QÙY CẦU CHIA TAY

Minh Tiểu Kiều lúc nhỏ đã tạo nên bóng ma tâm lý cho Lục Thịnh, khiến anh mỗi lần gặp cô đều hoảng hốt, quá trình cô bắt nạt anh ngày đó khó có thể nói thành lời được, về sau Lục Thịnh cũng ngẫu nhiên gặp Minh Tiểu Kiều vài lần, bóng ma lại chồng chất bóng ma. Sau này khi anh trưởng thành, anh thật sự rất bất lực khi phát hiện ra bản thân ……. mắc bệnh sợ phái nữ.

Nếu như chỉ qua lại bình thường thì không có chướng ngại vật, nhưng cứ tới thời điểm mấu chốt, vừa muốn cởi quần ……… Không hiểu vì sao anh không thể nào làm được, anh có cảm giác chỉ cần động tay một chút, anh sẽ quay lại khoảnh khắc khi còn bé kia, cảnh tượng tiểu đệ đệ của anh “được”  gió thổi mát rượi.

Anh không quên đi cảm giác tiểu đệ đệ của mình bị lôi ra trêu đùa, tới tận đến bây giờ cảm giác đó vẫn chưa phai nhạt, thành công khiến anh thủ thân như ngọc.

Hồi đại học anh cũng từng yêu đương, bạn gái chủ động mời anh qua đêm, trong lòng anh tràn đầy kích động, sau đó vấn đề kia liền xuất hiện.

Cho nên nửa đêm hôm ấy, anh bị người yêu đá ra khỏi cửa. 

Về sau anh bắt đầu học hành đàng hoàng, không yêu đương trai gái gì nữa, cho đến khi tốt nghiệp ra trường, anh bắt đầu điên cuồng trị liệu tâm lý. 

Đáng tiếc quá trình không được hiệu quả cho lắm, ngoại trừ kiếm thêm được danh xưng “tay sát gái”, hiện tại tuổi anh cũng lớn mà vẫn là xử nam.

Lần trước trong quán rượu, Mạc Khải Hưng đề nghị anh nên mở ra một cánh cửa mới.

Đúng vậy, những bất hạnh anh đang chịu đựng đều do Minh Tiểu Kiều gây ra, cho nên cô phải chịu trách nhiệm với anh.

Lục Thịnh không nói cho ai biết về bệnh của mình, trước kia khi đi du học ở nước ngoài, anh cũng đã vụng trộm tìm gặp bác sĩ tâm lý, nhưng không có kết quả gì.

Nếu không thì lấy độc trị độc?

Anh nghiêm túc suy xét ý kiến của Mạc Khải Hưng, cảm thấy ý kiến này không tồi.

Bao nuôi cô, trở thành ông chủ của cô, sau đó cô sẽ ngoan ngoãn nhìn sắc mặt anh mà sống. Anh chỉ tay về hướng đông cô chắc chắn không dám đi về hướng tây. Anh bảo cô uống trà, cô chắc chắn không dám uống cà phê.

Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này, trong lòng anh vui sướng không thôi. Anh nhất định có thể chữa khỏi bệnh của mình.

Nhưng Minh Tiểu Kiều lại không đồng ý!

Vừa rồi Lục Thịnh có thể tỉnh táo cùng cô nói chuyện, thậm chí còn ở thế thượng phong so với cô, đều nhờ vào trước đó anh đã vắt toàn bộ tế bào não viết sẵn một kịch bản hoàn hảo, hơn nữa anh còn đứng trước gương luyện tập nhiều lần đến mức không có chỗ chê mới thôi.

Đáng nhẽ tình huống vừa rồi, anh phải làm thêm một bước nữa, ví dụ như ngăn không cho Minh Tiểu Kiều rời đi, rồi phát huy sức hút tổng tài bá đạo của mình bày ra tư thế dồn vào tường* gì đó vân vân, nhưng anh không có lá gan đó.

# Từ gốc: 壁咚 /tạm dịch: bích đông/: Trong tiếng Nhật, “kabe” là bức tường và “don” là âm thanh dội lại từ một bức tường. Theo nghĩa đen, Kabe-Don mô tả hành động tạo ra âm thanh mạnh mẽ khi tác động vào một bức tường. Khi một người nam giới ép một người phụ nữ áp sát vào bức tường với một tay; hoặc một người nam giới áp sát vào bức tường và tạo ra một âm thanh dội lại, khiến người phụ nữ không còn chỗ để đi

Anh nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ phải bỏ kế hoạch này?

Anh không cam lòng QAQ

Lục Thịnh ngồi trong phòng một lúc lâu, cuối cùng đứng dậy rời đi.

Bên kia, Minh Tiểu Kiều cũng đang suy ngẫm chuyện này.

Trên đường về nhà, cô vẫn luôn mải mê suy nghĩ nên ăn miếng trả miếng thế nào, ngoại trừ lần còn nhỏ cô trêu ghẹo Lục Thịnh ra, sau này lớn lên hai người có gặp lại cũng chỉ vội vàng lướt qua nhau, cho nên cô không hiểu rõ anh lắm, nhất thời cô nghĩ ra nhược điểm nào của anh.

Không, không đúng. Chắc chắn vẫn phải có.

Mẹ Lục Thịnh rất chán ghét cô.

Về điểm này, Minh Tiểu Kiều không có ý kiến gì, khi đó Minh Chính Trí đã có vị hôn thê vậy mà vẫn dây dưa ở cùng một chỗ với mẹ cô, thực sự là rất cặn bã.

Mạnh Thiên Hoa, mẹ của Lục Thịnh không đơn giản là bị tổn thương tình cảm, trong giới thượng lưu cũng mất hết mặt mũi, vì vậy bà sinh ra oán hận cũng có thể hiểu được. Ghét ai ghét cả tông ti họ hàng cho nên bà ấy chán ghét cô cũng không có gì đáng trách, dù sao đây cũng là điều bình thường, mọi người cũng chỉ là người bình thường, không phải là thánh nhân.

Cho nên cô cũng không ngại lợi dụng điểm này trả thù Lục Thịnh.

Tối hôm đó, Lục Thịnh bị mẹ gọi điện thoại giục về nhà. Mẹ anh đang phát hỏa ngồi đợi anh.

“Con tìm Minh Tiểu Kiều làm gì?”

Trống ngực Lục Thịnh bộp một tiếng, trên mặt vẫn không biểu hiện gì, anh bình tĩnh nói: “Con bàn chuyện làm ăn.”

Mạnh Thiên Hoa cười nhạt: “Con với con bé thì có chuyện làm ăn gì? Minh Tiểu Kiều cũng không  kinh doanh. Nói! Thằng oắt con này, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, tránh xa  người nhà đó ra. Trên đời này, con gái chết hết rồi sao? Con sao lại đi để mắt đến con bé kia?”

Trong lòng Lục Thịnh đau đớn không thôi, đây đơn giản là để chữa bệnh cho anh thôi.

Anh im lặng nhìn mẹ ruột mình, nghĩ thầm: mẹ ơi, nói cho cùng chuyện này cũng có một phần trách nhiệm ở mẹ, nếu không phải mẹ thấy con nhỏ tuổi, không kiêng dè mà nói những lời đó, con sao lại đi nói mấy lời đó trước mặt Minh Tiểu Kiều để rồi ra nông nỗi này cơ chứ.

Anh vắt chéo chân, thẳng thắn nói: “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, con tìm Minh Tiểu Kiều là vì thấy được tiềm năng ở cô ấy nên muốn bàn chuyện hợp tác mà thôi.”

Mạnh Thiên Hoa ném thẳng chiếc gối ôm lên người Lục Thịnh: “Con thật muốn mẹ tức chết.”

Lục Thịnh ôm chiếc gối vào lòng, mặt không biến sắc: “Con nói thật, mẹ biết rõ con có một số sản nghiệp trong giới giải trí, đây chỉ là công việc.”

Mẹ Mạnh cuối cùng cũng tin tưởng.

Bà mặc dù rất chán ghét Minh Tiểu Kiều, nhưng lại thường xuyên nhìn thấy tin tức của cô trên tivi cùng internet, đương nhiên cũng hiểu rõ độ hot của con bé này, người xem không ít.

Đầu năm nay, phần lớn các nghệ sĩ đều suy nghĩ làm sao tăng khả năng diễn xuất để phất lên trong cái vòng giải trí này, con bé kia ngoài cái mặt là nhìn được, những thứ khác có dùng kính lúp cũng không soi được điểm nào tốt.

Cho dù vậy, lưu lượng xuất hiện cũng không ít, khó trách rất nhiều người muốn hợp tác.

Lục Thịnh đi tìm Minh Tiểu Kiều bàn chuyện hợp tác cũng không có gì không hợp lý.

Nhưng tâm trạng mẹ Mạnh vẫn không tốt lên được.

“Ngành giải trí nhiều minh tinh xinh đẹp như vậy, sao con cứ phải đi tìm đến con bé Minh Tiểu Kiều kia chứ? Không phải là con coi trọng khuôn mặt nó chứ?”

Khuôn mặt Minh Tiểu Kiều có đủ ưu điểm của Kiều Nhân Văn cùng với Minh Chính Trí, từ người cô có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng của hai người đó, cho nên mỗi lần nhìn thấy cô mẹ Mạnh liền nộ khí xung thiên.

Con trai bà hai năm gần đây càng ngày càng trở nên phong lưu. Mặc dù người ta nói không phong lưu thì uổng phí tuổi trẻ, nhưng không phải có phần hơi quá rồi sao?

Chỉ là con trai lớn trưởng thành rồi, có cuộc sống của riêng, bà cũng không đi khoa tay múa chân trước mặt con, nhưng bà không nói không có nghĩa bà cho phép con trai mình vượt quá giới hạn.

“Mẹ nói cho con biết, con ở bên ngoài kết giao với con gái nhà ai mẹ cũng mặc kệ, nhưng nếu con dám yêu đương gì đó với Minh Tiểu Kiều, mẹ có liều cái mạng già này cũng phải chặt gãy hai chân con.”

“…A, mẹ yên tâm đi, con sẽ không hợp tác với cô ấy nữa.” Bởi vì cô đã từ chối đề nghị của anh rồi.

Lúc này, tâm tình mẹ Mạnh mới tốt hơn một chút.

Minh Tiểu Kiều quay về ký túc xá công ty sắp xếp, trong lúc đi thang máy không tránh được bắt gặp Lý Giai Ngọc.

Sự nghiệp của Lý Giai Ngọc đang lên như diều gặp gió, sau khi nghe ngóng được tin Minh Tiểu Kiều đang bị công ty đóng băng hoạt động, vui mừng hơn cả so với ai khác.

“Ôi, tôi còn tưởng là ai. Đây không phải là đại tiểu thư nhà họ Minh ư?” Cô ta ưỡn ẹo đi tới, khoe khoang ghé miệng nói vào tai Minh Tiểu Kiều: “Thật đáng tiếc, cô có năng lực như vậy, thế nào lại bị công ty đóng băng?”

Mặc dù các thành viên của Flowers ai cũng vô cùng bận rộn, nhưng không có nghĩa là đã giải tán, Lý Giai Ngọc tự nhiên có thể biết được tin Minh Tiểu Kiều bị đóng băng hoạt động.

Cô ta không tin lí do vớ vẩn mà Minh Tiểu Kiều qua mắt mọi người, nói cái gì mà kỹ thuật diễn xuất còn yếu kém, cảm thấy rất xấu hổ nên nghe theo ý kiến mọi người quay về trường học tập bồi dưỡng kĩ năng.

Rõ ràng, mới trước đó, hai người họ còn tranh giành tài nguyên của nhau, khi đó Minh Tiểu Kiều còn không hề có ý định xếp ra một chút thời gian rảnh để nghỉ ngơi.

Lý Giai Ngọc còn tưởng rằng cô ta ở bên tai tổng giám đốc Hứa Nghiệp Châu nói vài câu ngon ngọt liền có tác dụng, tâm tình cũng trở nên tốt đẹp vô cùng, cảm thấy cô ta chủ động hiến thân là một quyết định rất đúng đắn.

Huống chi Hứa Nghiệp Châu đẹp trai trẻ tuổi lại nhiều tiền, cô ta cũng không thua thiệt gì.

Minh Tiểu Kiều nở nụ cười nói: “Cô cũng ngốc quá đi, nếu tôi không thả tay, cô nghĩ tài nguyên sẽ  vào tay cô sao? Cô cứ diễn tốt vai nữ hai của mình đi, biết đâu cô lại gắn với nó cả đời đấy.”

Nói xong, cô cũng không đợi Lý Giai Ngọc phản bác, hiên ngang rời đi.

Lý Giai Ngọc tức giận đến mức dậm chân tại chỗ, nghĩ thầm cô cứ giả bộ đi, dương dương tự đắc đi, cứ mạnh miệng đi. Dù sao cô cũng chỉ là con châu chấu đá xe, để xem cô còn bật nhảy được mấy ngày.

Thế nhưng, trên mặt Minh Tiểu Kiều nào giống như giành được phần thắng về mình, vừa về đến phòng, cô liền xụ mặt xuống.

Nhất định cô phải tìm biện pháp để dàn xếp xong tình cảnh khốn khó trước mắt lúc này.

Mấy hôm sau, ngày nào cô cũng đều chăm chỉ đi học, hết giờ cũng không vội vã ra về mà tranh thủ tìm thầy giáo học hỏi kỹ năng diễn xuất.

Trong giờ học, Minh Tiểu Kiều phải diễn một nữ sinh yêu đơn phương một chàng trai, một vai diễn rất đơn giản nhưng cô lại diễn không tốt. Diễn vai cô nữ sinh đơn phương, ai được phân vai này cũng dễ dàng đóng đạt chỉ mình cô là hỏng bét.

Lông mày thầy Ngụy một mực nhíu chặt lại, chưa khi nào buông lỏng.

Thái độ học tập của Minh Tiểu Kiều rất nghiêm túc, ông thật sự không muốn xấu hổ mà nói thẳng với cô rằng con à, con thật sự không có năng khiếu diễn xuất!

Nói như thế nào thì trước đây khi nhà trường phỏng vấn chiêu sinh, quyết định nhận cô vào trường là vì nhìn trúng khí chất thần tượng trên người cô.

Ông không thể tự tay đập bỏ bảng hiệu của trường được!

Cho nên đối với Minh Tiểu Kiều, ông cũng cố gắng kiên nhẫn rất nhiều.

“Tiểu Kiều, em nói thử cho thầy biết em đã từng yêu ai chưa?”

Minh Tiểu Kiều lắc đầu.

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của thầy Ngụy, diễn thành cái dạng kia, liếc nhìn cũng biết rõ là người chưa từng yêu đương.

“Mặc dù diễn xuất cũng không nhất thiết đòi hỏi người diễn phải có kinh nghiệm……Nhưng cảnh diễn yêu đương, hầu như phim nào cũng có điểm qua một chút. Em chưa từng trải qua yêu đương, nhưng chả lẽ cũng chưa thích ai bao giờ hả? Khi em diễn xuất, chỉ cần nghĩ đến tâm trạng bản thân những lúc như vậy là được.”

Minh Tiểu Kiều im lặng lắc đầu.

Sống hai mươi năm trên đời, cô chưa từng thầm thích một ai.

Lúc tuổi mới lớn, nữ sinh nào cũng từng trải qua giai đoạn cảm nắng một bạn nam nào đó, còn cô lại đem hết tinh lực đi đấu trí với nhà họ Minh. Mặc dù  vận hoa đào không thiếu, cũng có rất nhiều nam sinh viết thư tỏ tình, tặng hoa cho cô, nhưng cô không có tâm tư, nên từ chối tất cả.

Cô chưa từng yêu ai, ngay cả đến tình cảm người thân trong gia đình cũng thiếu thốn.

Kiều Nhân Văn qua đời sớm, Minh Chính Trí một mực yêu thương che chở cô, đáng tiếc đến bản thân mình ông còn không bảo vệ được, trước mặt ông cụ Minh ông chưa bao giờ có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vậy thì sao có thể bảo vệ được Minh Tiểu Kiều?

Những người lớn khác trong nhà……

Con cháu nhà họ Minh đời thứ ba, trong tên đều có một chữ Cảnh như Minh Cảnh Thành, Minh Cảnh Vận, Minh Cảnh Hoằng.

Minh Chính Trí nói Minh Tiểu Kiều và Minh Hoài Văn không được người lớn trong nhà đặt tên, mà tên của hai bọn cô đều do người mẹ quá cố Kiều Nhân Văn đặt.

Bà cụ Minh đã từng nói qua, nếu ở thời nhà Thanh, mẹ cô chỉ xứng làm thiếp, cho nên chị em cô cũng chỉ là con vợ thứ, tự nhiên không thể bằng vai phải lứa với con cái dòng chính được.

Minh Tiểu Kiều nghe thấy liền hỉ mũi coi thường, thời nhà Thanh cũng tàn từ lâu rồi, sống phong kiến như vậy thì tự mình làm đi.

Nhưng không thể không nói, thái độ người trong nhà họ Minh đối với chị em cô đều không tốt, so sánh với những người khác mà nói, chính là khách sáo không ai bằng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi