Dave mang đưa hai người đến nhà, lập tức lái xe rời đi.
Minh Tiểu Kiều đứng ở phòng khách quan sát, khóe miệng run rẩy. So với anh thì Minh Cảnh Vận ra nước ngoài du học quá khổ rồi.
Tất cả đồ vật trong phòng đều liên quan tới Harry Potter.
Đều mang phong cách ngôi trường Hogwarts cổ kính.
Lục Thịnh không được tự nhiên, phụng phịu, bâng quơ giải thích: “Tôi rất thích Harry Potter, hồi nhỏ rất đam mê.”
Anh tới nước Mỹ du học năm mười bảy tuổi. Đại ca, như vậy mà còn nhỏ à?
Phải nói là thời kì trưởng thành.
Minh Tiểu Kiều chửi thầm trong lòng, không tiếp tục vấn đề này nữa, hỏi anh: “Tôi nghỉ ở đâu?”
Lục Thịnh không nói một lời, xách vali lên tầng.
Trên tầng chỉ có một phòng, toàn bộ tầng hai là phòng ngủ của anh.
Chẳng qua phòng ngủ không có nhiều chỗ trống, khắp nơi đều có đồ vật liên quan tới Harry Potter.
Minh Tiểu Kiều đứng ở cầu thang hỏi: “Tôi ở phòng này? Vậy anh ở đâu?”
Lục Thịnh rất muốn nói anh đương nhiên cũng nghỉ ở đây!
Hiện tại anh không có tự tin nói vậy, chỉ có thể uất ức nói: “Tôi ngủ dưới đất.”
“Bên dưới không có phòng ngủ?”
“Không có.” Lục Thịnh rầu rĩ giải thích thích: “Tôi không thường xuyên ở đây, đôi khi có tới Hollywood bàn bạc công việc cho nên mới chuẩn bị nơi này.”
Minh Tiểu Kiều nhớ anh học ở Harvard, mà Harvard không ở Los Angeles.
“Từ lúc đi học anh đã bắt đầu kinh doanh?” Minh Tiểu Kiều chớp chớp mắt hỏi: “Nhà anh có sản nghiệp ở Hollywood?”
“Chính xác mà nói, không phải nhà tôi, mà là tôi.” Lục Thịnh sửa lại câu nói của cô, cảm thấy cô có hứng thú, không tự giác ưỡn ngực đứng ở cầu thang nói: “Tôi vừa mới tới Harvard học, ở phố Wall kiếm được số tiền đầu tiên, về sau cảm thấy giới giải trí phát triển rất được, đầu tư một ít ở Hollywood.”
Minh Tiểu Kiều: “…….”
Lần đầu tiên cô không nói lại được anh.
Đại khái là hình tượng Lục Thịnh trong lòng cô đã bị phá vỡ.
Cô vẫn luôn cảm thấy, mỗi ngày anh trưng ra bộ mặt lạnh lùng, EQ thấp, có được vị trí hiện tại đều là nhờ vào thân phận người thừa kế Lục gia, dù sao ba mẹ anh cũng chỉ có mình anh, lại không nghĩ tới anh không chỉ là học bá, hơn nữa còn có khả năng kinh doanh.
Thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong!!!
Lục Thịnh chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy, cái đuôi trong lòng đã vểnh cao tới trời rồi, trên mặt vẫn tỏ ra rụt rè khiêm tốn: “Chính là tuổi trẻ, không có gì đáng nói cả.”
Minh Tiểu Kiều phục hồi tinh thần, không che dấu tán thưởng anh: “Rất lợi hại đó! Tôi còn nghĩ anh là một tên ăn chơi trác tán quần áo lụa là.”
Lục Thịnh “…….”
Anh như thế nào lại là một tên ăn chơi trác tán quần áo lụa là chứ?
Được rồi, quả thật anh có phong lưu một chút, cũng nói khoác một chút, trước kia động một tí là thay bạn gái, nhìn hình tượng đó mà nói, quần áo lụa là cũng không sai.
Nhưng đó chỉ là hình tượng, là hình tượng thôi!
Lục tổng cảm thấy thật bi thương, cũng may là anh đã vớt vát được hình tượng trong lòng Minh Tiểu Kiều, điều này an ủi anh được chút ít.
Ngồi liên tục mấy giờ trên máy bay, cả hai người đều đói bụng, Lục Thịnh nấu cơm đến nghiện rồi, cho dù bụng đói kêu gào, anh vẫn muốn mình tự làm đồ ăn.
Vì thế hai người dắt tay nhau đi siêu thị gần đó.
Thịt bò bít tết, lần này Lục Thịnh vẫn như cũ học theo công thức trên mạng làm được.
Thịt bò hơi cháy, nhưng không ảnh hưởng mấy, Minh Tiểu Kiều nhìn anh mà cảm thấy khó chịu.
Đều là lần đầu vào bếp nấu cơm, đều nhìn công thức làm ra, vì cái gì mà lần đầu tiên của cô thất bại thảm hại, còn anh lại thành thạo đến vậy?
Lục Thịnh vừa mang đồ ăn lên, vừa ngắm nhìn cô.
Trong lòng anh đang tính toán làm sao để cô đồng ý cho anh bò lên giường.
Tuy rằng đó là giường của anh.
“Nói cho tôi biết đi, ở bên này anh còn bao nhiêu sản nghiệp?” Cơm nước xong xuôi, lúc sau Minh Tiểu Kiều đột nhiên hỏi: “Nếu là vấn đề bảo mật thì thôi, không cần nói.”
“Không có gì cần bảo mật cả.” Lục Thịnh bây giờ chỉ hận không thể kể hết chiến tích của mình cho cô biết, anh đang cân nhắc xem phải nói như thế nào mới không để lộ ra là anh đang khoe khoang cho cô thấy, ngờ đâu cô lại chủ động hỏi han.
Anh một bên rót nước trái cây, một bên khiêm tốn bâng quơ nói: “Vừa mới vào đại học không bao lâu đã kiếm được một số tiền nhỏ, cùng bạn bè mở công ty, chính là Walker Veners, lấy danh nghĩa là nhà đầu tư chính. Bản thân tôi ở Hollywood cũng có một công ty giải trí, quy mô không lớn, mới thành lập được vài năm. Sau này ba tôi gọi về kế thừa sản nghiệp gia đình. Công ty bên này, cơ bản tôi trở thành cổ đông, cứ như vậy. “
Minh Tiểu Kiều líu lưỡi.
Tuy rằng Lục Thịnh không để ý nhưng cô lại rất để ý, thoạt nghe cảm thấy những lời này rất không bình thường.
Phải biết rằng, khi cô nổi tiếng, trong tay cũng kiếm được ít tiền, đương nhiên bởi vì cô là một thành viên của nhóm, tiền biểu diễn không nhiều lắm, nhưng cùng là số tiền đầu tiên cô tự mình kiếm được.
Cô thử đi mua cổ phiếu, thất bại, mỗi ngày mua ngân phiếu đều lỗ vốn một đống. Cuối cùng rút ra kinh nghiệm xương máu, không thể không nhận cô không có thiên phú kinh doanh, liền đem hết số tiền mình có gửi vào ngân hàng.
Lợi nhuận hàng tháng tương đối ít, nhưng vẫn là có lãi rồi.
Lục Thịnh học đại học không bao lâu, mười bảy mười tám tuổi kiếm được tiền ở phố Wall, không trách anh kiếm được một xô tiền.
Không giống cô lần đầu kiếm được tiền, chỉ có thể ngước mắt nhìn anh.
Lục Thịnh rót xong nước trái cây, đưa cho Minh Tiểu Kiều.
Anh một mực chăm chú theo dõi phản ứng của Minh Tiểu Kiều, nhìn nét mặt cô không che dấu chuyển từ khiếp sợ sang tán thưởng, anh rất hài lòng, cảm thấy bản thân có thể bay lên trời luôn rồi.
“Cho nên anh nói quen vài người ở Hollywood, chỉ sợ là không đơn giản như vậy.” Minh Tiểu Kiều khẳng định.
Nội tâm Lục Thịnh gào thét: Đó chính là trọng điểm!
Trên mặt nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy.”
Minh Tiểu Kiều nhìn anh, nghiêm túc nói: “Tốt lắm. Bỗng nhiên tôi lại tin tưởng anh có khả năng, đừng làm tôi thất vọng.”
Lục Thịnh khẳng định: “Yên tâm.”
Minh Tiểu Kiều không nói gì nữa.
Ban đêm, Lục Thịnh đáng thương nằm dài trên nền nhà.
