Edit: Hanna
Sau khi ngủ trưa dậy, Ninh Như Ngọc sai nha hoàn chuẩn bị nước ấm để tắm gội, Bích Liên còn lấy cánh hoa khô mới làm thả vào trong nước ấm, hương thơm ngào ngạt thanh mát.
Ninh Như Ngọc tắm xong thì xõa tóc, mặc trung y đi ra khỏi phòng tắm, Bích Hà và Hồng Châu vội vàng cầm khăn lau tóc cho nàng, mái tóc của Ninh Như Ngọc vừa dày vừa đen nhánh mượt mà giống tơ lụa thượng hạng, hai người tốn gần nửa canh giờ mới lau khô tóc cho Ninh Như Ngọc.
Bích Hà lấy váy áo mà Ninh Như Ngọc sẽ mặc khi biểu diễn tới rồi thay cho nàng, Ninh Như Ngọc ngồi xuống trước bàn trang điểm, Hồng Châu cầm lược chải đầu cho nàng, động tác nhanh nhẹn, hai tay linh hoạt, rất nhanh đã búi xong tóc cho Ninh Như Ngọc, cài bộ trang sức được chế tạo đặc biệt phù hợp khi nhảy múa, lại vẽ một đóa hoa giữa trán nàng, kẻ lông mày, thoa son điểm phấn, sau đó đeo khuyên tai và vòng tay trang sức.
Khi chuẩn bị thỏa đáng thì đã qua gần nửa canh giờ, Hồng Ngọc đi vào từ bên ngoài, hành lễ với Ninh Như Ngọc rồi bẩm báo: “Tứ tiểu thư, Vũ An Hầu tới rồi.”
“Chàng ở đâu?” Ninh Như Ngọc vui mừng mà quay đầu lại hỏi.
Hồng Ngọc nói: “Hiện tại đang nói chuyện với nhị lão gia ở Quế Hương Uyển.”
“Ta sẽ qua đó ngay.” Trên mặt Ninh Như Ngọc lộ ra tươi cười vui vẻ, vội vàng đứng dậy từ trên ghế, đi về hướng Quế Hương Uyển.
Bích Hà và Hồng Châu thấy thế, vội vàng đuổi kịp, đi theo phía sau Ninh Như Ngọc.
Hôm nay Ninh Như Ngọc mặc váy áo màu đỏ rực, giữa trán vẽ họa tiết hoa sen đỏ tươi, xinh đẹp diễm lệ, quyến rũ động lòng người, nàng chậm rãi bước từng bước vào Quế Hương Uyển, cất bước lên bậc thang, ánh hoàng hôn màu đỏ cam sáng rực dừng phía sau nàng, nhuộm bóng dáng nàng thành một mảnh mờ ảo như mơ như mộng, nàng giống như tiên nữ đi ra từ ảo cảnh từng bước từng bước xuất hiện trong tầm mắt của Hoắc Viễn Hành.
Hoắc Viễn Hành đang ngồi nói chuyện với Ninh Khánh An ở sảnh phụ, nghe tiếng hạ nhân bẩm báo Ninh Như Ngọc tới đây, Ninh Khánh An cười sai hạ nhân đi mời Ninh Như Ngọc tiến vào, Hoắc Viễn Hành không thể khống chế được mà chăm chú dõi mắt nhìn về phía cửa ra vào, chàng lập tức nhìn thấy Ninh Như Ngọc mặc váy áo đỏ rực như tiên nữ bước ra từ bức họa, như một ngọn lửa rực cháy diễm lệ, hấp dẫn ánh mắt chàng, chậm rãi đi về phía chàng khiến chàng hoàn toàn không thể rời mắt được.
“Cha, Minh Tông.” Ninh Như Ngọc đi ra phía trước, hành lễ với Hoắc Viễn Hành và Ninh Khánh An.
Ninh Khánh An đánh giá dung nhan hoàn mỹ của Ninh Như Ngọc, khuôn mặt tuấn tú nho nhã lộ ra tươi cười, trong mắt tràn ngập ý tán thưởng: “Hôm nay Đình Đình trang điểm thật xinh đẹp! Xinh nhất từ trước đến nay!”
Hoắc Viễn Hành giật giật khóe miệng, đây là lời chàng muốn nói, vậy mà bị Ninh Khánh An giành trước, ai bảo Ninh Khánh An là phụ thân của Ninh Như Ngọc chứ, chàng không so đo cùng ông, Ninh Khánh An khen Ninh Như Ngọc đẹp, chàng cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp!
