Minh Tiểu Kiều bình tĩnh nhìn anh, im lặng thật lâu, lâu đến mức Lục Thịnh cảm thấy tuyệt vọng.
Ngay lúc này, Minh Tiểu Kiều bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, gật gật đầu: “Được.”
Trong lòng Lục Thịnh tràn đầy vui vẻ, nhưng chưa kịp thưởng thức ngọt ngào đã phải ngậm quả đắng.
“Nhưng trước khi anh làm một ông chủ có trách nhiệm thì chúng ta tách nhau ra đi.”
Lục Thịnh: “…..Tôi lập tức có thể thể hiện giá trị của mình.”
Ngay bây giờ anh có thể cho cô tài nguyên.
Nhưng Minh Tiểu Kiều cự tuyệt: “Tôi hủy bỏ giao dịch trước, cho nên tôi không tính toán.”
Nếu không lúc đó Hứa Nghiệp Châu sẽ có lý do đối phó cô.
Cô biết, dù như thế nào thì Hứa Nghiệp Châu cũng phải nể mặt nhà họ Minh, anh ta là cháu Hứa Tĩnh Lâm, phải nhìn sắc mặt ông nội cô làm việc, còn cô không được để vào mắt.
Nhưng hiện tại cô không xác định được.
Cô phát hiện ông cụ Minh quyết tâm khiến cô trở về liên hôn, hơn nữa còn rất hiếu thắng.
Cô không dám đánh cược, chỉ có thể cẩn thận hành động.
Lục Thịnh hiểu tâm trạng của cô, nhưng anh không thể chấp nhận kết quả này.
Chỉ cần tưởng tượng anh và Minh Tiểu Kiều tách ra, mỗi ngày ……..không được nhìn thấy cô tươi cười, không nghe thấy cô nói, ôn nhu dịu dàng hay là hất cằm ra lệnh, anh cảm thấy cả người khó chịu.
Thâm tâm hoảng hốt, giống như lúc anh làm rơi bình trà của ông ngoại, trên đường tới thư phòng ông ngoại, trong lòng thấp thỏm không yên.
Không, lúc này còn hốt hoảng hơn khi ấy.
Bởi vì anh biết, ông ngoại nghiêm khắc, hung dữ nhưng thật sự không mang anh ra đánh.
Mà Minh Tiểu Kiều……..nói tách ra, chính là tách ra.
Nhưng anh không muốn.
“Tôi không đồng ý.” Anh gằn từng chữ biểu hiện thái độ của mình: “Tôi không đồng ý tách ra.”
“Dựa vào cái gì mà anh không đồng ý?” Minh Tiểu Kiều nâng cằm lên, nhìn anh, trên mặt không có cảm xúc: “Anh đứng ở lập trường gì yêu cầu tôi? Hoặc là nói, có lý do gì yêu cầu tôi? Nghiêm túc mà nói, giao dịch của chúng ta không có giá cả, cho nên giao dịch coi như chưa bắt đầu, hiện tại tôi nói kết thúc, anh không có tư cách kháng nghị.”
Cô cảm thấy mệt mỏi, muốn yên tĩnh một chút.
Trước kia cô cho rằng mình đã suy nghĩ cẩn thận, hiện tại cô thấy mình suy nghĩ lạc quan quá rồi, chỉ nghĩ tới lợi ích trước mắt, không nghĩ tới nếu mọi chuyện thất bại sẽ như thế nào?
Lục Thịnh nhìn cô vòng qua người mình rời đi, tứ chi như được tiếp dũng khí, xoay người, dùng sức giữ cánh tay cô.
Sức lực anh rất lớn, thân thể nhỏ bé của Minh Tiểu Kiều không kịp đề phòng liền ngã ra sau, rơi vào lồng ngực anh.
Thân thể Lục Thịnh cứng đờ một chút, tiện đà dang hai tay ôm chặt lấy cô, chân thật đáng tin nói: “Chúng ta đi Mỹ, đi Hollywood.”
Minh Tiểu kiều lắc đầu: “Tôi đã nói hủy bỏ giao dịch, tôi sẽ không tính toán gì mà.”
“Có thể hủy bỏ giao dịch sau khi đến đó, việc này, không ngại đi xem một chút chứ?” Lục Thịnh nói.
Minh Tiểu kiều im lặng, nghĩ tới khi mình về nước, không có biện pháp giải quyết, nói không chừng còn phải đối mặt với ông nội một trận.
Lục Thịnh vui mừng quá đỗi, trong lòng lo lắng giảm bớt, thu hồi lý trí, thân thể anh đông cứng.
Anh …. anh đem Minh Tiểu Kiều ôm vào ngực, hơn nữa cánh tay còn chạm vào ngực cô.
Anh có thói quen tập thể hình, cho nên cánh tay rất có lực, bởi vậy cảm xúc càng mãnh liệt.
