QÙY CẦU CHIA TAY

Thầy Ngụy chân thành khuyên nhủ cô: “Tiểu Kiều, vừa vặn khoảng thời gian này em không phải làm việc, sao em không thử cân nhắc đến chuyện yêu đương một chút? Mặc dù nói diễn xuất không cần có kinh nghiệm nhưng….thầy thấy với tình hình này của em vẫn là nên suy nghĩ đề nghị này.”

Minh Tiểu Kiều khiêm tốn tiếp nhận, gật đầu đáp ứng.

Chỉ là chuyện này đâu phải cứ nói là được?

Minh Tiểu Kiều nhớ tới người trợ lý trước kia của mình, chị ấy mới hai mươi năm tuổi, thỉnh thoảng cũng hay kể khổ với cô, chị ấy nói rằng lần nào về nhà cũng đều bị ép tìm bạn trai.

“Lúc chị lên trung học thì cấm không cho yêu sớm, bố mẹ canh phòng chị rất nghiêm ngặt. Lên đại học rồi, mẹ chị thường xuyên mỉa mai chị chưa có người yêu, còn cấm chị không được yêu người ở xa, bắt chị tìm người cùng quê nhưng mà cả trường mới chỉ có vài anh đồng hương, làm sao mà đến lượt chị? Chờ tới lúc tốt nghiệp xong, công việc cũng ổn định thì ngày ngày gọi điện thoại thúc giục chị tranh thủ thời gian tìm người yêu, thật là…..Trai thì đầy ra đấy, nhưng đâu phải cứ vơ một phát là ra người yêu?”

Cuối cùng chị trợ lý ấy cũng không chịu được áp lực từ người nhà, từ chức về quê.

Minh Tiểu Kiều cảm thấy đau đầu, muốn nói chuyện yêu đương cần phải có đối tượng. Nhưng cô thực sự không thích ai cả!

Cô ảo não ngồi trong quán cà phê gần trường, tùy tiện quấy cà phê trong cốc.

“Tiểu Kiều”. Một giọng nói dịu dàng vang lên, Minh Tiểu Kiều ngẩng đầu, là Đinh Văn Xu.

“Chị Đinh”. Minh Tiểu Kiều đứng lên: “Hôm nay chị cũng về trường ạ?”

Đinh Văn Xu đang học năm tư, sắp tốt nghiệp rồi, không chừng lần này về trường là để chuẩn bị cho tác phẩm tốt nghiệp.

Đinh Văn Xu tháo kính râm xuống, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, vừa mới đến đã nhìn thấy người giống em, cho nên chị liền tới nhìn thử chút.”

Nói ra thì Đinh Văn Xu và Minh Tiểu Kiều là nghệ sĩ cùng công ty. Hai người bọn họ, một người là diễn viên suốt ngày chạy ra ngoài quay phim, một người là thành viên nhóm nhạc nữ cũng ở bên ngoài đi qua đi lại, cơ hội gặp mặt không nhiều lắm, chỉ là quen biết nhau thôi.

Về sau, có một lần trong phim Đinh Văn Xu phải diễn cảnh ca hát nhảy múa, nên tới tìm thầy cô để học tập, trùng hợp Minh Tiểu Kiều cũng đang luyện tập ở đó, rồi hai người qua lại nhiều hơn, sau này cũng tính là thân thiết.

“Chị thấy động thái gần đây của em đăng trên Weibo. Nói thật, chị cũng rất bội phục em.”

Cô ấy cùng Minh Tiểu Kiều cũng gọi là thân thiết, biết hoàn cảnh của Minh Tiểu Kiều, cho nên cô vẫn một mực không tin lời đồn trong công ty dạo gần đây rằng cô bị đóng băng hoạt động do đắc tội với Tổng giám đốc. Cô càng tin tưởng Minh Tiểu Kiều thật sự gác lại công việc để bồi dưỡng thêm kỹ năng diễn xuất.

Minh Tiểu Kiều cười cười, cũng không phủ nhận, chỉ thở dài: “Em cũng không có biện pháp nào cả. Là sinh viên đi ra từ hệ biểu diễn, em diễn quá mất mặt rồi.”

Cô nằm bò trên mặt bàn, vẻ mặt u sầu.

Đinh Văn Xu cười rộ lên: “Kỹ năng diễn xuất phải chậm rãi tôi luyện thành, em còn nhỏ, lại là lần đầu diễn trước ống kính. Đừng để ý quá nhiều mấy lời khó nghe của người ngoài, chỉ tạo thêm áp lực cho bản thân thôi.”

Minh Tiểu Kiều liếc xéo cô ấy: “Năm ấy vừa ra mắt chị cũng nói với em câu này, đây mà là an ủi em sao? Em cũng biết ở phương diện diễn xuất này, em không có một chút xíu năng khiếu nào.”

Đinh Văn Xu an ủi cô: “Cần cù bù khả năng mà! Đừng lo lắng quá. Chị thấy em quyết định gác lại mọi công việc để toàn tâm toàn ý bồi dưỡng năng lực, nhất định mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên.”

Minh Tiểu Kiều che mặt: “Chị còn nói như vậy? Chị biết không, thầy Ngụy bảo em thử yêu đương để tìm cảm giác, trong thời gian ngắn, em biết đi chỗ nào tìm đối tượng yêu đương chứ?”

Nói đến đây, Đinh Văn Xu cũng hoảng hốt, sắc mặt cũng dần trở nên ảm đạm: “Chị cũng mới thất tình.”

Minh Tiểu Kiều mở to đôi mắt: “Chị yêu đương lúc nào vậy? Không phải tin đồn chị cùng Lục Thịnh ở chung một chỗ là thật đấy chứ?”

Cô đã thấy tin tức kia.

Đinh Văn Xu cười khổ: “Đúng vậy, chị cùng Lục tổng ở chung một chỗ. Nhưng mà vài ngày trước bọn chị đã chia tay rồi.”

Minh Tiểu Kiều nhớ tới lúc Lục Thịnh đưa ra đề nghị kia, không khỏi bĩu môi: “Loại người như anh ta cũng chả tốt đẹp gì.”

Đinh Văn Xu nghiêm mặt: “Tiểu Kiều, em đừng nói anh ấy như vậy.”

Minh Tiểu Kiều: “???”

Cô không thể tin được mà lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ đây là bạn trai cũ tử tế trong truyền thuyết.”

Đinh Văn Thu bật cười: “Gì thế, chị nói thật đấy, Lục tổng thật sự rất tốt. Ba tháng bên anh ấy, chị thật sự rất vui vẻ, kể ra mà nói chị còn được lời đó.”

Minh Tiểu Kiều vẫn không tin: “Đừng lừa em, có phải em không biết cái tên Lục Thịnh này đâu, từ nhỏ đã rất đáng ghét.”

Đinh Văn Xu có biết một ít bối cảnh gia đình nhà cô, ngược lại cũng không cảm thấy lạ khi biết cô có quen biết Lục Thịnh, chỉ kiên nhẫn giải thích: “Anh ấy đối với con gái thực sự tốt, rất dịu dàng chăm sóc…quả thật rất biết cách chăm sóc con gái.”

Đinh Văn Xu ngượng ngùng mỉm cười: “Trước khi ở cùng anh ấy, chị cũng từng có bạn trai. Nhưng nói thật, từ lúc nói chuyện yêu đương với anh ấy, chị mới biết thế nào là người bạn trai tốt…Chỉ tiếc chị không phải là người bạn gái tốt.”

Minh Tiểu Kiều không nhịn được mà kêu lên một tiếng: “Chị tỉnh táo lại đi! Ai cũng biết anh ta là một tên sát gái. Cụm từ bạn trai tốt hoàn toàn không có chút quan hệ gì với anh ta hết.”

Đinh Văn Xu liếc cô một cái: “Em chưa yêu đương bao giờ, làm sao mà hiểu tâm tình của chị chứ.”

Minh Tiểu Kiều bị đả kích thêm một lần nữa.

Nhìn cô ngây ngốc, Đinh Văn Xu tiếp tục nhỏ giọng nói: “Lục tổng, thật ra anh ấy cũng không dễ dàng gì…Khoảng thời gian hai bọn chị ở bên nhau, chị được anh ấy quan tâm chăm sóc, chưa bao giờ phải bỏ ra một thứ gì, bản thân chị còn được rất nhiều tài nguyên nhờ anh ấy. Chị cảm thấy, chị được hời quá rồi.”

Minh Tiểu Kiều nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Chị nói thật à? Em không thể tin được.”

Đinh Văn Xu cũng hết cách, nhún vai nói: “Khả năng là hai người quá quen thuộc nhau rồi nên trước mặt em, anh ấy sẽ không biểu hiện ra mặt này của mình.”

Quen thuộc cái gì cơ chứ, người đàn ông kia mỗi lần nhìn thấy cô đều quay đầu bỏ đi, tránh cô như tránh tà. Cô lấy đâu ra cơ hội mà nhìn ra.

Thế quái nào mà anh đột nhiên muốn bao nuôi cô?

Ha, cô rất trông mong mẹ anh nhận được một ít thông tin mà cô tuồn ra, rồi mắng cho anh một trận đã đời.

Đinh Văn Xu nói: “Anh ấy là một đối tượng tốt để yêu đương, nếu em ở chung một chỗ sẽ biết. Yêu một người như anh ấy chắc chắn tốt hơn người khác, không bao giờ phải lo lắng bị người ta đùa giỡn tình cảm.”

Cô ấy chỉ thuận miệng nói, nhưng lại nói đúng tâm tư của Minh Tiểu Kiều.

Cô rơi vào trầm tư.

Trở về ký túc xá, cô nằm dài trên giường lướt điện thoại, bỗng nhiên nhớ tới, cô lần mò tìm tin tức liên quan đến Lục Thịnh.

Không hổ danh là tay sát gái, ở chung một chỗ với nhiều nữ minh tinh thật.

Minh Tiểu Kiều đếm đếm, ông trời ơi. Phải có scandal với hơn hai mươi nữ nghệ sĩ.

Cô trợn mắt há mồm, Lục Thịnh chỉ hơn cô ba tuổi, cô từ lúc lọt lòng đến nay đều độc thân, mà anh đã thành dân lão làng rồi.

Xem tin tức một lúc, Minh Tiểu Kiều âm thầm phỉ nhổ, đồ chết dẫm!

Hơn nữa, như lời Đinh Văn Xu nói, một đám người đẹp cùng Lục Thịnh ở chung một chỗ, không một ai nói anh ta không tốt. Sau khi chia tay, nguyên một đám đều chung một ý kiến rằng anh ta đối với họ rất tốt.

Minh Tiểu Kiều tắt trang web, trong lòng bắt đầu tính toán.

Nếu ba tháng tới, cô ở cùng với tên ngựa đực kia, không khéo lại có thể thoát thân khỏi cuộc liên hôn này, giải quyết khó khăn trước mắt, còn có thêm kinh nghiệm yêu đương, giúp bản thân nâng cao kỹ năng diễn xuất.

Thật là một mũi tên trúng hai con chim!

Vấn đề là trải nghiệm cảm giác yêu đương với tên chết dẫm kia, cảm giác có hơi ghê tởm.

Minh Tiểu Kiều không quan tâm anh ta có phải xử nam hay không. Đối với cô, chỉ cần khi hai người đang yêu đương thì đừng có vụng trộm với ai khác ở bên ngoài là được. Còn đã từng ngủ với ai hay chưa thì cô không ngại.

Cô lật qua lật lại trên giường tới tận nửa đêm vẫn không ngủ được, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Tống Ngôn: “Phương thức liên lạc với Lục Thịnh đâu? Cho em đi.”

Tống Ngôn mơ mơ màng màng cầm điện thoại áp vào tai: “Cái gì? Tiểu Kiều em muốn biết phương thức liên lạc với Lục Thịnh, Lục … Lục tổng sao?”

Anh ta ngồi bật dậy, choàng chăn lên người rồi hỏi cô: “Nửa đêm nửa hôm em muốn biết phương thức liên lạc với Lục Tổng để làm gì? Hai người ngày đó rốt cục là nói chuyện gì?”

“Anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Đưa cho em nhanh lên.”

Tống Ngôn cắn chăn lo lắng nói: “Tiểu Kiều, anh là người đại diện của em, em nửa đêm hỏi anh phương thức liên lạc với đàn ông, anh cũng nên biết có chuyện gì chứ?”

Minh Tiểu Kiều cười ha ha một tiếng: “Anh đừng giả bộ. Lục Thịnh là anh gọi em tới gặp. Lại còn nói lo lắng cho em. Đừng có lề mề nữa, nhanh đưa phương thức liên lạc cho em.”

Tống Ngôn ngẫm lại gia thế của Minh Tiểu Kiều, anh ta mất công lo lắng rồi. Nghĩ bụng cô cùng với Lục tổng có chuyện gì đó, hai người môn đăng hộ đối như vậy, không khéo kết hôn cũng nên.

Nghĩ tới đây, anh ta gửi số điện thoại của Lục tổng cho Minh Tiểu Kiều, sau đó vùi đầu vào gối tiếp tục ngủ.

Minh Tiểu Kiều có được số điện thoại, ngồi ngay ngắn trên giường xong, liền bấm gọi điện cho Lục Thịnh.

“Xin chào.”

“Lục Thịnh, tôi là Minh Tiểu Kiều.”

Lục Thịnh đang mượn rượu giải sầu: “…………..”

Anh cố gắng bình tĩnh mới không phun rượu trong miệng ra ngoài, làm cho anh sặc đỏ bừng cả mặt. Anh vội vã che điện thoại lại, ho khan vài tiếng, rồi mới bỏ tay ra, cẩn thận hỏi cô: “Có chuyện gì?”

Minh Tiểu Kiều không hỏi thăm anh một tiếng, trực tiếp nói: “Mấy lời anh nói với tôi hôm trước còn có hiệu lực hay không?”

“Nói cái gì?”

“ Anh nói muốn bao nuôi tôi.”

Lục Thịnh “……….”

Anh hoảng sợ rồi. Mặc dù hai người nói chuyện qua điện thoại, anh vẫn nơm nớp lo lắng mình nói ra lời nào không hợp ý Minh Tiểu Kiều, cô sẽ trực tiếp nhào tới giết anh bất cứ lúc nào. Vì vậy anh liền tỏ vẻ yếu ớt trả lời: “Tôi chỉ nói hươu nói vượn thôi, cô đừng coi là thật.”

Minh Tiểu Kiều xoạt một tiếng, từ trên giường bật dậy, lửa giận bừng bừng hét: “Anh nói cái gì? Anh nói hươu nói vượn để đùa giỡn tôi?”

Cô đã phải suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra quyết định này, còn anh ta lại dám mang cô ra làm trò đùa?

Lục Thịnh cảm nhận được cơn tức của cô, lập tức đổi giọng giải thích: “Ý của tôi là, thực ra tôi muốn …… theo đuổi cô, muốn cô làm bạn gái của tôi, không phải bao nuôi.”

Có ai biết trong lòng Lục Thịnh chảy máu đầm đìa.

Không, anh một chút cũng không muốn cùng nữ ma đầu kia nói chuyện yêu đương đâu!

Lúc này, Minh Tiểu Kiều mới có chút hạ hỏa, cô ngồi trở lại giường, nghiêm túc đưa ra ý kiến: “Bạn gái coi như bỏ qua đi, hay là anh bao nuôi tôi đi.”

Lục Thịnh “………..”

Đầu bên kia điện thoại không có tiếng động, Minh Tiểu Kiều nói vài câu, cũng không thấy Lục Thịnh có phản ứng, cô nhíu mày, chẳng lẽ người đàn ông kia thực sự muốn đùa giỡn cô?

Trên thực tế, Lục Thịnh bên kia….đang choáng váng hết cả đầu óc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi