Edit: Hanna
Ninh Như Ngọc đang đứng trong sân khấu, dường như cũng cảm nhận được khí thế lạnh lùng thô bạo phát ra từ trên người Hoắc Viễn Hành, cúi đầu lén nhìn về phía chàng, chỉ thoáng qua trong nháy mắt mà Ninh Như Ngọc cũng có thể cảm giác được sự tức giận trên người Hoắc Viễn Hành như trở thành thực thể, tựa hồ lập tức sẽ hóa thành dã thú phẫn nộ khát máu, làm ra những việc nguy hiểm không thể khống chế nổi.
Ninh Như Ngọc vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ Hoắc Viễn Hành sẽ mất khống chế mà làm ra việc ngốc nghếch không thể cứu vãn, cũng may Hoắc Viễn Hành đứng bất động tại chỗ, sắc mặt âm trầm tối đen như mực, giống như mây đen dày đặc bao phủ bầu trời trước cơn mưa rền gió dữ, nhưng vẫn còn lý trí, cuối cùng phải cứng rắn nhịn xuống.
Ninh Như Ngọc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng may Cảnh Tuyên Đế đang ngồi trên cao cũng không làm gì quá đáng, hắn đã từng gặp qua vô số mỹ nhân, mập ốm cao thấp, khêu gợi ngoan ngoãn đều có, khi vừa thấy Ninh Như Ngọc đúng là hơi động tâm, dù sao cũng là một vưu vật, xinh đẹp không thể rời mắt, mỹ vị ngay trước mặt, khó tránh khỏi lộ ra một ít tâm tư bất chính. May mắn là đầu vẫn còn có thể suy nghĩ, chưa hoàn toàn hư rớt, mà tinh lực của hắn cũng có hạn, mỹ nhân trong cung đủ nhiều, hắn ăn không tiêu, hơn nữa chính hắn truyền chỉ tứ hôn cho Ninh Như Ngọc làm vị hôn thê của Hoắc Viễn Hành, cho dù hắn có tâm tư xấu xa muốn làm cái gì, cũng không thể tự mình vả mặt mình, Hoắc Viễn Hành còn rất hữu dụng với hắn, hắn chưa ngốc tới mức tự tay đào mồ chôn mình!
Cảnh Tuyên Đế ngồi dậy nhìn lướt qua Hoắc Viễn Hành, khuôn mặt sưng vù lộ ra tươi cười, trêu ghẹo Hoắc Viễn Hành: “Minh Tông, Ninh tứ cô nương rất xứng đôi với ngươi, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, trẫm đã ban hôn cho các ngươi thì mau định ngày thành thân đi, đến lúc đó trẫm cũng được uống một ly rượu mừng.”
Thiên hạ này không thiếu mỹ nhân, không có Ninh Như Ngọc thì còn có người khác, nếu đã tứ hôn, vậy thành toàn cho bọn họ đi. Cảnh Tuyên Đế tự nhận bản thân đã làm một việc rất rộng lượng.
Hoắc Viễn Hành nghe Cảnh Tuyên Đế nói xong, trên mặt không hề có bất kì một biểu cảm dư thừa nào, gương mặt tuấn mỹ vẫn phủ kín một tầng khí lạnh, nói với Cảnh Tuyên Đế ngồi trên cao: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, chúng tthần đã định xong ngày thành thân rồi.”
Ninh Như Ngọc đứng bên cạnh lập tức lắp bắp kinh hãi, cố nén xúc động muốn nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, thật ra nàng và Hoắc Viễn Hành còn chưa định ra ngày sẽ thành thân, Hoắc Viễn Hành nói lời này là muốn Cảnh Tuyên Đế đánh mất tâm tư bất chính kia, nhưng cũng là phạm tội khi quân.
Dường như Cảnh Tuyên Đế đang ngồi trên cao lại thật sự tin vào lời mà Hoắc Viễn Hành vừa nói, lập tức bật cười ra tiếng: “Được, đến lúc đó trấm nhất định phải đi uống rượu mừng của ngươi.”
Thái độ nhiệt tình chủ động, cảm giác Cảnh Tuyên Đế rất coi trọng tín nhiệm Hoắc Viễn Hành, người khác không biết chân tướng còn cảm thấy đây là quân thần cực kì ăn ý hòa hợp, thực tế chỉ có Ninh Như Ngọc biết, quan hệ giữa hai người bọn họ không hài hòa tốt đẹp như người ngoài vẫn thấy, thậm chí còn tràn ngập nguy hiểm cùng nghi kỵ, gần vua như gần cọp, càng gần Hoàng đế, cũng chính là càng gần với nguy hiểm!
Cảnh Tuyên Đế nói xong vài lời với Hoắc Viễn Hành, lúc này mới nhìn về phía Ninh Như Ngọc đang đứng trên sân khấu một lần nữa, cười nói: “Ngươi là mỹ nhân Thất Tịch lần này, nghe nói tối nay ngươi sẽ biểu diễn một điệu múa tên là《Giang sơn tú lệ》 phải không?”
“Đúng vậy.” Ninh Như Ngọc chắp tay cung kính nói.
Cảnh Tuyên Đế giơ tay ra lệnh: “Bắt đầu đi.”
Ninh Như Ngọc nhún người hành lễ.
Tiếng nhạc vang lên, Ninh Như Ngọc mặc váy áo đỏ rực đứng ở chính giữa, bốn người múa phụ họa nhanh chóng tản ra, nàng lập tức vẩy ống tay áo dài màu đỏ sang hai bên, rồi nhanh chóng thu lại, sạch sẽ lưu loát, có sức lực của người luyện võ, cũng có sự mềm mại uyển chuyển của nữ nhân, bốn người múa phụ hoạ ở bên cạnh lấy ra tấm sa tanh trắng hình chữ nhật, Ninh Như Ngọc hất tay qua, đúng lúc chạm vào trên sa tanh màu trắng, khoảng cách vừa vặn tinh chuẩn, phía trên đặt một nghiên mực nước, Ninh Như Ngọc xoay người, tung ra ống tay áo dài, phần đầu dừng trên nghiên mực, chấm vào mực, lại vung lên, không hề làm sánh mực nước ra ngoài, trực tiếp rơi xuống sa tanh trắng, một bút qua đi, một bút lại tới, dựa theo nhịp điệu tiếng nhạc, bước chân không ngừng di chuyển, dáng người uyển chuyển linh hoạt, động tác trên tay không dừng, ống tay áo vung lên hạ xuống đa dạng, hình dáng núi non dần dần xuất hiện trên tấm sa tanh màu trắng, con suối vắt qua núi như dây lưng xuyên qua từ dưới chân núi, mặt trời mọc từ phía đông, giang sơn tú lệ dần dần hiện ra.
Nhạc dừng múa xong tranh thành, mỗi một bước đều phối hợp vô cùng hoàn mỹ, khi Ninh Như Ngọc tung ống tay áo lần cuối cùng, bức tranh《Giang sơn tú lệ》vừa lúc cũng hoàn thành, Ninh Như Ngọc múa xong, khom người hành lễ với Cảnh Tuyên Đế. Khoảnh khắc ấy Cảnh Tuyên Đế mở to mắt nhìn, rất lâu chưa phản ứng lại, mãi đến khi truyền tới tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô nhiệt liệt từ đại sảnh và lầu hai thì mới giật mình tỉnh lại như vừa lạc vào giấc mộng đẹp.
“Tốt, rất tốt, cực kì tốt.” Cảnh Tuyên Đế cũng kích động, giơ tay phân phó đại tổng quản đi theo, nói: “Thưởng, trọng thưởng!”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Ninh Như Ngọc vừa hành lễ vừa nói.
Điệu múa này do nàng và Tề phu tử, Viện trưởng thư viện cùng nhau nghĩ ra, ngụ ý tốt lành, dự báo điềm tốt, đánh chủ ý khiến cho Cảnh Tuyên Đế vui vẻ, sáng sớm Ninh Như Ngọc đã chuẩn bị tốt, biết có thể khiến Cảnh Tuyên Đế cao hứng, nhưng không ngờ hắn lại kích động như vậy, còn nói muốn trọng thưởng cho nàng, đây là niềm vui ngoài ý muốn, nhưng lại làm nàng cảm thấy thấp thỏm bất an.
Cảnh Tuyên Đế rất vui, phân phó đại tổng quản sai người đưa đồ ban thưởng tới phủ Ngụy Quốc Công, lại nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, nói: “Minh Tông, trẫm ở đây cũng không cần ngươi nữa, sắc trời đã tối, ngươi phụ trách đưa Ninh tứ cô nương trở về đi.”
Có thể nói đây là những lời mà Hoắc Viễn Hành vừa lòng nhất trong tối nay, lập tức lưu loát dứt khoát đáp ứng: “Vâng, Hoàng Thượng.”
“Đi đi, đi đi.” Cảnh Tuyên Đế xua xua tay cho bọn họ rời đi, không tính giữ bọn họ lại nữa.
Hoắc Viễn Hành liền hành lễ với Cảnh Tuyên Đế, đi vài bước đến trước mặt Ninh Như Ngọc, vươn tay nắm lấy tay nàng, nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” Ninh Như Ngọc nhẹ giọng lên tiếng, đi theo Hoắc Viễn Hành đi ra ngoài, trên sàn trải thảm rất mềm, dẫm lên trên có cảm giác không chân thật, bồng bềnh lâng lâng như đi trên mây.
Hoắc Viễn Hành vẫn luôn nắm chặt tay nàng đi ở phía trước, bàn tay to dắt bàn tay nhỏ, lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy tay nhỏ của nàng, mang theo nàng đi thẳng một đường ra ngoài.
Ra tới bên ngoài, cuối cùng mới thở ra một hơi, áp lực trên người biến mất, Ninh Như Ngọc trực tiếp dựa vào trên người Hoắc Viễn Hành, Hoắc Viễn Hành ôm chặt lấy nàng, nhìn thấy một tầng mồ hôi mỏng trên trán nàng vì vừa múa xong, giơ tay dùng khăn lau cho nàng, dịu dàng nói: “Hôm nay nàng vất vả rồi, ta đưa nàng về phủ trước.”
Ninh Như Ngọc lập tức giữ chặt tay áo chàng, giống như làm nũng, nói: “Ta không muốn về sớm như vậy, chàng đã nói là sẽ mang ta đi dạo chơi mà!”
Hoắc Viễn Hành vuốt ve mặt nàng, thương tiếc nói: “Nhưng nàng đã rất mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi sớm mới tốt.”
Ninh Như Ngọc kiên định lắc đầu, ánh mắt trông mong nhìn chàng, vành mắt hơi đỏ: “Chàng nói là sẽ mang ta đi chơi mà, hiện tại ta chưa mệt, nghỉ ngơi một lát thì tốt thôi.”
Ngày hôm nay không giống bình thường, hôm nay là lễ Thất Tịch mà, Ninh Như Ngọc đã rất nhiều ngày không được gặp Hoắc Viễn Hành, hôm nay lại là một ngày đặc biệt như vậy, dù sao Ninh Như Ngọc cũng nhất định không muốn về phủ sớm như vậy, từ khi hai người gặp lại còn chưa nói được mấy câu đâu, nàng còn muốn ở bên chàng, cùng nhau đi dạo, cùng nhau đi thả đèn cầu phúc trên sông Khê Hà.
Điều Hoắc Viễn Hành không chịu nổi nhất chính là dáng vẻ nàng đỏ hoe mắt muốn khóc mà không khóc, mềm mại làm nũng với chàng, cho dù là người có ý chí sắt đá cũng không chịu nổi mà tan chảy, huống chi trong lòng chàng luôn luôn có nàng, nàng chính là bảo bối của chàng, làm sao chàng nỡ khiến nàng không vui.
Thật ra Hoắc Viễn Hành cũng rất luyến tiếc, cũng muốn ở bên nàng nhiều hơn, nhìn thấy nàng kiên trì như vậy, không đành lòng lại nói đưa nàng về phủ, nói: “Ta đưa nàng đi nghỉ ngơi một lát, nàng thay bộ váy áo khác rồi ta mang nàng đi dạo, được không?”
Ninh Như Ngọc lập tức cười vui vẻ, thu lại dáng vẻ vô cùng đáng thương, nụ cười xán lạn nở rộ trên môi, lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ trên má: “Ta lập tức đi thay quần áo.”
Hoắc Viễn Hành đưa nàng tới cửa phòng chờ, nhìn nàng vui vẻ như nhảy nhót mà vào trong, nhịn không được lắc lắc đầu, khóe miệng lại lộ ra nụ cười sủng nịnh, thầm nghĩ sao nàng vui vẻ lại giống như đứa nhỏ vậy chứ.
Hoắc Viên Hành chờ không được bao lâu, Ninh Như Ngọc đã thay xong váy áo đi ra ngoài, lớp trang điểm trên mặt cũng được lau rửa, mái tóc đen nhánh được chải một búi tóc đơn giản, chỉ còn lại bông hoa sen giữa trán, gương mặt nhỏ xinh đẹp trắng hồng rạng rỡ không cần son phấn, đôi mắt đen láy sáng ngời, càng thêm tươi mát tự nhiên, đẹp hơn nhiều so với dáng vẻ trang điểm kiều diễm mị hoặc như vừa rồi.
“Chúng ta đi thôi.” Ninh Như Ngọc bước ra khỏi cửa, cười vẫy vẫy tay trước mặt Hoắc Viễn Hành.
Hoắc Viễn Hành chớp mắt, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vừa rồi chàng thất thần nhìn dáng vẻ xinh đẹp sau khi nàng trang điểm chải chuốt lại.
“Đi thôi.” Hoắc Viễn Hành chủ động nắm lấy tay Ninh Như Ngọc, mang theo nàng đi xuống dưới lầu.
Lầu hai và đại sảnh của Bảo Nguyệt Lâu đã sớm bị mọi người đổ xô tới chật như nêm cối để xem náo nhiệt, Ninh Như Ngọc múa rất đẹp rất đặc sắc, một đám người vây quanh lầu hai và đại sảnh nghị luận sôi nổi không chịu tan đi, đều chờ gặp được mỹ nhân Thất Tịch lần này! Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc đành phải đi cửa sau của Bảo Nguyệt Lâu.
Xe ngựa chạy ra khỏi Bảo Nguyệt Lâu từ cửa sau, dọc theo hẻm nhỏ lát đá xanh mà đi ra ngoài, một đường chạy tới đường lớn.
Người đến người đi trên đường, cực kì đông vui náo nhiệt, xe ngựa nhích từng chút một, thật vất vả mới vượt qua đám người để đi ra ngoài, tìm một chỗ rộng lớn ở đầu đường để dừng xe.
“Chúng ta đi xuống thôi.” Ninh Như Ngọc lôi kéo ống tay áo của Hoắc Viễn Hành, ngẩng đầu cười nhìn chàng: “Ta đói bụng, muốn ăn, bên kia có bán bánh rán, giò, cháo, quẩy và hạt mè đường, ta muốn ăn.”
Hoắc Viễn Hành nhìn theo hướng nàng chỉ tay, phía trước sạp bị người vây chặt, thoạt nhìn việc làm ăn vô cùng tốt.
“Nàng đứng chờ ở đây, ta đi mua cho nàng.” Hoắc Viễn Hành nói.
“Được.” Ninh Như Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, thành thật đứng tại chỗ chờ chàng.
Người thật sự quá đông, hoàn toàn chính là người xem người, Hoắc Viễn Hành chen qua đám đông, không nhịn được mà quay đầu nhìn Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc còn đứng tại chỗ cười vẫy tay với chàng, dáng vẻ linh động đáng yêu, chàng mới xoay người đi mua đồ ăn, khi chàng mua xong, giơ đồ ăn mà vui vẻ quay đầu lại, nhưng không hề nhìn thấy Ninh Như Ngọc, chỉ có một đám con nít cầm đèn lồng cười đùa chạy qua trước mặt.
_________________
Lời của Editor:
Dạo này mình bận quá nên chỉ có thể cố gắng hết sức mà edit, có lẽ 2 ngày 1 chương.
Mỗi một bình luận, mỗi một lần mọi người thả hoa lại là động lực giúp mình cố gắng edit nhanh hơn. Yêu mọi người!