Minh Tiểu Kiều một chút ý tứ bày tỏ để anh lên giường đều không có, anh tắm rửa xong xuôi đi ra, cố ý ở trước mặt cô lắc lư vài cái, ý đồ muốn thu hút sự chú ý của cô.
Nhưng đời không như mơ, Minh Tiểu Kiều thế mà lại ngáp một cái, đắp chăn nhắm mắt ngủ.
Lục Thịnh “……….”
Anh không thể chấp nhận sự thật, ủ rũ đi tìm chăn đệm trải ra nền nhà, giống như chú chó nhỏ bị vứt bỏ, luyến tiếc nhìn người trên giường nằm úp sấp, sau đó cứ thế nhìn Minh Tiểu Kiều ngủ say.
Cứ nhìn cô như vậy, anh cảm thấy hốt hoảng, yết hầu không tự giác lên xuống, lúc sau đột nhiên bừng tỉnh, ảo não vùi đầu trong gối, chạy thật nhanh tắt đèn ngủ ở đầu giường.
Trong bóng đêm, anh lăn qua lăn lại trên đệm, không tài nào ngủ được.
Sàn nhà thật cứng, cho dù đã trải đệm thật dày thì vẫn thấy cứng. Tuy rằng Lục Thịnh là đàn ông, không già mồm cãi láo, khả năng là do anh được nuông chiều từ bé.
Lục gia chỉ có một đứa con, cho nên yêu thương hết mực, không cho đứa nhỏ chịu khổ, lại không muốn nuôi con theo cách truyền thống.
Bà nội của Lục Thịnh hoàn toàn ngược lại, cho rằng cách giáo dục của bố mẹ anh là rác rưởi.
Bất kể là nam hay nữ đều phải giáo dục nghiêm khắc.
Cho nên từ nhỏ tới khi trưởng thành, Lục Thịnh chưa từng chịu khổ, lần chịu khổ duy nhất là khi học quân sự, dưới ánh nắng chói chang, phải đứng yên bất động vài tiếng đồng hồ.
Lúc ấy da dẻ trắng trẻo của Lục Thịnh trực tiếp bị phơi đen luôn, sau này cảm thấy mình là đàn ông da dẻ cũng không nên trắng quá, nên bây giờ toàn thân anh là một màu đồng khỏe mạnh.
Anh ngủ không được, không cẩn thận phát ra tiếng động, làm kinh động Minh Tiểu Kiều đang nằm trên giường.
Chính xác mà nói, vốn dĩ Minh Tiểu Kiều không ngủ!
Cô có nhiều tâm sự, suy nghĩ rất loạn, nằm trên giường không nhúc nhích, muốn duy trì dáng vẻ như bản thân đang ngủ say, nhưng không hiệu quả lắm.
Nghe thấy tiếng Lục Thịnh lăn lộn trên đệm, cô im lặng một lát, vẫn là ngồi dậy bật đèn ngủ đặt ở đầu giường.
Ánh sáng bất ngờ làm cho Lục Thịnh không mở mắt ra được, anh giơ tay lên che mắt lại, hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Minh Tiểu Kiều bước chân trần xuống giường, đi đến trước tấm đệm anh đang nằm.
Từ góc độ của Lục Thịnh, liền nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp, bắp đùi trắng nõn xuất hiện trước mắt mình, phong cảnh bên dưới váy ngủ như ẩn như hiện.
Máu trong người anh nóng lên, cả thân thể khô nóng.
Ánh đèn mờ nhạt, Minh Tiểu Kiều không nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của anh. Cô cứ thế đứng trước mặt anh, ra lệnh: “Anh lên giường ngủ.”
Lục Thịnh “………..”
Kinh hỉ tới quá nhanh!!!!!
Cô quay lưng vào đèn ngủ, cho nên anh không nhìn rõ vẻ mặt cô, chần chừ xác nhận: “Thật à?”
“Đương nhiên là thật.” Minh Tiểu Kiều cao giọng nói: “Anh còn lề mề gì nữa? Nhanh lên.”
Lục Thịnh nghĩ thầm rằng, cô cũng đừng có hối hận!!!
Anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, đứng phắt dậy, chân dài bước vài bước là tới giường, ngồi xuống, ngả người ra giường.
Nằm trên giường lớn mềm mại, Lục Thịnh thoải mái thở dài, sau đó mở to mắt, trông mong Minh Tiểu Kiều lâm hạnh bản thân.
Nhưng anh nhìn thấy cái gì kia?