Ai ngờ Ninh Như Ngọc đi thêm hai bước về phía chàng, chớp chớp đôi mắt sáng ngời đang phản chiếu hình bóng của Hoắc Viễn Hành, khóe miệng còn mang theo ý cười, hỏi chàng: “Ta có xinh không?”
Đương nhiên Hoắc Viễn Hành sẽ nói đẹp, gật đầu khen: “Xinh, rất xinh.”
Lời ít mà ý nhiều, thật ra là vốn từ nghèo nàn, không tìm thấy từ thích hợp để hình dung.
Ninh Như Ngọc dùng khăn che miệng lại rồi bật cười ra tiếng, đôi mắt đen láy cong cong thành hình trăng non, vô cùng quyến rũ.
Mấy người nói chuyện tán gẫu một lát, khi trời không còn sớm thì nên xuất phát đi Bảo Nguyệt Lâu. Hoắc Viễn Hành nói muốn đích thân hộ tống Ninh Như Ngọc đi qua đó, Từ thị và Ninh Khánh An cũng muốn tới đó xem Ninh Như Ngọc biểu diễn, vì thế mấy người cùng nhau đi ra ngoài.
Ninh Như Ngọc cùng với Hoắc Viễn Hành ngồi chung trên một chiếc xe ngựa, Từ thị và Ninh Khánh An ngồi một chiếc khác.
Khi ngồi vững trên xe, Ninh Như Ngọc cẩn thận quan sát đánh giá Hoắc Viễn Hành một cách tỉ mỉ, đã hơn mười ngày hai người không gặp nhau, bây giờ mới nhìn thấy chàng, nàng phát hiện hình như chàng gầy hơn trước rất nhiều.
“Chàng gầy đi rồi.” Ninh Như Ngọc đau lòng nói: “Gần đây vất vả lắm đúng không? Vết thương trên lưng đã khỏi chưa? Ta nghe Bích Hà nói, Cảnh Tuyên Đế lại phái chàng ra ngoài làm việc, lần này chàng đều làm tốt chứ?”
Hoắc Viễn Hành đưa tay ra nắm lấy tay nàng, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ, ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn nàng, nói: “Vết thương trên lưng đã khỏi rồi, hai ngày trước Hoàng Thượng phái ta đi một chuyến tới Thiên Tân, lần này làm không tồi, Hoàng Thượng rất hài lòng, đã không còn nhớ tới sơ suất lúc trước của ta, chuẩn cho ta có hai ngày nghỉ ngơi nên hôm nay mới có thời gian tới đây xem nàng.”
Ninh Như Ngọc nghe lời Hoắc Viễn Hành nói thì rất vui mừng, lo lắng luôn đọng dưới đáy lòng cũng buông lỏng, nhưng cứ nghĩ tới việc Cảnh Tuyên Đế phái chàng đi Thiên Tân làm việc trong khi trên lưng chàng còn vết đòn roi dữ tợn chưa lành, nàng lại vô cùng đau lòng, quan tâm dặn dò: “Vậy hai ngày này chàng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ta làm canh bổ cho chàng uống, phải bồi bổ thân thể thật tốt, ta thấy chàng thật sự gầy hơn rất nhiều rồi.”
Hoắc Viễn Hành nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, kích động ôm Ninh Như Ngọc qua đây, cẩn thận đặt nàng trên đùi mình, ngón tay nâng cằm nàng lên, nói: “Nàng nói sẽ làm canh bổ cho ta uống, đúng không?”
Ninh Như Ngọc bị hành động của chàng làm cho đỏ mặt, thẹn thùng gật nhẹ đầu: “Đương nhiên là thật, tại sao ta phải gạt chàng chứ?”
“Ta đây có lộc ăn.” Hoắc Viễn Hành thật sự rất vui, ôm chặt người trong lòng ngực, cúi đầu hôn một cái trên khóe miệng nàng.
Ninh Như Ngọc cuống quít đẩy chàng ra, sốt ruột nói: “Đừng làm loạn, sắp tới Bảo Nguyệt Lâu rồi, lát nữa ta còn phải biểu diễn vũ đạo đó, nếu lớp trang điểm bị hỏng thì rất khó coi.”
Hoắc Viễn Hành nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, cười khẽ một tiếng, vốn định giơ tay xoa đầu nàng, phát hiện hôm nay nàng sơ búi tóc đặc biệt tinh xảo đẹp mắt nên luyến tiếc hạ tay xuống, đành phải bất đắc dĩ mà thu tay lại, nhìn nàng nói: “Chờ nàng múa xong, ta lại mang nàng đi dạo nhé?”
Ngày lễ Thất Tịch, Tấn Đô Thành không cấm đi lại ban đêm, trên đường treo rất nhiều đèn lồng đủ loại kiểu dáng, hàng quán không thiếu thứ gì, đồ ăn, đồ chơi, biểu diễn tạp kỹ, hát tuồng, dọc theo con sông Khê Hà chảy trong thành có rất nhiều người đi thả đèn cầu phúc, thuyền hoa trên sông đèn sáng lung linh, ánh đèn hai bên bờ phản chiếu xuống lòng sông Khê Hà, tạo thành vành đai sáng lộng lẫy, tựa như dải ngân hà trên bầu trời đêm.
Ngày Thất Tịch trước đây, Ninh Như Ngọc đều đi dạo phố và thả đèn cầu phúc trên sông Khê Hà với nha hoàn, cuối cùng lần này đã có Hoắc Viễn Hành đi cùng, Ninh Như Ngọc rất vui vẻ, nghĩ lúc đó phải lôi kéo Hoắc Viễn Hành đi tới bờ sống Khê Hà thả đèn mới được.
“Vậy lát nữa chúng ta đi thả đèn trên sông Khê Hà nhé.” Ninh Như Ngọc lên tiếng đề nghị.
“Được.” Tất nhiên Hoắc Viễn Hành sẽ không từ chối, Ninh Như Ngọc nói cái gì thì làm cái đó, chàng lập tức đồng ý.
Xe ngựa rất nhanh đã đến bên ngoài Bảo Nguyệt Lâu, lúc này Bảo Nguyệt Lâu đã bị mọi người vây kín, xe ngựa phải đi vào từ cửa sau, Hoắc Viễn Hành đỡ Ninh Như Ngọc xuống xe, trực tiếp đi lên lầu ba của Bảo Nguyệt Lâu, không hề kinh động tới người vây xem bên ngoài, càng không có nhiều người biết Ninh Như Ngọc đã tới.
Ninh Như Ngọc đi lên phòng chờ trên lầu ba của Bảo Nguyệt Lâu, Hoắc Viễn Hành ngồi cùng nàng một lát, nghe thấy bên ngoài nói Cảnh Tuyên Đế đã tới, Hoắc Viễn Hành liền bảo Bích Hà quan tâm chăm sóc nàng, bởi chàng phải đi gặp Cảnh Tuyên Đế.
“Vậy chàng cẩn thận nhé.” Ninh Như Ngọc dặn dò Hoắc Viễn Hành.
“Yên tâm, ta không sao.” Hoắc Viễn Hành gật đầu với Ninh Như Ngọc, xoay người đi ra ngoài.
Màn đêm buông xuống, sắp tới thời gian biểu diễn vũ đạo, Tề phu tử đi vào phòng chờ, nhìn thấy Ninh Như Ngọc đang uống trà trước bàn trang điểm thì đi ra phía trước, cười nói: “Đừng căng thẳng khẩn trương, cứ biểu diễn như bình thường là được, mấy người múa phụ họa cũng sẽ phối hợp với ngươi, không có vấn đề gì đâu.”
Ninh Như Ngọc nói với Tề phu tử: “Ta biết, cảm ơn Tề phu tử.”
Lúc này, có người tiến vào thúc giục nói đã đến giờ, bảo Ninh Như Ngọc nhanh lên sân khấu.
Ninh Như Ngọc lập tức đứng lên từ trên ghế, Tề phu tử cười nhìn nàng, nàng khẽ gật đầu với Tề phu tử, ưỡn ngực ngẩng đầu tự tin bước ra ngoài.
Bảo Nguyệt Lâu là một tòa lâu rất thần kỳ, năm đó chính Nguyên Đức Hoàng Hậu đích thân chủ trì tu sửa, đặt một khối thủy tinh phẳng rất lớn trên lầu hai, màn thủy tinh ấy có thể phóng ra hình ảnh, giống như hiện tại, Ninh Như Ngọc múa trên lầu ba của Bảo Nguyệt Lâu, không biết năm đó Nguyên Đức Hoàng Hậu làm cái gì ở trong đó mà trên màn phẳng thủy tinh rất lớn ấy sẽ xuất hiện hình dáng nàng, phản chiếu toàn bộ quá trình biểu diễn vũ đạo của nàng, không chỉ hiện ra một hình dáng, một động tác đơn giản như vậy, ngay cả biểu cảm rất nhỏ trên mặt nàng cũng có thể quan sát rõ ràng, mặc kệ là người ngồi ở đại sảnh dưới Bảo Nguyệt Lâu, hay là ngồi trên phòng riêng ở lầu hai của Bảo Nguyệt Lâu, đều có thể hoàn toàn thưởng thức trọn vẹn điệu múa của Ninh Như Ngọc.
Màn chiếu thủy tinh này là một trang bị rất thần kì, đã từng được cho là vật phẩm của thần tiên, Nguyên Đức Hoàng Hậu được người ca tụng là tiên nhân có tiên thuật cao siêu, nàng phụng mệnh mà hạ phàm tạo phúc cho con dân bá tánh, vì vậy mới có thể nâng đỡ Thái Tổ một đường vượt mọi chông gai, lật đổ tiền triều mục nát để con dân khắp thiên hạ thoát khỏi nỗi khổ bị chà đạp mà được hạnh phúc yên ổn sinh sống.
Lầu ba của Bảo Nguyệt Lâu được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, sàn nhà được trải thảm mềm mại tinh xảo, trên tường thêu hoa văn cát tường như ý, Ninh Như Ngọc dẫn bốn người múa phụ họa bước chân nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng, phiêu dật tao nhã bước vào sân khấu, tới chính giữa, Ninh Như Ngọc và bốn người múa phụ họa cung kính hành lễ với Cảnh Tuyên Đế đang ngồi đối diện sân khấu, đồng thanh nói Hoàng thượng vạn an.
Khi Cảnh Tuyên Đế nhìn thấy dung mạo, dáng vẻ của Ninh Như Ngọc thì hai mắt sáng ngời, từ lâu đã nghe nói tứ tiểu thư phủ Ngụy Quốc Công xinh đẹp diễm lệ, quyến rũ động lòng người, quả nhiên danh bất hư truyền, đây cũng là lý do lớn nhất mà lúc trước hắn tứ hôn cho nàng và Hoắc Viễn Hành, hiện giờ xem ra quyết định này rất đúng đắn, Cảnh Tuyên Đế đắc ý nhìn về phía Hoắc Viễn Hành.
Hoắc Viễn Hành vẻ mặt vô cảm đứng cách đó không xa, mắt nhìn thẳng, cảnh giác cao độ mà quan sát tình huống xung quanh, đảm nhiện chức trách bảo vệ sự an toàn của Cảnh Tuyên Đế, không dám lơ là chậm trễ, phòng ngừa phát sinh sự việc ngoài ý muốn.
Cảnh Tuyên Đế rất hài lòng với biểu hiện của Hoắc Viễn Hành, ý cười trên mặt càng đậm, nói với Ninh Như Ngọc ở dưới đài: “Ngươi chính là tứ cô nương của Ninh gia?”
“Vâng, chính là dân nữ.” Ninh Như Ngọc cung kính trả lời.
Cảnh Tuyên Đế híp hai mắt lại, đánh giá Ninh Như Ngọc một cách cẩn thận, ánh mắt dò xét quét một lượt từ gương mặt nàng, cuối cùng dừng lại trên bộ ngực cao ngất của nàng, mặc dù váy áo nàng đang mặc không tính là bại lộ, chỗ nên che thì che kín, nhưng dáng người của nàng quá tốt, muốn che cũng không thể che hết hoàn toàn, ngay cả Cảnh Tuyên Đế đã gặp qua vô số nữ nhân cũng không thể không ngầm tán thưởng dưới đáy lòng, Ninh Như Ngọc quả thật là vưu vật*, tứ hôn cho Hoắc Viễn Hành, hắn cảm thấy hơi hối hận rồi.
*vưu vật: Vưu: vật tuyệt phẩm, đặt biệt hơn cả, Vật: bất kỳ thứ gì ở trong trời đất. Vưu vật: vật tuyệt phẩm nhất trong muôn vật ở đời. Tả truyện: Phù hữu vưu vật, túc dĩ di nhân (Ôi có vật gì rất hiếm đủ khiến cho người ta thay đổi tấm lòng). Vì thế Vưu vật dùng để chỉ đàn bà đẹp.
Hoắc Viễn Hành mặt vô cảm đứng bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm những việc đang diễn ra trong sân, bàn tay buông thõng bên người chậm rãi nắm chặt thành quyền………..