Minh Tiểu Kiều xốc chăn lên, nằm xuống đệm, bất động.
Lục Thịnh mở mắt to hết cỡ, lắp bắp hỏi: “Em…. em ngủ trên sàn nhà?”
Minh Tiểu Kiều quay đầu nhìn Lục Thịnh: “Không thì ngủ ở đâu?”
Lục Thịnh tức điên lên, việc này với những gì anh dự đoán không giống nhau!
Rõ ràng hôm qua hai người còn nằm trên một chiếc giường, vì sao bây giờ anh lại bị ghét bỏ cơ chứ?
Chẳng lẽ Minh Tiểu Kiều cảm thấy anh vô dụng?
Trong lòng Lục Thịnh khóc không ra nước mắt?
Cả người anh bực mình, trong lòng đau khổ không nói thành lời.
Ngồi dậy, anh vô lực nói: “Em lên giường ngủ, tôi ngủ trên sàn nhà.”
Minh Tiểu Kiều không kiên nhẫn: “Anh còn già mồm cãi láo cái gì? Bảo anh ngủ trên giường thì anh ngủ trên giường đi.”
Lục Thịnh nghĩ, anh cũng muốn ngủ trên giường, nhưng là ngủ cùng với cô cơ!
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến anh giật mình, cho đến khi anh tỉnh mộng.
Anh…. cứ thế mà mơ mộng như vậy?
Trong lòng Lục Thịnh kích động, sôi trào, nhộn nhịp.
Sinh ra loại ý tưởng này, có phải bệnh tình của anh đã tốt hơn rồi không?
Anh lập tức muốn cởi quần chứng minh một chút, nhưng lại thấy đôi mắt sáng ngời của Minh Tiểu Kiều, hai tai anh bất giác đỏ rực, ngượng ngùng cầm chặt chun quần.
Phải rụt rè, không được làm càn.
Hơn nữa anh không thể để cho con gái nhà người ta nằm trên sàn nhà được, còn mình lại thoải mái ngủ trên giường. Vì thế anh dùng ánh mắt uy hiếp cô, đứng lên đi tới trước mặt cô, không nói một lời lật tung chăn lên.
Chiếc đệm nằm trên sàn cũng không lớn lắm, là một chiếc đệm thật dày, bên trên có một chiếc gối và chăn.
Lục Thịnh lúc này lật chăn lên, trực tiếp dọa sợ Minh Tiểu Kiều.
“Anh bị thần kinh à?”
Vừa rồi không cẩn thận đụng chạm vào da thịt nhẵn nhụi trên người cô, trong lòng anh nhộn nhạo, tiểu đệ đệ hơi nhô lên, lại sợ cô phát hiện, anh nhanh chóng túm lấy chăn nằm xuống, đắp lên người, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Minh Tiểu Kiều đứng bên người anh, hít sâu một hơi, lại hít thêm hơi nữa, cuối cùng không nhịn được đá anh một cái: “Anh đứng lên cho tôi.”
Lục Thịnh giả chết.
Minh Tiểu Kiều quát lớn: “Tôi bảo anh đứng lên, anh có nghe không?”
Lục Thịnh tiếp tục giả chết.
Minh Tiểu Kiều bị chọc cười: “Anh giả chết cái gì chứ? Bây giờ anh mới nhớ ra anh là đàn ông à? Anh ngủ trên sàn nhà không được, anh ngủ cái gì mà ngủ?”
Lục Thịnh rốt cuộc cũng mở mắt, nói có sách mách có chứng: “Cô cũng không ngủ được.”
“Sao anh biết tôi không ngủ được?” Minh Tiểu Kiều tức giận nói: “Anh một chút khổ cực cũng chưa trải qua.”
Lục Thịnh thành thật nói: “Dù sao tôi cũng không để cho em ngủ dưới sàn nhà được.”
Minh Tiểu Kiều im lặng nhìn anh, bỗng nhiên bật cười: “Vậy có phải trong lòng anh suy nghĩ, tốt nhất là không ngủ trên sàn cả, mọi người cùng nhau vui vẻ ngủ trên giường, kết quả này mới hoàn mỹ?”
Lục Thịnh không trả lời, im lặng tán thành.
Bày đặt có giường tốt không ngủ nên bày chăn đệm ra nằm dưới sàn.
Minh Tiểu Kiều cười lạnh hai tiếng: ” Không ngủ trên giường, vậy được, chúng ta cùng nhau nằm dưới sàn đi.”
Nói xong, cô xốc chăn lên, chui vào trong nằm.
Lục Thịnh: “………..”
Hồn anh như lìa khỏi xác, thân thể cứng ngắc, máu trong người bắt đầu tạo phản, trái tim gào thét như là đang ở trong dung nham nghìn độ, nóng rực, lan ra toàn thân.
Cùng đắp chung chăn, bên dưới là đệm, cơ thể hai người dính sát vào nhau.
Bây giờ ở Mỹ là mùa hè, Minh Tiểu Kiều mặc váy ngủ không có tay, Lục Thịnh chỉ mặc độc nhất cái quần đùi.
Không giống với lần trước ngủ ở khách sạn, mặc quần áo đầy đủ lại nằm cách xa nhau, lần này là da thịt dán chặt!
Lục Thịnh: tôi là ai, đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây?
Trái tim đập nhanh liên hồi, khiến anh cảm thấy hô hấp khó khăn.
Minh Tiểu Kiều bên kia cũng mất tự nhiên.
Trong lúc giận dỗi cô chui vào chăn, bây giờ lại cảm thấy hối hận.
Cô nhất định là bị Lục Thịnh làm cho thần kinh rồi!
Cô không phải là bạn gái Lục Thịnh, cô như vậy lại tiếp xúc quá gần gũi với đàn ông!
Vì thế trong chăn, cơ thể hai người đều hóa đá.
Cô nhắm mắt lại, tự thôi miên chính mình.
Hiện tại cô hối hận thì cũng muộn rồi.
Trong lòng cô một mực đề phòng lo lắng, sợ Lục Thịnh hóa thành tên biến thái, trực tiếp làm thịt cô.
Cô thậm chí còn chuẩn bị sẵn tư thế để đá anh.
Nhưng mà, không có gì xảy ra cả.
Người đàn ông bên cạnh thực sự giống Liễu Hạ Huệ, nằm cạnh phụ nữ mà tâm không hoảng loạn, đắp chung một chăn mà cũng không có phản ứng!
Minh Tiểu Kiều “………..”
Cô không tin Lục Thịnh giống như Liễu Hạ Huệ, chỉ còn một lý do có thể xảy ra, là đối với Lục Thịnh cô không có sức hấp dẫn.
Nghĩ đến đây, tâm tình cô phức tạp.
Cô khó nhìn sao?
Dáng người không đẹp sao?
Ngực không lớn sao?
Mông không cong sao?
Chân không dài sao?
Một chút hấp dẫn đều không có sao?
Hiện tại không nói chuyện tình cảm, thế nhưng một nam một nữ nằm cạnh nhau, tiếp xúc da thịt, mà người đàn ông lại không có phản ứng…..
Minh Tiểu Kiều hít một hơi thật sâu.
Lục Thịnh không có khả năng là gay, bạn gái của anh xếp hàng dài dằng dặc kia kìa.
Cho nên vấn đề là ở cô sao?
Minh Tiểu Kiều cảm thấy sự tự tin của bản thân đã bị tổn hại nghiêm trọng, sức hút giảm bớt…
Cô cắn môi, bỗng nhiên xoay người, ôm lấy Lục Thịnh, cả người đặt trên người Lục Thịnh.
Lục Thịnh:(⊙o⊙)!!!!
Trong nháy mắt, anh quên hô hấp.
Trong đầu hỗn loạn, hồn lìa khỏi xác, giống như thấy được sông hoàng tuyền, Mạnh Bà đang nhiệt tình ngoắc tay gọi anh.
Minh Tiểu Kiều đỏ mặt, nằm trên người anh di chuyển qua lại, đỉnh điểm động chạm đến tiểu đệ đệ của anh.
Ặc……..
Lúc này cô mới cảm thấy yên tâm, đã nói đây thôi, sao anh lại không có phản ứng được chứ?
Tốt xấu gì cô cũng là người đẹp được công chúng công nhận.
Việc kỹ năng diễn xuất của cô tồi ra nhưng mọi người đều nói, cô có giá trị nhan sắc cao, thật là đẹp.
Đạt được mục đích, Minh Tiểu Kiều không để ý tới thân thể cứng ngắc của anh, hồn nhiên bò dậy, sau đó lên giường nằm, ném một câu cho anh: “Nếu anh đã muốn ngủ dưới sàn nhà như vậy thì anh tiếp tục ngủ đi.”
Lục Thịnh “……”
Anh bị lời nói của cô làm cho bừng tỉnh, trong nháy mắt chưa nghĩ ra ý tưởng gì, cứ theo bản năng lục ục bò dậy, sét đánh không kịp bịt tai, cứ thế nhảy lên giường, lật chăn lên nằm xuống, ôm chặt người đẹp trong lòng, khóe miệng mỉm cười.
Minh Tiểu Kiều “…….”
Trên lưng cô có một thân thể nóng hừng hực dán vào, vừa rồi cô chỉ đùa giỡn thôi mà!!!
Tuy da mặt cô dày, nhưng cũng không đến mức này, căn bản không thể ôm ấp nhau mà ngủ được!
Cô xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh.
Lục Thịnh vô cùng vui vẻ, đối với cô nở nụ cười si mê, hai tay gắt gao ôm chặt, còn cọ cọ người cô, cọ tới cọ lui, cọ đến mức hăng say luôn.
Lúc đầu anh còn choáng váng, lúc sau hành động theo bản năng, nhìn cô ngây ngốc.
Cô cười cười, cười ngọt ngào, Lục Thịnh lại càng si mê, bỗng nhiên cô lấy sức đẩy anh, nhấc chân dùng sức đá mạnh một cái!!!
Bịch!
Một người cứ thế mà rơi xuống đất, chăm chú nhìn bóng đêm trên trần nhà, tiếp tục ngu si trong một phút đồng hồ, lúc sau trong lòng tràn đầy oan ức.
Lại bắt nạt anh!
Dọa anh hoảng sợ như vậy!
Minh Tiểu Kiều không nghe thấy anh nhúc nhích, trong lòng thấp thỏm không yên.
Đừng nói là đầu anh bị đập xuống đất nên hỏng rồi?
Cô nhanh chóng ngồi dậy, ngồi bên cạnh mép giường, cong lưng cúi xuống, nhìn không rõ lắm, nhanh chóng bật đèn ngủ.
Ánh đèn mờ nhạt, Lục Thịnh nằm thẳng tắp, ánh mắt không có hồn.
Cô khua tay trước mắt anh, không phải ngốc rồi chứ?
Lục Thịnh hoàn hồn, nhìn thấy cô, bỗng nhiên không nói một lời, bỏ chạy lấy người.
Cộp cộp cộp chạy xuống cầu thang, rất nhanh âm thanh biến mất!
Lúc này Minh Tiểu Kiều mới tỉnh ngộ, không xong rồi!
Thế nào cô cũng cảm thấy phản ứng của Lục Thịnh không đúng lắm.
Anh muốn làm gì?
Không phải tìm đồ đánh cô đấy chứ?
Tuy rằng Minh Tiểu Kiều hiếu thắng, nhưng cô là con gái, vừa rồi hành động theo cảm tính, bây giờ nghĩ lại có hơi sợ hãi, ngẩn người vài giây, cô cũng chạy thật nhanh ra khỏi phòng.
Cô nhìn trái nhìn phải, chạy tới chỗ có ánh đèn cầm lấy cái chổi trong góc.
Cô cầm chổi trong tay, ước lượng một chút, cảm thấy cái chổi này không có khả năng sát thương, lúc này cô mới giơ chổi ra phía trước, cẩn thận bước xuống cầu thang.
Dưới tầng tối đen như mực, Lục Thịnh không bật đèn, càng làm cho Minh Tiểu Kiều lo sợ.
Ban đêm yên tĩnh, bên tai cô chỉ văng vẳng tiếng trái tim mình đập thình thịch.
Cô khẩn trương quá mức, chân tay run lẩy bẩy.
Trong lòng cô tự phỉ nhổ bản thân, có phải chưa từng đánh nhau đâu, sợ cái gì chứ.
Thật sự mà nói, đã mấy năm cô không đánh nhau rồi, vả lại, Lục Thịnh cao những một mét tám, trên người cơ bắp rắn chắc, vừa nhìn đã thấy bị uy hiếp.
Minh Tiểu Kiều trước kia ỷ vào mọi người không phát huy toàn bộ sức lực, cũng không so sánh ai có sức lực lớn hơn, chỉ dựa vào sự tàn nhẫn của mình mà chiếm ưu thế, nhưng hiện tại…….
Cô nhớ lại thân thể cường tráng của anh, vừa nhìn đã biết tập thể hình không ít.
Nếu không, hay là quên đi….
Cô dừng lại suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh phát ra từ nhà vệ sinh.
Là tiếng nước chảy, hình như đang tắm rửa.
Cô có điểm ngốc, Lục Thịnh phẫn nộ lao xuống cầu thang chỉ để tắm rửa?
Cô cẩn thận tiếp cận cửa phòng vệ sinh, nhẹ nhàng vươn tay, đẩy cửa một chút, tạo ra một khe hở.
Cửa phòng tắm là thủy tinh trong suốt.
Bởi vì không bật điện, Minh Tiểu Kiều hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Mơ hồ có tiếng nói từ trong phòng tắm vọng ra.
Minh Tiểu Kiều cố gắng dựng thẳng tai nghe ngóng.
“Mau dựng lên, không thể mềm như vậy được! Em trai, không thể mềm yếu được…..!”
Hình như còn có tiếng khóc nức nở.
Là ảo giác của cô sao???