Mềm mại như bông, còn rất co dãn.
Anh theo bản năng đưa cánh tay lên lên xuống xuống, làm cho Minh Tiểu Kiều xấu hổ một trận: “Buông tay.”
Theo bản năng anh run sợ cầm cập, nhanh tay buông cô ra, chờ đến lúc anh đặt hai tay buông xuống, trong lòng tràn đầy tiếc nuối.
Phản xạ có điều kiện gì đó quả thật là đáng ghét.
Hiện tại anh bế người lên có bị đánh không?
Đôi tay buông xuống, vô thức nắm chặt lại thả lỏng, trong lòng Lục Thịnh hối hận lăn dài trên đất, ngoài mặt tỏ vẻ nghiêm trang: “Tôi đi dọn đồ đạc, chúng ta lập tức đi.”
Hai người đến thẳng sân bay, mua vé máy bay xong bỏ chạy lấy người, vì thế khi Quan Bình Hiên trở về, gõ cửa phòng hai người họ không thấy ai mở cửa, nghĩ rằng hai người chắc là có chuyện riêng, liền từ bỏ, quay về phòng nghỉ ngơi.
Ngủ được nửa giấc thì bị Mạc Khải Hưng gõ cửa đến mức tỉnh cả ngủ, Quan Bình Hiên ngáp ngắn ngáp dài đứng dậy mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Mạc Khải Hưng: “Hai tên vô lại kia chạy mất rồi.”
“Cái gì?” Quan Bình Hiên nhất thời quên phản ứng, mờ mịt hỏi han “Hai tên vô lại kia là ai?’
“Còn có thể là ai?” Mạc Khải Hưng căm phẫn nói: “Lục Thịnh và Minh Tiểu Kiều. Hai người họ nhân lúc chúng ta nghỉ ngơi chạy mất rồi.”
“Không có khả năng, Dây thừng sẽ chào hỏi chúng ta trước khi đi chứ?” Quan Bình Hiên cảm thấy quá vớ vẩn: “Chắc là thế giới của hai người đó mà.”
“Mình hỏi lễ tân rồi, bọn họ đã trả phòng, còn mang theo cả hành lý.” Mạc Khải Hưng tức giận đi đi lại lại, quở trách: “Mình gọi điện thoại, cậu ấy còn tắt luôn điện thoại. Mình đoán tám phần là hai người đang ở sân bay.”
Quan Bình Hiên: “…….”
Là một luật sư, anh ta không dễ dàng đưa ra quyết định, nhanh chóng quay lại phòng, mở weibo tìm kiếm hotsearch.
“Minh Tiểu Kiều xảy ra chuyện rồi, hai người họ chắc là về nước giải quyết.” Quan Bình Hiên bình tĩnh nói.
Mạc Khải Hưng ghé mắt nhìn, cũng hiểu được sự tình, không khỏi líu lưỡi: “Đúng thật là…. người nào không có mắt dám tạt Minh Tiểu Kiều chậu nước bẩn.” Không sợ Minh gia trả thù luôn à?”
“Là người tên Lý Giai Ngọc, trước kia ở chung nhóm nhạc với Minh Tiểu Kiều.” Quan Bình Hiên quan sát mấy tin tức liền, cũng hiểu ra sự việc: “Yên tâm rồi, anh Châu đã xử lý ổn thỏa, không có chuyện gì lớn.”
“Mình nghĩ vẫn còn có chuyện.” Mạc Khải Hưng sờ sờ cằm nói.
Mạc Khải Hưng và Lục Thịnh đều xuất thân là phú nhị đại, Quan Bình Hiên không phải.
Gia đình Quan Bình Hiên khá giả, bởi vì học chung trường cấp hai nên ba người mới quen biết nhau, nhưng đối với những vấn đề xoay quanh hào môn thế gia, anh ta không am hiểu lắm.
Cho nên Mạc Khải Hưng đã nhìn ra điểm không hợp lý, còn anh ta thì không.
Đợi đến khi máy bay cất cánh, Lục Thịnh mới cảm thấy có gì không đúng, giống như đã quên mất điều gì quan trọng.
Là cái gì nhỉ?
Suy nghĩ nửa ngày, anh mới nhớ ra chưa nói với bạn mình, không chừng hai tên kia tức điên lên rồi.
Anh bưng trán nghĩ ngợi, chết vì gái đẹp là có thật, coi như anh thua Minh Tiểu Kiều ở điểm này.
Minh Tiểu Kiều bây giờ đã bình tĩnh lại, cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không duy trì nụ cười trên môi được nữa, mặt không cảm xúc tựa đầu vào ghế, không nói lời nào.
Bởi vì đi cấp bách, họ không mua được vé máy bay khoang hạng nhất, chỉ mua được vé khoang phổ thông.
Minh Tiểu Kiều thấy khá tốt, khi mới ra mắt, nhóm nhạc không tính là nổi tiếng lắm, bốn cô gái đều ngồi khoang phổ thông ra nước ngoài biểu diễn, cho nên cô không cảm thấy bất tiện gì cả.
Nhưng Lục Thịnh lại khác, từ nhỏ đến giờ anh chưa bao giờ ngồi khoang phổ thông, người cao hơn một mét tám mươi, chân dài tay dài, cuộn mình trong không gian chật hẹp, cả người cảm thấy khó chịu.
Anh di chuyển chân, đổi tới đổi lui, liền chuyển hướng về phía Minh Tiểu Kiều.
Cô nhắm mắt dưỡng thần, lông mi thật dài, da thịt nhẵn nhụi, càng nhìn càng thích.
Cứ như vậy anh ngơ ngác ngắm nhìn cô, lòng tràn ngập vui vẻ.
Cho đến khi máy bay hạ cánh, anh phát hiện ra mình không nhúc nhích, cứ duy trì một tư thế mấy giờ liền, xương cốt cả người không thoải mái.
Minh Tiểu Kiều ngồi bên cạnh đã ngủ từ lúc nào. Lúc sau cô tỉnh dậy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lục Thịnh: “Tới nơi rồi.”
Lục Thịnh cảm thấy mình bị ngu luôn rồi, gật đầu nhẹ giọng nói: “Tới rồi.”
Lục Thịnh nhanh chóng gọi cho bạn bè ở Mỹ, Minh Tiểu Kiều nhanh chóng nhìn thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm vẫy tay với bọn họ,miệng không ngừng kêu: “Lu.”
Lục Thịnh đi tới, ôm anh ta, vỗ vỗ vai.
Người đàn ông đầy râu kia, nhìn thấy Minh Tiểu Kiều, hai mắt sáng như đèn pha ô tô: “Tiểu thư xinh đẹp, tôi là Dave, bạn của người này, rất vui khi được biết cô, hy vọng kế tiếp chúng ta sẽ có thời gian vui vẻ bên nhau….”
Lục Thịnh nhìn thấy anh bạn càng ngày càng gần sát Minh Tiểu Kiều, anh không chịu nổi nữa liền túm lấy áo Dave lôi ra: “Đủ rồi, Dave. Đây là bạn gái tôi.”
“Đã biết.” Dave không cam lòng đứng dậy, nhanh chóng thở dài thườn thượt: ” Cậu đúng là một tên may mắn, có thể bị người đẹp chà đạp, thật đáng ghen tị mà.”
“Tin tôi đi, nếu cậu cạo sạch râu, chỉn chu bản thân, chấp nhận thân phận tổng tài Walker Veners, ắt sẽ có nhiều người đẹp đến ôm cậu thôi.” Lục Thịnh nghiêm mặt nói: “Hiện tại, tránh xa bạn gái tôi ra một chút.”
Dave nhún vai, nói với Minh Tiểu Kiều: “Người đẹp, tôi chờ mong ngày cô đá Lu đi.”
“Dave” Lục Thịnh gầm lên, giơ chân đá anh ta một cước.
Dave linh hoạt tránh né.
Tiếng Anh của Minh Tiểu Kiều cũng không tệ lắm, có thể nói tiếng Anh lưu loát, tự nhiên có thể hiểu hai người kia đang nói chuyện gì.
“Không có ngày đấy đâu.” Cô thật thà nói, thành công khiến Dave mở to hai mắt nhìn, không cam lòng thở dài lần nữa: “Vì cái gì mà lần nào cậu cũng làm cho người đẹp khăng khăng như vậy? Thật không công bằng.”
Lục Thịnh nghiến răng nghiến lợi: “Câm cái miệng của cậu lại.”
Nói xong anh bất giác nhìn Minh Tiểu Kiều, trong lòng lo sợ.
Tuy rằng Minh Tiểu Kiều đã sớm biết chuyện anh có nhiều bạn gái, nhưng anh vẫn theo bản năng ở trước mặt cô không nhắc tới, điều này làm cho anh lo lắng thấp thỏm không thôi.
Cho nên khi nghe Minh Tiểu Kiều phủ định câu nói của Dave, trong lòng anh dấy lên một trận vui mừng, ngọt ngào như đường.
Anh chưa vui vẻ được vài giây, chợt nghe thấy Minh Tiểu Kiều nói tiếp: “Tôi chỉ là tình nhân được anh ấy bao nuôi thôi, không phải bạn gái, cho nên không cần suy nghĩ đến những việc không xảy ra.”
Dave một lần nữa ngạc nhiên mở to hai mắt, hết nhìn cô, lại nhìn khuôn mặt đen như than của Lục Thịnh, sáng suốt ngậm miệng lại.
~~~~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hết chương, triển lãm Lục tổng bạn trai.
Lục tổng cố lên, tất cả mọi người đều nói anh đáng yêu lắm ~