còn không có ý thức được bản thân chỉ là học mấy thế võ mèo cào của dân gian, còn Yến Lẫm là học bài bản dạy bởi danh sư, sự khác biệt giữa hai người không phải là chuyện thể năng và kinh nghiệm đánh nhau là có thể bù lại.

Tóm lại, hiện tại cậu đang lấy một loại tư thế thập phần khốn quẫn bị Yến Lẫm khóa chặt ở trong lồng ngực của hắn.

Yến Lẫm vươn ra một bàn tay, ở trên gương mặt đỏ bừng của cậu nhẹ nhàng vuốt ve một phen.

“Cuối cùng cũng chịu ngoan, tôi nên sớm làm như thế này….”

“Anh muốn nói gì thì nói thẳng được không, bỏ chân của anh ra.” Mặc Lý đỏ bừng mặt, nói.

Từ giây phút Yến Lẫm cường ngạnh giam cầm người đối diện vào trong lồng ngực hắn mà bắt đầu, hắn đã bị một cơn hồng thủy bao gồm sự vui sướng, ái mộ, căm hận như muốn nổ tung bao phủ.

Sự bất bình vì suốt một thời gian dài đằng đẵng không chiếm được sự đáp lại đã bị đánh tan thành mây khói, chỉ còn lại sự ê ẩm kẹt ở giữa lồng ngực.

Khổ sở, nhưng cũng không khó chịu.

Đầu ngón tay đói khát lưu luyến trên làn da mềm mại ấm áp, hắn nhìn ra được trong ánh mắt của Mặc Lý là sự hoảng sợ và nghi hoặc.

Nghi hoặc là tốt, nghi hoặc chứng minh em còn chưa có thông suốt.

Trong lòng của Yến Lẫm tràn đầy sự thỏa mãn.

Cánh cổng ái tình của Mặc Lý, hắn nên là người mở ra.

Năm đó em ngã từ trên mái hiên tường đỏ ngói xanh của rạp hát cũ xuống, Lý Thiếu Thiên và Chu Phi đều đứng ở bên cạnh, em lại cố tình dừng ở trong lồng ngực của anh.

Đây là thiên ý, thiên mệnh là nên như thế.

Lý Thiếu Thiên gì đó, Chu Phi gì đó, sang bên cạnh đứng hết đi.

Mặc Lý đối kháng lại sự tới gần của hắn, Yến Lẫm càng muốn đem đùi huých về phía trước, Mặc Lý bị hắn huých cho run lên, hai mắt đều đỏ.

“Anh mau để tôi xuống dưới.” Mặc Lý thật ủy khuất. Cậu chưa từng trải qua một trận nghẹn khuất đến vậy, cậu cảm thấy bản thân giống như đang bị dâm loạn, huhuhu….

“Liệu Mặc bầu gánh có còn nhớ rõ mong ước chính miệng em nói với tôi không?” Yến Lẫm ghé sát vào bên tai cậu thấp giọng nói.

Trong đầu của Mặc Lý là một đống bùn nhão, không biết là lắc đầu hay là gật đầu.

Yến Lẫm tiếp tục nói: “Em chúc tôi mọi sự đạt thành, muốn có cái gì sẽ có được cái đó. Mặc bầu gánh sẽ không quên chứ?”

“Đó là anh bức tôi nói.” Mặc Lý đã nhớ tới, cái vườn hoa mơ kia, cái đình nghỉ mát kia, Yến Lẫm mượn thế của chủ tịch thành phố mà nắm tay cậu, ép cậu nói mấy câu chúc.

“Vậy giờ tôi lại bức em thêm lần nữa, Mặc bầu gánh sẽ nghe lời tôi chứ?” Yến Lẫm ghé sát vào lỗ tai của cậu cười nhẹ, khí nóng từ hô hấp phả vào sườn mặt, Mặc Lý bị kích thích đến mức run lên.

Điện thoại bị nhét vào túi chiếc áo khoác nào đó vẫn còn siêng năng đổ chuông, là Lý Thiếu Thiên liên tục gọi điện thoại cho Mặc Lý.

Cùng trong một cái không gian, Yến Lẫm đem tiểu sư đệ của đối phương khóa ở góc tường, tùy ý làm bậy.

“Tôi không biết anh đang nói cái gì, anh mau buông tôi ra.” Bầu không khí ái muội khó tả này làm cho Mặc Lý cái hiểu cái không, trực giác lẫn cảnh giác đã muốn điên cuồng rung mức báo động cao nhất.

Giống như có một vài lời cậu không nên nghe, có một vài chuyện cậu không nên đụng vào.

Cái đó và sự trêu chọc trên mạng cách biệt một trời một vực, đây là một câu pháp chú cấm kỵ, đây là chiếc hộp Pandora kì bí, là ——

Suy nghĩ trong đầu Mặc Lý dùng tốc độ nhanh nhất vận hành, còn chưa chờ đến lúc cậu kết thúc quá trình vận hành tìm ra được kết quả, bóng của Yến Lẫm đột nhiên che khuất bầu trời, ngăn trở thái dương.

Trên môi cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp ướt át, giữa từng đợt hô hấp ngửi thấy được một hơi thở xa lạ ——

Mặc Lý thật mạnh trừng lớn đôi mắt tròn trĩnh, hàng lông mi đen dài rẻ quạt giống như đôi cánh của loài hồ điệp bị chấn kinh quá độ, run rẩy không ngừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi