QÙY CẦU CHIA TAY

Minh Tiểu Kiều không ngờ đến người hẹn gặp cô lại là Lục Thịnh.

Người này không phải là rất xem thường cô sao, mỗi lần vô tình gặp nhau, anh đều dùng ánh mắt liếc nhìn cô một cách đầy khinh bỉ, sau đó liền quay đầu bỏ đi thẳng?

Đây là uống lộn thuốc hay sao? Tự nhiên lại chủ động hẹn gặp cô?

Khẳng định là không có chuyện gì tử tế!

Trong lòng cô càng thêm đề cao cảnh giác.

“Lục tổng.” Cô lại nở một nụ cười ngọt ngào như thường ngày rồi khách khí hỏi: “Không biết anh tìm tôi có việc gì?”

Cô đứng ở cửa, còn Lục Thịnh đang đứng trước khung cửa sổ, hai người đứng từ xa giao tầm mắt với nhau.

Nhìn anh bây giờ rõ ràng là dáng vẻ của một người đàn ông lạnh lùng cao quý, nhưng đâu có ai biết anh đang khẩn trương đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Mỗi lần gặp mặt Minh Tiểu Kiều, cơ thể anh lại theo bản năng sản sinh ra phản ứng sợ hãi.

Bởi vì anh sợ bản thân sẽ bị cô dọa sợ rồi quay đầu bỏ chạy mất dạng nên anh đã cố dồn hết sức lực từ bé đến giờ để đằng hắng một tiếng cho bình tĩnh, rồi cất giọng buông một câu: “Tôi muốn bao nuôi cô.”

Thanh âm trầm ổn mà chân thật của anh giống như sét đánh ngang tai Minh Tiểu Kiều, khiến cô có cảm giác như lạc vào một ma trận nào đó.

WTF!

Cô săm soi Lục Thịnh từ trên xuống dưới, lộ vẻ nghi ngờ hỏi lại: “Hả?”

Lục Thịnh “được” cô nhìn ngắm kĩ càng như vậy khiến trong đầu anh lúc này nảy sinh một ý nghĩ đó là trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ.

Trong đầu đang lo lắng sợ hãi như vậy nhưng anh vẫn cố kìm nén xuống, để đảm bảo bản thân không làm mất đi vẻ mặt cứng ngắc như núi tuyết ngàn năm của mình nên anh liền giữ im lặng không lên tiếng, chỉ đứng đơ người ra ở đó.

Minh Tiểu Kiều đang phân vân không biết có phải anh đây là bị dọa đến ngây người không nói ra thành lời không, hay vẫn là anh muốn dùng thái độ trầm mặc này để biểu thị thái độ của mình trước mặt cô.

Cô bực mình đến mức phải bật cười.

“Lục Thịnh, ba anh có biết anh muốn bao nuôi tôi không?”

Tổng tài bao nuôi nữ minh tinh cũng không phải chuyện gì quá mới mẻ, cũng không đáng để ngạc nhiên bất ngờ, nhưng Minh Tiểu Kiều lại không phải là loại sao nữ như vậy.

Huống chi, nhà họ Minh và nhà họ Lục có quan hệ thân thiết nhiều đời với nhau, hai ngày trước vào bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Minh, Lục Thịnh và ba anh còn đến tham dự.

Lục Thịnh cứng nhắc nhả ra một câu duy nhất: “Ông ấy không biết.”

Minh Tiểu Kiều lại mỉm cười ngọt ngào, nhưng ẩn bên trong nụ cười ngọt ngào ấy lại mang theo ý tứ đe dọa: “Anh cứ đợi về ông ấy chặt gãy hai chân đi.”

Nói xong, cô xoay người, định mở chốt cửa để đi ra ngoài.

Đúng lúc này, phía sau lại truyền đến thanh âm lạnh như băng: “Cô đang bị công ty đóng băng.”

Minh Tiểu Kiều đưa lưng về phía anh, mặt xị xuống.

Cô không cảm thấy lạ khi Lục Thịnh có thể biết được thông tin này, chỉ là cô nhận ra một điều rằng vẻ mặt của Lục Thịnh khi bỏ đá xuống giếng càng thêm phần đáng ghét.

Nhìn thấy cô bất động, Lục Thịnh cảm thấy bao nhiêu công sức mình bỏ ra cuối cùng cũng được hồi đáp rồi, anh hào hứng bổ sung thêm một câu: “Hiện tại Minh gia không phải là núi dựa cho cô nữa, không những vậy lại còn trở thành chướng ngại vật cản con đường sự nghiệp của cô. Cô có thể chống đối lại với ông nội sao?”

Minh Tiểu Kiều nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: “Tôi không có cách, lẽ nào anh có?”

Lục Thịnh đáp lời lại rất nhanh: “Tôi không có khả năng, cũng không có ý định muốn đối đầu với nhà họ Minh nhưng giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn bây giờ cũng không có gì quá khó.”

Minh Tiểu Kiều cân nhắc trong lòng một chút, không đi nữa, mà quay trở lại rồi ngồi lên bàn, hất cằm hỏi anh: “Nói đi, anh có kế hoạch gì?”

Lục Thịnh tự động viên bản thân, bước đầu tiên đã thành công rồi, cứ tiếp tục đi! Đừng sợ!

“Cô bị công ty đóng băng nên không có tài nguyên, tôi có thể cho cô tài nguyên. Thậm chí tôi còn có thể cho cô biết lý do tại sao công ty lại đóng băng mọi hoạt động của cô.”

Phải nói rằng một câu này của Lục Thịnh đã đâm trúng vào nỗi lòng của Minh Tiểu Kiều.

Hai điều này, một là cô cần, còn một cái khác chính là đáp án  mà cô đang rất muốn biết lúc này.

“Nói cho tôi biết nguyên nhân trước đi.”

Cô cần phải biết rõ lý do, trước kia ông cụ Minh ghét bỏ việc cô xuất đầu lộ diện làm trò trước mặt công chúng, làm mất đi giá trị của bản thân nên để mặc cô muốn làm gì thì làm. Bây giờ tại sao lại tự nhiên đổi ý?

Lục Thịnh trả lời cô: “Thẩm Trọng của nhà họ Thẩm, cô biết anh ta chứ?”

Minh Tiểu Kiều tỉ mỉ nhớ lại cái tên này trong đầu, rồi nói: “Đã từng gặp qua một lần, không quen biết.”

“Anh ta muốn kết hôn với cô.” Lục Thịnh nói đến đây, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Không thể ngờ cô vẫn có người yêu thích lại còn có ý định muốn kết hôn cùng nữa. Chẳng lẽ anh ta không sợ bị chọc tức đến chết sao?

Minh Tiểu Kiều cũng vạn phần kinh ngạc: “ Anh ta bị bệnh tâm thần à? Tôi và anh ta mới gặp nhau có một lần.”

Nghe cô nói vậy, trong lòng Lục Thịnh thoải mái hơn hẳn.

Cũng có thể anh ta có vấn đề về thần kinh thật!

“Hay anh ta là fan hâm mộ của cô.” Mặt mày Lục Thịnh vẫn cứng đờ, anh nghiêm túc nói: “Nhà họ Thẩm đang có ý tứ như vậy, ông của cô ngay lập tức liền ra tay với cô.”

Minh Tiểu Kiều cuối cùng cũng đã hiểu rõ vấn đề.

Nhà họ Thẩm không phải ở Bắc Kinh mà là ở thành phố S – một thành phố ven biển. Trong suy nghĩ của ông cụ Minh, đây chính là gả phắt đi được đứa cháu gái mà mình không ưa, không những vậy qua cuộc hôn nhân này của cô còn nhận được sự hợp tác giữa hai nhà, nhìn thế nào cũng thấy có lợi.

Trên mặt Minh Tiểu Kiều vẫn không biểu hiện gì nhưng trong thâm tâm lại bị tên Thẩm Trọng thần kinh suýt nữa làm cho tức chết.

Em gái anh ta! Anh ta đã yêu thích cô, vậy sao không chạy tới nói thẳng trước mặt cô? Đằng này lại chạy đến trước mặt người lớn?

Anh ta coi đây là thời đại nào? Sao vẫn còn hành xử như thời phong kiến vậy? 

Chỉ riêng một điểm này, mọi ấn tượng tốt đẹp trước kia của Minh Tiểu Kiều về tên Thẩm Trọng này ngay lập tức liền biến mất không còn một mảnh.

Xem ra nhà họ Minh và nhà họ Thẩm chung một loại, đều cổ hủ lạc hậu. Chỉ cần nhìn cũng biết tên Thẩm Trọng kia là một kẻ nhát gan, có lẽ không có đủ can đảm làm ra loại chuyện này.

Khốn kiếp!

Thật sự là oan uổng cho Thẩm Trọng, anh ta đã cố gắng che giấu nhưng không may vẫn để lộ ra chút manh mối trước mặt người lớn trong nhà, cứ vậy liền bị họ phát hiện ra.

Anh ta vẫn còn đang liều mạng làm việc, dự định để trống lịch trình ra vài ngày để bay tới tới Bắc Kinh, muốn thể hiện điểm tốt của mình trước Minh Tiểu Kiều.

Về phần ông cụ Minh làm sao mà biết, là do ông Thẩm đánh tiếng thăm dò qua vài câu.

Ông cụ Minh luôn cảm thấy nghệ sĩ đều không với nổi mặt bàn, tuy nhà họ Thẩm không có ý kiến, nhưng ông vẫn lo lắng Minh Tiểu Kiều sẽ làm mất mặt mình nên chủ trương nói với Hứa Tĩnh Lâm một tiếng bảo Hứa Nghiệp Châu không cho cô tiếp tục làm cái nghề này nữa.

Minh Tiểu Kiều khá nôn nóng, bây giờ cô đã biết nguyên nhân nhưng lại không nghĩ ra biện pháp để ứng phó.

Trực tiếp tìm Thẩm Trọng từ chối, thuận tiện dập tắt ý tưởng liên hôn của ông cụ Minh?

Nếu như cô làm vậy, chuyện này thật không dễ dàng, không khéo ông cụ Minh lại càng tức giận, đến lúc đó không biết còn có chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa loại chuyện như thế này có lần một ắt có lần hai, không phải Minh Tiểu Kiều khoe khoang, cô từ nhỏ đã xinh đẹp, nợ hoa đào cũng không ít, được nhiều người theo đuổi.

Phòng trái phòng phải, đột nhiên lại lòi ra một tên thiếu đầu óc như Thẩm Trọng?

Trong đầu Lục Thịnh xem xét lại kế hoạch, anh không để cho cô có thời gian cân nhắc, phải liên tục ra đòn công kích, làm cô choáng váng rồi cứ vậy mà mơ mơ màng màng đáp ứng anh.

“Nếu như cô đáp ứng điều kiện của tôi, tôi không những cho cô tài nguyên mà còn giúp cô vượt qua khốn cảnh trước mắt này.”

Minh Tiểu Kiều khinh bỉ loại người giậu đổ bìm leo như anh, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn ngọt ngào dịu dàng như trước: “Anh muốn giúp tôi? Chẳng lẽ anh định nói cho ông tôi biết anh là bạn trai tôi sao? Chỉ sợ mẹ anh cũng không buông tha cho anh đâu.”

Nhắc đến đây, chuyện này cũng thật quá máu chó. Ba của Minh Tiểu Kiều – Minh Chính Trí cùng với ba mẹ của Lục Thịnh là Lục Xương và  Mạnh Thiên Hoa quen biết nhau từ nhỏ, Mạnh Thiên Hoa từ đầu đã yêu thích Minh Chính Trí, hai người thậm chí còn đính hôn rồi. Không ngờ sau đó ba cô lại gặp được người mẹ Kiều Nhân Văn của cô, ông liền náo loạn muốn giải trừ hôn ước, Mạnh Thiên Hoa trong lúc tức giận đã lập tức kết hôn với Lục Xương.

Những năm này, Mạnh Thiên Hoa chưa từng đặt chân vào nhà họ Minh, ngay cả bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Minh cũng không xuất hiện, đều là Lục Xương đưa Lục Thịnh tới, còn bà không lộ mặt.

Nhà họ Minh đuối lý nên cũng không dám nói gì.

Cho nên bất kể thế nào Mạnh Thiên Hoa sẽ không bao giờ cho phép con trai yêu quý của mình ở chung một chỗ với Minh Tiểu Kiều, bà ấy lại chẳng tức điên lên ấy chứ.

“Tôi sẽ không làm như vậy”. Lục Thịnh hiểu rõ suy nghĩ của mẹ mình, lần đầu tiên anh gặp mặt Minh Tiểu Kiều đã phát ngôn lời nói đáng ghét như vậy, hoàn toàn là do ngây ngốc nghe được mẹ mình ở nhà nói mẹ cô. Trẻ con không kiêng kị, cứ vậy chạy tới nói thẳng trước mặt cô, đâu ngờ lại nhận được một bài học nhớ đời.

Minh Tiểu Kiều nhướn mày: “Vậy anh định làm thế nào?”

“Gần đây có một đoàn phim Hollywood muốn tới Trung Quốc lấy bối cảnh.” Lục Thịnh tiếp tục tung chiêu: “Tôi có thể giúp cô nhận được một vai.”

Bây giờ, Minh Tiểu Kiều mới nhìn thẳng mặt Lục Thịnh.

Ông cụ Minh chắc hẳn không thể với tay tới tận thị trường Hollywood, nếu thực sự có tài nguyên, lại có sự trợ giúp của Lục Thịnh, Minh Tiểu Kiều hoàn toàn có thể tránh được nhà họ Minh, gây áp lực đối với công ty.

“Công ty không cho phép đi làm thêm.”

“Tổng giám đốc của Diệu Tinh Hứa Nghiệp Châu cũng là anh họ của tôi.” Cho nên cũng dễ nói chuyện.

“Anh có tài nguyên ở Hollywood?”

“Lúc đi du học nước ngoài, tôi cũng có quen biết vài người.” Lục Thịnh ngoài mặt không để lộ cảm xúc, trong lòng chỉ hận không thể một lời nói hết điểm mạnh của mình cho cô biết.

Cô hỏi như vậy, hy vọng trong anh lại bùng lên.

Trong lúc Lục tổng mặt đơ đang ngóng trông Minh Tiểu Kiều đáp ứng điều kiện, liền thấy cô đứng đối diện, đưa tay lên vén tóc, khóe miệng cong lên, âm thanh vừa ngọt ngào vừa dịu dàng phát ra: “Thật ngại quá, Lục tổng, đối với đề nghị của anh, tôi từ chối.”

Lục Thịnh: “……………….”

Nội tâm anh trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Cũng may là anh có thói quen làm mặt lạnh, cho nên mới không để Minh Tiểu Kiều nhìn ra điểm gì khác thường, có lẽ cô cho rằng anh vẫn trầm ổn bình tĩnh, gặp chuyện không sợ.

“Vì sao?”

Anh không nhịn được liền hỏi hai chữ kia.

Minh Tiểu Kiều cũng rất dứt khoát nói: “Nhìn anh ngứa mắt.”

Lục Thịnh “ ……….”

Anh bị ghét bỏ QAQ.

Minh Tiểu Kiều thong dong bước ra khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại một mình Lục Thịnh chìm đắm trong bi thương, toàn bộ thế giới xung quanh anh như nhuốm thành sắc xám.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi